Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 346: Khu Sinh Tồn Hương Sơn



Lúc này lượng lớn thi trùng ký sinh trên thể con người để thao túng chúng “nói chuyện” với con người đã không còn khó khắn gì với năng lực của đại trùng.

Nhưng để Đại Trùng tránh được nghi ngờ của Viêm hơn nữa mà cố gắng không để nó tham gia vào việc đàm phán với con người.

Thân trùng tu phục của hắn từng vì tiếng nổ cắt đứt, giờ vẫn yếu đuối vô cùng, số lượng ký sinh trùng có thể điều khiển số lượng có hạn, chỉ có thể bổ sung nguồn năng lượng từ Xích Tu quái.

Sau khi bổ nhiệm cho vị tổng giám đốc già từng một thời danh giá làm người lãnh đão Hương Sơn, hắn ngày càng như không cầm cự nổi, lập tức vội để Thanh Giáp III lôi hắn bay về. Vừa đâm đầu về đến hắn đã lập tức giành lấy quyền thao túng triệt để cự phần này từ tay Đại Trùng.

Đây là một ổ trùng có chức năng chuyên tu phục thương tích cho chiến trùng thọ thương, để tiện “cứu chữa” kịp thời, trùng ngố đã đưa nó vào hàng noãn hóa đầu tiên.

Lúc trước khi Vân Thăng lần đầu vào loài cự phần này xém bị đổi cả bộ não, nhưng giờ hắn là kẻ thống trị tuyệt đối nơi này ngoài Đại Trùng ra.

Tất cả các quá trình tu phục lần lượt diễn ra trên cơ thể yếu ớt của hắn.

Trong thời gian Vân Thăng “hôn mê”, trùng ngố đã triệt để quán triệt thực hiện kế hoạch của hắn, dùng Hỏa năng lượng Viêm đưa đến dùng vào việc noãn hóa ổ trùng.

Tuy Viêm đã dừng việc đưa năng lượng sau khi phát hiện trùng ngố có vấn đề, nhưng số lượng lúc trước đã đưa cũng đủ trùng ngố phát triển số cự phần lên đến hơn mười tọa.

Do hắn sử dụng Mộc nguyên thể thứ cấp, trực tiếp đưa cự phần số 1 lên độ tam tinh.Ổ trùng cự phần cấp độ càng cao ngoài trực tiếp ảnh hưởng đén Cẩm Thạch, nó còn thể hiện ở một số mặt.

Cũng vì thế mà hắn hiểu, một ổ trùng nguyên thủy noãn hóa chiến trùng chẳng qua cũng chỉ có Xích Giáp trùng, Thanh Giáp trùng, Kim Giáp trùng và Hồi trùng bốn loại căn bản.

Khi nó tiến hóa lên cấp nhất tinh, biểu tượng điển hình là có thể phun hỏa cầu dịch thể tiến hành tấn công cự ly xa, và có Xà trùng mình dây xuất hiện.

Tiến hóa đến mực nhị tinh, biến hóa đột xuất nhất là Tử Viêm Ma Trùng, đến cấp tam tinh, lại sẽ có những trùng tử cao cấp hơn nữa xuất hiện.

Trình độ tam tinh này, chức năng của cự phần có thể chia rõ ra tỉ mỉ hơn.

Những chức năng như noãn hóa, tu phục, phân giải, trữ năng vốn được bao gồm hết trong một cự phần, bây giờ đều được chia ra độc lập, hình thành từng tọa từng tọa cự phần năng suất cao và có chức năng chuyên môn.

Bây giờ cự phần Vân Thăng đang thao túng chính là một ổ trùng tu phục, và đang tiến hành công tác tu phục cao cấp tinh vi cho mỗi mình hắn.

Hắn không biết Viêm từ lúc nào bỗng nhiên quay lưng, với thực lực của nó, diệt cả Cảng Thành công thêm cả khu dịch thể của trùng ngố cũng chả khó khăn chi.

Cách tốt nhất là chuồn. Nhưng hắn lại chả thể làm thế, nếu lựa chọn trốn chạy, như vây hắn và Đại Trùng chả phải trở thành chó không nhà thật sự ư, cả người cả trùng đều không dung.

Bọn chúng sẽ phải đối diện với sự truy sát liên miên, không còn một khu dịch thể nào chịu chứa chúng, và sẽ không khu dịch nào cung cấp tin tức cho chúng, và cũng không một rừng Bao Tử nào mà chúng có thể đơn độc thông qua, ngay cả bọn nhân loại cũng sẽ thừa cơn đánh trùng tử thôi.

Biết đâu hắn có thể bán đứng Đại Trùng, tạm thời tìm thời cơ thở một hơi nghỉ ngơi, nhưng dù là thân trùng hay lòng người, hắn cũng không làm nổi việc này.

Thêm vào đó, hắn rốt cuộc cũng là một nhân loại, hi vọng sớm hồi phục thân người.

Hắn bất giác gộp tất cả ý nghĩ với nhau, một ý nghĩ mơ hồ nảy sinh, một ý tưởng mà hắn chỉ dám nghĩ tôi, chứ bản thân hắn cũng không tự tin có thể làm được, đó là giết chết Viêm.

