Cảng Thành bên kia bờ, chiến lửa vẫn không ngớt, con người vẫn liều chết kháng chiến ngoài dự định của Viêm. Còn Vân Thăng vẫn đang trốn trong cự phần tu phục, vẫn đang đau đầu vì “giết chết Viêm”, “trốn chạy”, “hồi phục lại thân người rồi trốn chạy”.
Nếu muốn một lần nữa nghịch chuyển phù Phong Thú, thì vẫn phải có ba điều kiện: Chủ thể sắp chết, chủ thể năng lượng hóa; sự tồn tại ý thức trung thành của sinh vật phong ấn.
Thiếu một đều không thể!
Sắp chết thì không gì khó. Với Vân Thăng đã “chết”không biết bao lần lại bi ai phát hiện đây là điều dễ dàng làm nhất.
Chủ thể năng lượng hóa, tuy hơi khó, nhưng sự biến hóa cơ thể cũng có thể tìm ra manh mối, và hắn cũng đang trong quá trình biến hóa từng bước, tuy đường còn dài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đích.
Điều khó nhất, và khiến hắn bất lực nhất là ý thức trung thành của vật bị phong ấn.
Từ khi phát hiện thân người của mình bị phong ấn trong phù thể, và đang không ngừng hút năng lượng trong thân trùng này để tổ hợp lại thân người, hắn vẫn thường phải cưỡng bức cắt đứt Hỏa năng lượng không ngừng rót vào Phong Thú phù.
Hắn cũng không có cách nào khác, lượng Hỏa năng lượng của thân người trong phù thể cần quá khổng lồ, nó lớn đến mức nếu hắn không cắt ngang, e rằng cũng không thể sống nổi!
Lúc bắt đầu, khi ở khu dịch thể Hoàng Sơn, hắn vẫn cần thể nội giữ một lượng Hỏa năng lượng đủ trong thể nội, và dựa vào lượng năng lượng ít ỏi này, hắn đã giữ mạng được trước bọn quái thú kỳ quái.
Lúc chạy trốn thì càng không phải nói.
Sau này đến Cảng Thành, cả thời gian thở hắn còn không có, chẳng mấy chốc lại bị đánh cho thọ thương tàn tạ thế này. Đến này, tiến độ tổ thành thân người của hắn chậm rãi hết sức, và nhường như là chả có tiếng tăm chi.
Chỉ nghĩ thôi, hắn lại đau đầu.
Chủ thể năng lượng hóa, không có sinh vật Bào Tử, không có Mộc nguyên thể thứ cấp, thì cùng còn có thể dựa vào dịch thể thúc sinh, xem ra vẫn còn chút ít hi vọng.
Hỏa năng lượng cần cho trùng tổ thân thể thì cũng không khó, chỉ cần không ngừng vận hành chức năng của cự phần, truyền Hỏa năng lượng vào thể nội với giới hạn chịu đựng lớn nhất của hắn thì ắt được.
Cái khó là không biết Cẩm Thạch Hoàng Sơn sống chết thế nào mà bặt vô âm tín!
Nếu không có điều kiện ý thức của Cẩm Thạch thì việc thân người của hắn muốn nghịch chuyển Phong Thú phù là chắc chắn không thể thực hiện.
Nhưng dù từ chỗ Viêm hay phản ứng của trùng tử thông thường, hắn không cảm thấy được sự tồn tại của nó. Rốt cuộc giờ nó đang ở đâu?
Càng nghĩ hắn lại càng thấy đau đầu, chiến lửa liên thiên bên kia bờ lại một lần khiến hắn nôn nao không yên. Trong lúc bực mình, hắn liền quay lưng bỏ lại ngoài đầu tất cả!
Đi một bước được một bước vậy!
Hắn cho chiêu gọi các ống dẫn bổ sung Hỏa năng lượng đến cắm vào thể nội, vừa tiếp tục tu phục thân trùng, vừa khởi động truyền Hỏa năng lượng vào Phong Thú phù.
“Làm thế nào để tăng sản lượng đây?” Cái đầu vừa trống rỗng của hắn lại bất giác bận rộn suy tính.
”Dịch thể, chuyển hóa, cự phần, ống dẫn, trùng chỉ, năng lượng, lòng đất…Caí nào quan trọng nhất đây?”
