Đoàn trưởng, thủ không được nữa rồi! Rút thôi!” Một binh sĩ dính đầy mình dịch thể bò ra khỏi đống xác người chết vô vọng nói.
“Chúng ta còn bao nhiêu người?” Vị đoàn trưởng bị binh sĩ lay tỉnh trong lúc hôn mê yếu ớt hỏi.
“Hết sạch, hết sạch rồi! Chỉ còn vài chục người chúng ta!” Binh sĩ khóc thét lên, vị đoàn trưởng chép chép miệng nhưng mãi không tài nào phát ra tiếng.
“Đoàn trưởng, rút thôi! Bá tánh toàn thành đều đã chạy sạch,chúng ta còn thủ để làm gì?” tên binh sĩ nhìn thấy một đám trùng tử lại áp lên van lày nói.
“Chính ủy đâu?” Đoàn trưởng nhìn tử thi xung quanh hỏi.
“Chết rồi!” Tên binh sĩ nghe xong cúi xầm mặt xuống.
“Còn năng sĩ và môn nhân Sở Thuật?” Đoàn trưởng bất giấc đưa bàn tay vết đầy máu của mình lên ngực sờ sạm kiếm tìm cái ống dòm.
“Đều đã xông lên, không còn nghe tiếng nữa, chắc không sống nổi nữa rồi!” Tên binh sĩ khàn giọng nói.
“Mệnh lệnh của sư bộ, một ngày chưa tìm thấy trung tâm chỉ huy của trùng tử, tuyệt không thể rút!” Đoàn trưởng lê cái chân gẫy của mình trên đất bò đến gần nơi đặt súng, hắn đẫy xác của người đồng đội mình ra, đưa tay chùi vội nước máu lấm lem trên mặt, bắt đầu bóp cò nả súng.
Một con Kim Giáp trùng đã đội đạn phóng thẳng đến, với sau lưng là bàn đầy Xích Giáp trùng hùng hậu.
Một bóng người từ phía sau nổi giận đùng đùng xông ra, trên người hắn cột đầy các loại chất nổ Hỏa năng tân thời nhất thảm thiết hét: “Đoàn trưởng, dẫn anh em rút thôi!Đến lúc này rồi, tiên sư nhà ngươi còn không chịu rút!”
Đùng!
Nửa cái đầu của Kim Giáp trùng bay vút lên trời, một chiếc tay còn sót lại của nó rơi rụng ngay trước mặt vị đoàn trưởng.
…
“Sư trưởng, toàn sư của Nhậm sư trưởng đến rồi!”
“Bờ biển đã thất thủ rồi ư?” Phùng sư trưởng nhất kinh.
“Chưa, nghe nói trùng tử nơi đó đã rút!”
“Rút?Lão Nhậm đang ở đâu?” Phùng sư trưởng ngỡ ngàng.
“Lên tiền tuyến rồi!”
“Lão Nhậm vẫn không đổi được thói quen này, đi, đội cảnh vệ đi theo ta!” Phùng sư trưởng cầm súng xung trận, đầu đội mũ bảo hộ lớn tiếng thét lên.
“Tư trưởng, thế chẳng khác nào đem mạng người ra đùa bỡn,” Một năng sĩ cấp B dùng y phục lấy từ thi thể xung quanh quấn chặt vùng bụng đã bung ra của mình để không cho trường ruột lồi ra hét lên.
“Người Sở Thuật môn nhân đều đã phát rồ, mẹ đó, nơi nào chúng cũng dám xông vào!” Trương Tu Triế rủ thầm, nhưng hắn cũng không thể không phục gan to của người ta.
“Tư trưởng, cứ tiếp tục thế này, chắc sẽ chết sạch thôi!” Năng sĩ đã tụ lại với nhau đối kháng với trùng tử.
“Im mồm, lão tử không biết sao? Mẹ nó, trung tâm chỉ huy của bọn súc sinh đó rốt cuộc ở đâu?” Trương Tu Triết súng bộ tự động Hỏa năng đời mới chỉa vào mồm một con Xích Giáp trùng bắn liền vài phát.