Chỉ cần Viêm chết đi, mặc cho Thương giáng lâm nơi đâu, chỉ cần không ở Cảng Thành này, bọn chúng muốn tiêu diệt trùng ngố nhất thiết phải đả thông tất cả các khu rừng Bao Tử, nếu thế thì không phải một ngày hai ngày có thể làm được.

Hơn nữa, chỉ cần Viêm chết đi, nguy cơ diệt chủng nhân loại Cảng Thành cũng lập tức biến mất. Kẻ địch còn lại chỉ có Thương, ít ra người Cảng Thành còn có thể hòa bình sống cùng Đại Trùng một thời gian .

Có điều hắn biết rõ, đây là kế hoạch bất khả thực hiện!

Đừng nói thực lực của Viêm quá mạnh, ngay cả mối thù của người cầm môn bài Sở Thuật môn nhân ấy sâu đậm đến nhường như một sống một còn. Nhưng để trùng ngố có thể sống tiếp, hắn có thể nhúng nhịn tất cả. Cảng Thành chính ra đường sống duy nhất, có điều không biết bọn lãnh đạo Cảng Thành này có đáng tin không đây?

Từ lúc trốn khỏi Thân Thành đến nay, ngay cả ở Kim Lăng, bọn người thống trị cấp cao kia không ai hắn dám tin.

Lùi một ngàn bước mà nghĩ, dù bọn họ đáng tin thì Viêm sẽ giết thế nào đây? Hắn trầm mặc ngẫm nghĩ, đây là một nhiệm vụ bất khả thi, hắn và trùng ngố cộng thêm nhân loại Cảng Thành, căn cứ theo tình hình hiện nay, tuyệt đối không phải đối thủ của Viêm, nếu không hắn đã sớm uy hiếp Viêm phải ngưng chiến.

Không lẽ trốn ư? Nhưng, lại có thể trốn đi đâu đây?

Chắc Đại Trùng chắc chỉ bị ô nhiễm dị nguyên, hắn yếu ớt nói với bản thân, hắn không thể không nhưng lại bắt buộc phải nghĩ đến kế hoạch đào tẩu mới.

Một góc thành Hương Sơn, vô số nhóm lửa được nhóm lên.

Người thành niên trẻ gầy gò đứng trên nóc xe hơi phế thải cao giọng nói với những người bệnh tật tàn phế xung quanh:

“Các vị, các vị, xin hãy yên lặng, yên lặng nào!”

“Ta họ Vi, Vi trong Vi Tiểu Bảo, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ là khu trưởng khu vực năm của chúng ta. Đấy là lệnh ủy nhiệm của thị trưởng, vì lâm thời không tìm ra giấy, nên được khắc tạm trên gỗ.”

“Khu số năm chúng ta năm nhất, nguồn gốc cũng phức tạp, hi vọng sau này mọi người có thể phối hợp cùng công tác của ta.”

“Thị trưởng đã thỏa thuận xong với trùng tử đại nhân, ta bây giờ sẽ đọc một lượt ‘Quy định khu sinh tồn’ cho các ngươi nghe, hi vọng mọi người sẽ nghiêm ngặt tuân thủ.”

“Điều một,bất kỳ lúc nào cũng không được công kích và chọc giận trùng tử; điều hai, bất kỳ lúc nào, cũng không được phép tự tiện vượt qua hàng rào ngoài thành; điều ba, bất kỳ lúc nào cũng không được tụ tập quy mô lớn; điều bốn,…”

“Điều cuối cùng là tất cả cư dân khu sinh tồn không được phép tự ẩu đả, không được tranh giành lương thực, không được ăn thịt người…”

Ba điều đầu tiên do Vân Thăng trực tiếp yêu cầu, còn những điều con lại hắn mặc kệ. Chỉ cần bọn họ không chọc giận trùng tử, không gây xáo động nơi trùng tử thì mọi việc đều trong tầm tay của hắn.

Tên thanh niên ấy đọc xong “Quy định khu sinh tồn” dài ngoẵng, hắn phải uống liền mấy hơi nước. Đang vừa định đọc tiếp phần xử phạt sai trái thì bọn người ở dưới đã lao nhao cả lên.

“Cậu trai trẻ, ai ai cũng nói trùng tử nuôi chúng ta là muốn để chúng ta làm thức ăn, có thật không?”

“Người anh em, chúng ta đông thế, việc này cấm, việc kia cấm, vậy chúng ta ăn gì?”

“Vi khu trưởng, ta trước làm việc cho chính phủ, chỗ ngươi có cần người giúp không?”

“Thị trưởng muốn bán chúng ta cho trùng tử ư?”

“Có phải các ngươi đã thỏa thuận với trùng tử là nuôi bọn ta như nuôi heo không?”

“Các ngươi có bán đứng bọn ta không?”

Cậu thanh niên chưa bao giờ từng trãi tình cảnh phấn khích như thế, hắn căng thẳng đỏ cả mặt.