“Cấp độ của ổ trùng không nâng lên được, hiệu quả việc sản sinh dịch thể thúc sinh không thay đổi được, bỏ; số lượng cự phần cũng không thể tăng trưởng bùng nổ trong thời gian ngắn được, bỏ; việc gia tăng số lượng của trùng chỉ đồng thời cũng cần tiêu hao lượng lớn Hỏa năng lượng và thời gian, bỏ; nâng cao đời tiến hóa của bọn trùng chỉ? Chết tiệt! Việc quan trọng thế này mà sao giờ mình mới nghĩ ra nhỉ!? ”
Chỉ tiếc là Trùng tộc Bào Tử phương bắc đã bị tiêu diệt, dùng dịch thể thúc sinh cho chúng thì hiệu quả lại quá thấp, và cũng tốn thời gian, nên đành chịu…
Hắn cứ ngồi đấy phủ định hết từng phương pháp tự nghĩ ra, cứ lẩm ba lẩm bẩm: “Còn cái gì mình có thể lợi dụng được đây? Nhất định có, đừng vội, cứ nghĩ từ từ nào, chắc chắn có cách…”
“Dịch thể, chuyển hóa, cự phần, ống dẫn, trùng chỉ, năng lượng, dưới lòng đất, đất lòng đất…” Hắn tận dụng hết cỡ tư duy “kỹ sư” thời đại Dương Quang của mình, ngồi xét lại cẩn thận từng khâu, nhưng nó cứ mơ hồ thế nào khiến hắn không tài nào nối liền chúng với nhau nổi.
“Là gì đây? Là gì đây?” Hắn lo nghĩ quá đến nỗi mặc cho các ống dẫn đang không ngừng phun dịch thể khắp mình hắn để tu phục, chúng cứ chăm chỉ lần lượt bò khắp bụt ngang. Còn hắn, từ ý thức đến tiềm thức, hắn đều tin mình sẽ nghĩ ra cái gì đấy, chỉ là giờ nó đang bị tấm màn chán tư duy ngăn lại, vẫn chưa thông thôi!
Dần dần, hắn càng lúc càng thấy mình như con kiến bòn trên chảo, hắn biết vừa rồi mình vừa có một cách nghĩ nghịch trời, nhưng giờ nghĩ mãi vẫn không ra.
Các kiểu “mất trí nhớ” tạm thời này trong lúc thời đại Dương Quang không chỉ hắn, mà nhiều người cũng rất dễ mắc phải, thường đợi một lúc nào đấy,nó sẽ tự động nhớ lại, chỉ là hắn giờ không có thời gian để chờ.
Hắn phải nhớ ra, lập tức nhớ ra!
Nhưng hắn càng cố ý đi nhớ thì lại càng không nhớ được, trong lòng lại càng trở nên bực bội khó chịu. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, hắn bứt tung các ống dẫn tu phục trê mình, lê theo chiếc ống dẫn cung cấp dịch thể trèo thẳng lên đỉnh phần, ngóng về “địa ngục trần gian” phía bên kia bờ.
Ánh lửa sáng rực cả một vòm trời, tiếng trùng tử gào rú, tiếng pháo đạn của con người cứ đan xen chen lẫn nhau, Cảng Thành có thể cầm cự đến giờ phút này quả thật đã nằm ngoài dự kiến của Viêm, và cũng nằm ngoài dự liệu của Vân Thăng.
Dẫu sao sự yếu ớt của thân người không thể so sánh với trùng tử!
Trùng tử như một loài sinh vật vì chiến tranh giết chóc mà sinh ra trên đời này, từng cấu tạo từng bộ phận trên cơ thể chúng đều là sự tổ hợp hoàn mỹ nhất thích hợp cho sự sát phạt.
Còn con ngươi, đừng nói chi, chỉ đôi chân nếu không có điều tiết của bộ não, căn bản cả đứng cũng không vững, thì nói chi là đi giết trùng tử.
Cảng Thành có thể cầm cự đến ngày hôm nay tất nhiên không chỉ dựa vào thân thể yếu ớt của con người, cũng không phải nhờ lẻ tẻ vài tên năng sĩ và môn nhân Sở Thuật trong biển người biển trùng bao la kia, mà chính nhờ váo cái đầu mạnh mẽ của nhân loại!
Xác thịt yếu ớt, con người học cách chế tạo chiến giáp; sức mạnh không đủ, con người học cách chế tạo vũ khí; không biết phi hành, con người chế tạo ra máy bay, thậm chí hỏa tiễn phi thuyền; sống trên đất liền, nhưng con người lại có thể đóng những chiếc chiến hạm khổng lồ đi trên biển cả! Liệu còn gì là con người không thể làm được?
Nhất là trên mảnh đất dưới chân hắn, từng có những mẫu truyện châm biếm thời Dương Quang, rằng chỉ có nghĩ không ra, chứ chả có gì mà không nhái được, dù là đĩa bay thì chỉ cần thời gian, cũng chả còn là gì không tưởng! Chỉ cần có đủ thời gian, con người gần như có thể chế ra đủ các công cụ mà mình cần, dù là cho cuộc sống hay cho chiến tranh.
Công cụ?
Vân Thăng nghĩ mà bậc cười, hắn bỗng nhiên biết mình đã nghĩ ra cái gì.