“Sếp, thế trận bị đánh vỡ, chiến thuật sĩ trận vong, mười sáu thuật thị chết ngay tại chỗ!”
“Tổ chức lại thế trận! Xông lên mở đường cho Thuật chủ, tiêu hủy cự phần!” Tống Mật rút kiếm trường ra, người kiếm hợp nhất, chỉ một nhát đã bổ đôi một con Xích Giáp, liền sau đó nhảy tọt lên đầu một con Kim Giáp trùng đâm một nhát từ trên xuống.
“Sếp, vị trí ba giờ đồng hồ phía bên phải, có một con Tử Viêm Ma Trùng”
“Thuật tường lên! Giết nó! Tất cả những người còn lại tiếp tục kết đại trận!” Tống Mật một mình kết liễu Kim Giáp trùng đơn thân độc mã xông vào trùng đoàn.
Xẹt..xẹt!
Một đạo cực quang cắt ngang bầu trời ngay sau lưng môn nhân Sở Thuật.
Hắn dám phớt lờ lực hút không gian mãnh liệt tại miệng cự phần, một mũi tên cứ thế giữ nguyên quỹ tích ban đầu vu vu phóng thẳng đến vách phần!
Chít!
Một âm thanh đâm xuyên qua vách phần chói ta, tiếp đến là cả một tòa cự phận bị xét toạt một lỗ to nghiêng ngã sắp đổ.
Nhanh như sóc, Tống Mật tay cầm những thiết bị tiên tiến nhất của Viện khoa học liều mạng xông đến, lục quang trên thiết bị cứ chớp nhoáng chớp nhoáng, nhưng thế nào cũng không chịu nổi thành Hồng quang.
“Không phải nơi đây! Rút! Mau rút!” Tống Mật lập tức ra dấu tay hét lên.
Căn cứ phậu phương nhân loại, hàng trăm ngươi đang quay quần lấy cây cự pháo Hỏa năng không lồ.
“Trang bị hoàn tất!”
“Nạp năng lượng hoàn tất!”
“Hiệu chuẩn hoàn tất!”
“Làm nguội hoàn tất!”
“Chuẩn bị bắn!”
Tút!
Một đường hồng quang từ phân pháo phát tiếng xèn xẹt như tia chớp phóng ra.
Xa xa.
Một đàn trùng tử đông đảo bị hất tung lên trời thiêu rụi.
“Trư nguyên chuẩn bị, nạp năng lượng chuẩn bị, hiệu chuẩn chuẩn bị..”
Trên không trung, năm chiếc chiến đấu cơ đen tuyền cùng khởi hành.
Bay cao, bay cao, và cao hơn nữa. Bọn họ chỉ còn có thể dùng ánh mắt của mình dõi theo những chiếc chiến đấu cơ. Chúng như đang thi đua với trùng tử, xem ai bay cao hơn, ai linh hoạt hơn. Hãy thu hút bọn trùng tử nào, càng nhiều càng tốt!
Sau lưng họ, lại môt chiếc đấu cơ chất đầu thuốc nổ phóng lên không.
Trên biển.
Từng chiếc chiếc hạm không ngừng chất thêm đạn dược không dám đến gần bờ.
“Đạn thiêu đã hết!”
“Hãy chất đạn khí độc Bào Tử!”
“Chỉ còn mười phát!”
“Chất toàn bộ lên, toàn bộ!”
“Hậu phương phát hiện thủy quái!”
“Ra dấu cờ , để số 121 và số 1 lên cản lại!”
“Đội trưởng, điều năng sĩ Kim năng, gặp đá thạch lớn, xuyên không thông.”
“Đã đào được bao nhiêu cự ly?”
“Ít nhất còn thiếu năm trăm mét mới đến khu dịch thể!”
“Thấy nước rồi! Thấy nước rồi!Mẹ nó, năng sĩ Băng năng đâu? Hãy cho đóng băng lại, nhanh!”
“Đào! Khốn kiếp, ta đào đến bên dưới hắn, cho nổ phần chúng!”