Hắn chẳng qua chỉ là một nhân viên của thị trưởng vào thời đại Dương Quang, trong thời loạn lạc này cẳn bản không thể xác định được ai mới là nhân tài thích hợp, thôi thì người quen biết cũng là yên tâm nhất.

May thay trùng hợp, một bầy Thanh Giáp trùng lượn qua trên không, đám đông ngày càng kích động kia lập tức ngậm miệng lại, cả rắm cũng không dám đánh một cái.

Cậu thanh niên đưa tay chùi bớt mồ hôi trên trán, nhanh chóng tổng kết lại phần xử phạt bằng một câu : “Trùng tử đại nhân nói rồi, một là phục tùng, hai là chết.”

“Ngươi nói hắn cho ngươi đến tìm ta?” Bộ mặt tiều tụy của Hoắc Gia Sơn lập tức ánh lên một chút hi vọng, đi tới đi lui hỏi.

“Thưa vâng Hoắc bộ trưởng. Hắn chỉ để ta liên hệ một mình ngài, tất cả tình hình đều như ta đã tường thuật, không một lời nói giả.” Lý Thái Đấu vừa nói vừa thực như hổ xử lý đống đồ Hoắc Gia Sơn đưa đến cho hắn.

“Tốt! Rất tốt! Lý, ngươi làm rất tốt!” Hoắc Gia Sơn vừa khen xong thuộc hạ của mình, lại bắt đầu chìm vào suy nghĩ của bản thân.

Nó định làm gì? Vì sao lúc này lại muốn hợp tác với con người? Rõ ràng là bọn chúng đang chiếm thế thượng phong cơ mà?

Kha Tiêm Nhi đã đi vào tiền tuyến, chỉ tiếc là phía quân đội và Viên khoa học vẫn chưa tìm được trung tâm chỉ huy của trùng tử.

Tuy lão từng phản đối cô, nhưng lão vẫn rất mong cô có thể phá vỡ hệ thống chỉ huy trùng tử thành công.

Đây là cách hóa giải nguy cơ duy nhất của Cảng Thành hiện nay.

“Từ chỗ hắn có thể biết được thông tin nào về trung tâm chỉ huy của trùng tử?” Lão bỗng dựng lại tự lắc đầu lẩm nhẩm: “Không thể nào, nó không thể nào ngốc như thế.”

“Lý,” Lão dần dần dồn ánh mắt vào Lý Thái Đấu, thận trọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ liều ngươi đến phòng tổng bộ, do một mình ta phụ trách, ta muốn để ngươi đảm nhiệm người liên lạc giữa ta và hắn.”

Lý Thái Đầu nghe xong ngẩng đầu nhìn lão với ánh mắt đầy cảnh giác và bất an, hắn lắc đầu nói: “Xin ỗi ngài, Hoắc bộ trưởng, ta…”

“Lý, việc này trọng đại, ta không có ai có thể tín nhiêm được. ” Hoắc Gia sơn nhìn chằm chằm mắt Thái Đấu.

Hắn bình tĩnh đáp lại: “Ta không thấy ngài tin tưởng ta bao nhiêu, ta cũng không phải người ủng hộ phái chủ hòa các ngài.”

“Không sao, ta tin ngươi. Vì ngươi là ngươi duy nhất bổn thành từng tiếp xúc với hắn, và có oán với phái chủ chiến, hơn nữa lại là một năng sĩ!” Hoắc Gia Sơn mắt sáng long lanh.

Thái Đấu nghe xong cười nhạt: “Việc bọn chúng làm xem ra tổng bộ các ngươi đều biết, nhưng lại không một ai đứng ra ngăn cản, đúng không?”

Lão hoàn toàn không trốn tránh đáp: “Bọn ta có biết, nhưng không phải không dám ngăn cản, mà là ngăn cản không được. Cũng có nhiều người là không muốn cản, ngươi là ngươi thông minh, chắc ngươi hie36u rõ.”

Thái Đấu lắc đầu chắc chắn nói: “Đúng, ta biết, dẫu sao cũng chỉ chết người khác, liên quan gì mình. Bọn họ chết đi còn có thể cứu mình, ai còn thật lòng đi can ngăn? Ta chỉ muốn hỏi ngài, hợp tác với hắn, bảo đảm an toàn Cảng Thành, ngài có bao nhiêu phần trăm phần chắc?”

Sau khi suy nghĩ một hồi, lão nhanh chân đi khóa trái cửa, sau đó là quay về kéo rèm, tiếp đến mới dám mở tủ bảo hiểm ra lấy ra một tờ giấy trải ra trước mặt Thái Đấu.

Hắn nhìn mà nghi hoặc:“Là con trùng tử đó ư? Ý ngài là?”

Lão khẽ gật đầu: “Ngươi vẽ hình con trùng tử này đã rời Cảng Thành, ngươi không cần phải biết là ai, nhưng chắc ngươi đã từng nghe một số tin đồn, người này từng hóa giải hai lần nguy cơ lớn của Cảng Thành, một lần trong số đó là đã lên kế hoạch tỉ mỉ để song phương Trùng tộc vốn xung đột không kịch liệt lắm đại chiến.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.