Trên bờ biển vài cây số của đảo Kinh Kích đang hỗn loạn vô cùng, nơi nơi toàn nón mũ chiến giáp, lính tìm không thấy quan, quan không tìm thấy lính.
Một quân hạm thương tích đầy mình từ Cảng Thành vừa rút đến, vì không cách nào vào cảng nên chỉ có thể đậu gần bờ, trên người nó vẫn đang bốc khói nghi ngút, mắt thấy như đang có nguy cơ sắp chìm, nhưng binh sĩ như kiến trên chảo lửa, nhao nhao đua nhau nhảy xuống biển, bơi bạt mạng về bờ.
Mùi máu me nặng sặc đã thu hút nhiều loài thủy quái ăn thịt người đến, trong đó có cả Xích Tu quái bị Vân Thăng đuổi về biển.
Trong đại dương, chính là thiên đường của chúng.
Dù bộ đội đảo Kinh Kích đã phái lượng lớn trực thăng xuất chinh dùng hỏa lực cường mạnh của chúng càn quét bọn thủy quái, thậm chỉ đoàn trường đoàn mười tám Cổ Phong gần như dời cả trận đồ súng động cơ xuống biển nhưng cũng có binh sĩ đếm không xuể bị lôi vào mặt biển.
Thậm chí có bọn cá ăn thịt người phóng khỏi mặt nước rượt theo bọn nhân loại.
Trong đám đông hỗn loạn, có một tên sĩ quan cấp cao lập tức bâu lấy tay của một tên lính vừa thoát chết khỏi biển khơi mênh mông hỏi vội: “Các ngươi của sư nào? Nhậm sư trưởng, có ai nhìn thấy Nhậm sư trưởng không?”
Tên lính mặt mày xám xịt như chiếc xác vô hồn tê tê lắc đầu.
Lão không bỏ cuộc, hỏi hết người này đến người khác, càng hỏi lại càng thấy thất vọng, càng hỏi chỉ càng thấy tuyệt vọng!
Lúc này, một tên lính cảnh vệ chân vẫn dính đầy bùn đất cao giọng vẫy gọi: “Sư trưởng, sư trưởng, đã tìm ra người bên Nhậm sư trưởng! Tìm ra rồi!”
Phùng Thiên Viễn đại hỉ vội rút chân ra khỏi vũng lầy hỏi vội: “Đâu? Lão Nhậm còn sống chứ? Nhanh, nhanh dẫn ta đi!”
Tên cảnh viên ấy vội dìu lấy lão, mặt mày do dự nói : “Sư trưởng, ngài..ngài …vạn lần…Nhậm sư trưởng…người ..người…có thể…”
Phùng Thiên Viễn đẫy hắn ra, lão tuyệt nhiên không tin đáp lại: “Không thể nào! Ta phải đích thân đi hỏi! Lão Nhậm mạng lớn, lúc ở thành Ngũ Dương, lão còn sống sót quay về được nữa là!”
Tên cảnh vệ nhìn cặp mắt sư trưởng mình đã đỏ ngầu, hắn không dám nói gì thêm chỉ cắm đầu cắm cổ dìu cấp trên mình vượt qua đám đông đến trước một sĩ quan nằm trên giá cứu thương bị đứt một cánh tay.
Tiếng lão quá nhỏ, Phùng Thiên Viễn cố áp sát tai vào mới nghe mơ hồ tiếng được tiếng mất: “Toàn chết, chết hết, toàn..toàn sư..Lão Nhậm..đích thậm...hộ tống..ở sau..ta…có lỗi…lão…lão Nhậm…xin..xin nhờ ngươi…”
Phùng Thiên Viên nghe mà ngậm ngùi gật đầu, lão biết Lão Lưu định nhờ việc chi, nhưng lão không làm được, chỉ là không nỡ để cho Lão Lưu biết.
Lúc này, vị quan quân ấy bỗng trợn tròn mắt ngưỡng vọng bầu trời đêm dùng hết sức cùng còn lại hét lên: “Vì sao! Vì sao quân bộ không chịu rút quân!”
“Chính ủy! Chính ủy!...” Tất cả binh sĩ nhìn theo mà thấy nghẹn ngào.
Phùng Thiên Viễn rung rung giơ tay phải nhăn nheo của mình lên hòng xoa bằng cặp mắt của lão chiến hữu, mà cố thế nào cũng không xoa bằng lại được.
Lão xoa xoa vùng cơ quanh mắt hòng để nó nhắm lại, nhưng vừa nhắm lại nó lại mở bung ra, lại nhìn chằm chằm vào trười đen.
Phùng Thiên Viễn quỳ sụp xuống, nhìn đường chân trời binh bại như núi đổ, vài tên lính vẫn đang cố vùng vẫn trong nước biển mà bất giác lẩm bẩm: “Ngươi thế là chết không nhắm mắt ư, chết không nhắm mất!”
“Sư trưởng, sư trưởng!” Tên lính cảnh vệ ấy lại thở hòng hộc chạy về báo cáo: “Cấp kiện quân bộ!”