“Đội trưởng, hình như có động tĩnh…”
“Chết tiệt! Là Kim Giáp trùng, chuẩn bị chiến đấu!”
Tại bệnh hậu phương, binh lính thọ thương liên miên được đưa đến cứu chữa.
“Bác sĩ, bác sĩ! Cứ mạng!”
“Đặt xuống, đặt tại đây, tại đây, đã hết giường rồi!”
“Đè tay hắn lại, phải cưa chân, lại tức đánh thuốc tê!”
“Cái gì? Hết thuốc tê?”
“Đừng cưa chân của ta, cầu xin các ngươi, đừng cưa…”
“Bác sĩ cưa thôi, ta quyết định thay hắn!”
“Hắn đã chết rồi!”
Viện khoa học đảo Kinh Kích.
“Chuẩn bị chạy thử, cấp điện.”
“Trang bị năng lượng thể.”
“Hiệu chuẩn khắc độ.”
“Ngươi không phận sự mau tránh xa, người không phận sự mau tánh xa.”
“Giáo sư Ngô, phía quân đội cho người đến, lập tức vận chuyển vũ khí đến tiền tuyến.”
“Không được, hệ thống chưa ổn định.”
“Chưa ổn định sẽ đưa lên chiến trường chạy thử! Không còn thời gian nữa!” Một sĩ quan cao cấp cho người vào khu thử nghiệm vội nói.
“Tiêu tướng quân, pháo Băng năng vẫn đang giai đoạn thử nghiệm sơ bộ…”
“Giáo sư, bây giờ trên chiến trường, mỗi giây binh sĩ ta đều có người chết, có còn chờ nổi nữa không? ”
“Nhưng…”
“Lập tức chuẩn bị, vận chuyển. Đây là quân lệnh, lập tức chấp hành!”
Xưởng binh khí lâm thời đảo Kinh Kích.
“Tiểu Tôn ngất rồi, mau thay người!”
“Máy móc không thể dừng lại, ai ngất lập tức đi nghỉ ngơi, bốn tiếng đồng hồ lại đổi ca!”
“Ta nát rồi thì dùng răng cắn cho ta, miệng nát thì dùng xương!” Truyện
“Vật liệu không đủ nữa rồi!”
“Đội hộ tống quân đội đâu?”
“Đã chết hết trên đường đi rồi!”
“Phái thêm người, để bên quân đội cho thêm người, vật tư làm chiến giáp trên chiến trường đã có sẳn!”
Nhà thờ, chùa chiền, miếu Quan Công...đang có vô vàn gia quyến âm thầm quỳ trước cửa cầu nguyện.
Bỗng nhiên có người sau khi được tin chồng tử trận, ngất ngay tại chỗ.
Trong một chốc, nhà nhà tang thương, hộ hộ than khóc!
Trường tiểu học X
“Các em, hãy nhìn về hướng này, dài khoảng 3 đến 4 mét, rộng hai mét…có thể phun dịch thể ăn mòn, c1 bạn nào biết đây là trùng tử loại nào?”
“Thưa cô, em biết, đó là Xích Giáp trùng, cha em, ông nội và bà nội, bà ngoại đều bị nó ăn thịt.” Một cậu bé yếu ớt giơ tay thật thà trả lời.
Cô giáo trẻ nghe nói đáp mà không kiềm được nước mắt, cô ứ nghẹn nói : “Câu trả lời chính xác! Tiếp đến là con biết bay…có bạn nào biết…”
Từng cánh tay nhỏ bé lần lượt giơ lên khắp phòng học.
Trường trung học Y
“Các em, hãy cầm theo thẻ học sinh của mình đến sân trường tập họp!”
“Các chú môn nhân Sở Thuật và Năng sĩ sẽ dạy các em các bản lĩnh sinh tồn cơ bản.”
“Các em học sinh trên mười hai tuổi mời lên nhà số hai, tiếp tục để các chú bên Viện khoa học kiểm tra. Ai có dấu tích của Năng sĩ, nhà trường sẽ lập tức báo với cha mẹ các em.”