Tất nhiên không phải là công cụ, chỉ là “công cụ” khiến tư duy hắn chạm đến một cái gì đó.
Cự phần, ống dẫn, khu dịch thể… không có cái nào không phải công cụ của trùng tử, nhưng đấy đều chỉ phục vụ cho chiến tranh, vì chết chóc, không có khái niệm hệt thống hóa như con người.
Hắn tuy giờ là thân trùng tử, nhung vẫn nhận định, người và trùng là tử địch!
Vì thế, lúc ở Hương Sơn, mở ra cho chúng một mảnh trời sinh tồn, đã là cực hạn mà hắn làm được.
Mối quan hệ “hợp tác”với Lý Thái Đấu, cũng chỉ giới hạn trên chiến trường, chứ không bao gồm phương diện khác. Nhưng giờ hắn đã nghĩ đến , và thậm chí dự định sẽ làm như thế!
Hương Sơn thành.
Tên khu trưởng trẻ tuổi lại một lần triệu tập cư dân khu năm của mình.
“Các vị, các vị, bây giờ ta sẽ công bố một tin mới.” Vì bài học lần trước, tên khu trưởng trẻ này phen này đã dẫn theo vài tên “tai sai” tưởng đối cường tráng để làm công tác “dọa nạt”.
“Có lương thực ư, ngài khu trưởng vĩ đại?” Chỉ một chốc, người bên dưới đã xôn xao lên, dẫu sao giờ phút này không ai là không đói.
Không ngờ, tên này gật đầu liền: “Đúng, quả thật là lượng thực!”
Hắn vừa dứt lời, không khí phía dưới lập tức sôi sục lên, liêm sĩ của những con người đang đói đã thấp đến tận ngấu quần, ai ai cũng đủ lời lẽ mật ngọt a dua nịnh bợ bu quanh tên khu trưởng trẻ tuổi.
“Yên lặng, yên lặng! Mọi người nghe ta nói, lương thực là do trùng tử đưa đến, ngoài những thức ăn tồn đọng lại từ thời Dương Quang ra, còn có một lượng lớn thịt Bạch Tuộc Xích Tu quái đã được tịnh hoá. ”
Mọi người bên dưới lại bắt đầu lời ra tiếng vào: “Vì sao trùng tử lại cho chúng ta thức ăn?”
“Không lẽ chúng định sẽ nuôi chúng ta như nuôi lợn?”
“Yên lặng, yên lặng!” Khu trưởng trẻ ra hiệu cho bọn “tay sai” đập mạnh vào những mảnh sắt vụn vừa tìm thấy để áp chế xao động của “quần chúng”.
“Trùng tử đại nhân đã nói, dùng sức lao động để đổi lương thực, ngài đang cần người vào khu dịch thể công tác, một người làm việc, ngài Trùng tử đại nhân sẽ trả công bằng lượng thức ăn đủ nuôi ba miệng ăn, và sẽ đảm bảo quyền lợi cao cấp nhất cho nhân loại làm việc trong khu dịch thể!” Hắn thừa một khắc yên lặng của đám động lập tức đọc vanh vách những chữ được khác trên ván gỗ.
Phen này, toàn bộ phía dưới im phăng phắt!
Vẫn im phăng phắt..
Tiếp đến, đám đồng cười giễu bỏ đi dần. Không một ai dám tin tưởng, và cũng không một ai dám thử!
Cả một câu giễu cợt chúng cũng lười phải nói.
Ai dám tin lời trùng tử nói đây?
“Ta!” Một giọng nữ thanh thoát, chói rọi vang lên: “Vi khu trưởng, ta đăng ký!”
Tên khu trưởng đại hỉ, vị khu 5 này của hắn đông người nhất, thị trưởng lần này đã chỉ định chỗ hắn ít nhất phải có năm mươi người. Nhưng xem tình hình khi nãy, đừng nói năm mươi, được năm người đã khó tựa lên trời!
“Được! Được! Ngươi tên gì? Trong khu phải làm hồ sơ, trong thành cũng phải lưu lại.” Khu trưởng trẻ vội vàng nói, hắn cứ sợ cô gái này sẽ đổi ý, nói thật thì bản thân hắn còn không dám đi nữa cơ mà!
“Bạch Mạn Ni!”Giọng cô từ từ, nhẹ nhẹ, rõ ràng báo tên. Vốn dĩ cô đã có một vé đi đến đảo Kinh Kích, cuối cùng cô lại nhường cho em trai mình.
Tên cô được tên khu trưởng trẻ khắc lại trên ván. Cô không biết, cả tên khu trưởng trẻ này, và cả đám đông xung quanh, đều không biết, rằng cuối cùng mãnh ván khắc đầy chữ này sẽ trở thành thanh sử ngàn năm!