Lão Phùng nghe mà nhảy dựng lên túm lấy cổ áo tên lính ấy giận dữ gào lên, “cấp kiện” rơi tứ tung. “Mẹ kiếp! Cấp!? Người đều chết sạch cả rồi, chúng còn cấp cái gì!?”
Giấy tờ tựa lá cây tung bay khắp chốn để cuối cùng rơi phủ lên mặt Lưu chính ủy dã chết tại một bên. Lão đang trợn tròn mắt trắng bệch, tờ giấy phía trên ghi dòng chữ: …kết thúc hiện thời, dừng việc vượt biển chi viện, chỉnh tu tại chỗ, phòng thủ…
Phùng Thiên Vận quỳ sụp bên bờ biển, nhìn về bờ bên kia mà gào lên thảm thiết: “Lão Nhậm, huynh lệ có lỗi với ngươi, kiếp sau…ta sẽ là trâu là ngựa cho các ngươi…”
Một người đàn ông ăn mặc rất đỗi bình thường lặng lẽ đến sau lưng lão, thở dài nói: “Phung sư trưởng, chúng ta có thể nói chuyện bây giờ chứ?”
Sở chỉ huy liên hiệp lâm thời đảo Kinh Kích.
Trong phòng hội nghị, khác hẳn với tình hình lời qua tiếng lại đao to búa lớn mọi khi, một sự yên lặng đến khiến người ta thấy nghẹt thở, cả bầu không khí như đang ngưng đọng lại.
Mỗi người đều có vẻ già đi mười tuổi, ngay cả Kha Tiêm Nhi trẻ trung cũng thế.
Trong không khí lạnh băng thổi nhẹ lên từng trang từng trang bản báo cáo thiệt hại trên bàn, biết bao nhiêu sinh mạng…
Tích tắc..tích tắc…
Xung quanh chỉ còn tiếng đồng hồ không ngừng tích tắc báo hiệu từng giây từng phút trôi đi của chiếc đồng hồ máy trong phòng.
Rất lâu, rất lâu sau cũng không một ai lên tiếng.
Hoắc Gia Sơn kéo kéo chiếc áo khoát dày rách rưới của mình, từ từ thu dọn lại từng trang bao cáo tán loạn trên bàn. Ai ai cũng đang nhìn lão, nhưng lại không một ai ngăn lão lại.
Dọn nửa chừng, lão bỗng dừng lại, cầm xấp tài liệu ngỡ người suy ngẫm gì đấy. Mãi một lúc sau lão mới ngẩng đầu lên nhìn Vũ Phương Hầu.
Tất cả mọi người tham dự đều đổ dồn mắt vào hai người họ, rốt cuộc rồi cũng đến lúc ư?
“Tổng bộ bọn ta đã quyết định hợp tác toàn diện cùng hắn, nếu các ngươi..”Hoắc Gia Sơn dừng lại một hồi, khẩu khí bình lăng nhìn Kha Tiêm Nhi phía Vũ Phương Hầu, rút từ trong lòng ra một công văn đặt nhẹ lên bàn tiếp tục nói: “Nếu ngươi không đồng ý, thì đây là thư thỉnh gồm ký tên của hơn một ngàn quân quan, và chữ ký của hơn một nửa các sư trưởng phía ngươi…”
Bàn tay đặt trên bàn hội nghị của Vũ Phương Hầu hơi rung lên, lão bất lực ngã người dựa vào lưng ghế, dù không nhìn vào xấp tài liệu ấy, trên mặt lão vẫn đầy đau khổ và hối hận. Lão lẳng lặng đứng dậy, bámv víu vào bờ tường bập bè rời khỏi phòng họp.
Mấy ngày trước đó, Hoắc Gia Sơn gần như túm lấy cổ áo lão, chỉ vào mặt lão mà mắng. Lão, chính lão là tên khốn đã liên lụy đến tam quân. Trước sắt mặt và khẩu khí của một người ngay cả súng ống cũng không biết sợ, lão biết mình đã thua!
Dùng hơn một nửa quân lực để đánh đổi, thế mà rốt cuộc chỉ đủ để chứng mình điều con trùng tử kia nói với lão Hoắc, đúng là bọn họ không cách nào tìm ra trung tâm chỉ huy của trùng tử!
Cái giá này quá đắt, quá thảm thê khiến đảo Kinh Kích gần như không còn đường làm lại nổi.
Đại biểu phía quân đội lập tức đứng dậy chạy đi đỡ người cùng ra khỏi phòng hội nghị. Chỉ có Kha Tiêm Nhi vừa đi được vài bước, cô lại quay người lại hỏi: “Ta rất lấy làm kỳ lạ, vì sao nó lại phải giúp chúng ta?”
Giờ phút này, Hoắc Gia Sơn lại hoàn toàn không thấy hận cô gái này nữa, từ lúc khai chiến đến nay, cô cùng môn nhân Sở thuật của mình luôn xung trận tại chiến tuyến đầu tiên, và rút lui vào giây phút cuối cùng. Vì thế mà bọn chúng đã bị thương vong hơn hai phần ba, bản thân cô cũng vì sử dụng Khiếu Vân Chi Cung quá mức mà thành trọng thương.