Trường phổ thông tạm thời Z
“Định luật Newton I đã nói xong. Giờ dựa trên cơ sở này giải thích về nghiên cứju mới nhất của Viên khoa học. Mọi người nhớ ghi chép cẩn thận.”
“Các em, chúng ta đều là những người tạm thời không thể trở thành năng sĩ, nhưng não bộ của chúng ta có thể cống hiến trí tuệ cho chúng ta, sau này sẽ có thể chế tạo ra vũ khí tiên tiến hơn để đối kháng với trùng tử để trả thù cho người thân chúng ta, đừng ngủ gật nữa!”
Toàn thể học sinh đều ngồi thẳng lựng tập trung al81ng nghe.
Đại học Cảng Thành.
“Ám năng lượng vẫn được phân bổ quanh không gian vũ trụ, trước mắt chugn1 ta đã có thể thu nắm bắt được sự tồn tại của chúng qua thí nghiệm, đây là một số mô hình của chúng.” Người thầy tóc bạc phơ bày ra từng hình vẽ minh họa.
“Thưa thầy, em thấy lý luận thầy vừa đưa ra không trọn vẹn, em thấy Ám năng lượng là phân bố phi đối xứng, hơn nữa, khi đi xuyên qua thể sinh vật sẽ sản sinh ra phản ứng không dây chuyền của sự nhảy biến nhỏ. Đây là mô hình em và hai bạn khác cùng đưa ra.”
“Rất tốt, tư duy của các em đã không bị bó buộc trong các thành quả nghiên cứu trước mắt, thế là rất tốt. Bây giờ chúng ta cần nhất là những người cò thể phá vỡ tư duy định thế cũ, dám có cách nghĩ riêng, Nghiên cứu về Ám năng lượng hiện nay chỉ mới bắt đầu, còn rất nhiều kiến thức chúng ta còn thiếu.”
“Thưa thầy, liệu bọn em có thể xin cơ hội quan sát phòng thí nghiệm hóa sinh , em thấy trước mắt , việc nghiên cứu những sinh vật thể mang tính xâm lượt kia mới là thứ chúng ta cần.”
Khu dịch thể Viêm.
Đội ngũ đông đảo Xà trùng mình sợi đang tiến về tiền tuyến.
Một binh đoàn khổng lồ đáng sợ đang được tập kết.
Binh đoàn này đâu đâu toàn chiến trùng cao cấp, cấp thấp nhất trong đó cũng thuộc chiến trùng đời II trở lên.
Viêm cho một phân thân xuất hiện.
Nó không người con người lại đối kháng bất khuất đến thế, nhất là cô gái cầm cung kia đã gây ra nhiều phá hoại nghiêm trọng đến khu dịch thể của nó.
Hắn không lo lắng kết quả trận chiến, năng lực hậu thuẫn hùng hậu của Trùng tộc sớm muộn cũng san bằng được thành thị của nhân loại thôi.
Nhưng nó không có nhiều thời gian để chờ đợi, ngày Thương giáng lâm đã ngày càng đến gần, hắn phải sớm giải quyết thành thị con người cuối cùng ở xung quanh này, để còn phối hợp với chiến lược tổng thể của Thương. Cho nên nó phải cho tập kết binh đoàn này, hòng dùng thực lực khó ai chống nổi đè đổ phòng tuyến đang bên bờ nguy kịch của nhân loại!
Đối với khu dịch thể của Sở Vân Thăng và Đại Trùng nó không dám kỳ vọng, và tạm thời cũng không có thời gian mà để tâm bọn chúng, tuy nó cũng lấy làm lạ là Phong vẫn thích đi khiêu khích nhân loại này bỗng dựng lại im hơi lặng tiếng thế!
Nó từng muốn lấy dịch thể của Phong về phân tích, nó sợ Phong cũng bị dị nguyên ô nhiễm, nhưng Phong đề phòng cẩn thận, khiến nó không có cơ hội ra tay.
Dần dần, nó cũng bắt đầu để trùng tử và khu dịch thể do mình điều khiển giữ khoảng cách với bọn Phong, nó cũng sợ mình cũng sẽ bị dị nguyên đáng ghét kia ô nhiễm!