Dù là số lượng địch giết được, chất lượng hay tỉ lệ thương vong, môn nhân Sở thuật vẫn đứng đầu trong tất cả lực lượng Cảng Thành.
Lão còn có tư cách gì để trách họ?
Hoắc Gia Sơn nhìn chằm chằm bộ mặt sạch sẽ đến trắng bệch của cô, nhẹ nhàng nói: “Giữa chúng ta, không phải cũng có thân phận chủ chiến và chủ hòa ư? Nó cho lập khu sinh tồn nhân loại tại Hương Sơn, đây chính là hi vọng…”
Kha Tiêm Nhi cười lạnh lùng, chỉ để lại một câu, “Để sống như loài trư cẩu ư?” rồi quay phắt mình đi.
Đợi tất cả bọn họ đều đã bỏ đi, Sở trưởng Tổng sở Lương Khách Đống ánh mắt lén lút nhìn lão hỏi một câu rất kỳ lạ: “Lão Hoắc, sao ngươi không thừa cơ ép lão ấy giao trả quân quyền?”
Cố nén sự “khinh bỉ” trong lòng, lão Hoắc nhìn con lão hồ ly này hỏi ngược lại: “Được ư? Ngươi còn chưa hiểu được đội quân này ư? Đấy là cực hạn mà quan quân còn đâu.”
Kỳ thực lão muốn hỏi lại: ngươi thì làm được ư?
…
Xẹt!
Vân Thăng như một làn điện phóng vào màn đêm tối mịt.
Sau khi dung hợp thân thể của Khủng Cự Chi Tử và vào trạng thái hoàn toàn linh hoạt, cấp độ lại cao hơn hắn nhiều. Khả năng phi hành của thân thể đã hoàn toàn tu phục của hắn đã đến mức bùng nổ, giờ chỉ có thể dùng gió gào điện kích để hình dùng mà thôi.
Cao, bay cao hơn nữa!
Vân Thăng xông thẳng lên trời, hắn muốn bay ra khỏi màn đêm dày đặc ấy, để nhìn ánh mặt trời đã lâu vắng bóng.
Cự phần dần dần chỉ co lại còn một chấm đỏ dưới thân hắn, biển cả mênh mông trãi ngang đến tận chân trời.
Bay đi, hãy bay qua khỏi đây!
Mặc cho gió lạnh từng cơn rét buốt thấu xương, hắn không sợ! Thân thể của hắn vẫn tiếp tục lên cao, tiếp tục bay.
Hãy bay đi, bay khỏi nơi đây!
Hắn gào lên giận dữ, mặc cho dòng loạn lưu nguyên khí ngày càng hỗn loạn liều mình tiếp tục phi hành!
Phắt!
Hắn đã phá tan mây tầng, vượt khỏi bể mây dày đặt.
Tuy nhiên, sau những tầng mây dày đặt ấy, hắc ám vẫn hoàn hắc ám!
“Ta không tin!”
Hắn hoàn toàn giang rộng đôi cánh tựa cánh dơi đã được phóng to lên vài lần nhờ phát triển cơ thể của mình, hắn gầm lên vẫn tiếp tục phóng vào cao không càng ngày càng khó bay lên ấy,
Hắn vẫn tin tưởng, vẫn muốn đạp tất cả mây tầng dưới chân mình.
“Hãy để ta nhìn một thoáng thôi.” Trong lòng hắn vẫn không ngưng gào thét, luồng luồng khí lưu trên thân thể ngày càng như cắt xé da thịt.
Đến đây!
Hắn gào to một tiếng, dùng hết sức lực phóng lên.
Xì…xì.!
Toàn thân đau thấu, hắn biết mình không thể bay lên nữa, phía trên kia chứa biết bao khí lưu khiến cơ thể hắn có thể tan xương nát thịt.
Với bao nỗi thất vọng và sầu cảm, hắn không thể không quay đầu trở lại mặt đất.
Sự ma sát kịch liệt của khí lưu khi hắn toàn thân dục hỏa, tựa con phương hoàng lửa tung cánh phá toang mây tầng đâm thăng đến hải vực giữa Cảng Thành và đảo Kinh Kích. Đùng một tiếng, hỏa diệm sét đánh, đâm xuyên một con Xích Tu quái khổng lồ.
Khi hắn vừa ngoi lên khỏi mặt biển, thân thể lại bốc đầy hỏa diệm dẫn theo thi thể của Xích Tu quái tung cánh bay về khu sinh tồn Hương Sơn.
“Đây là quái vật gì thế?” Cổ Phong đoàn trưởng đoàn mười tám bỏ ống nhòm xuống kinh hoàng bất định hỏi.
Một con Xích Tu quái khó xơi thế này mà cũng chỉ kịp tiêu tùng dưới tay nó một cách trở tay không kịp.
“Lập tức báo cáo!” Cổ Phong nhăn mày nói.
Vân Thăng hoàn toàn không chê giấu lực lượng mạnh nhất của mình. Hỏa năng lượng hừng hực trên người, cứ hắn bay ngang qua vùng biển nào lập tức nước biển sôi lên sùng sục, lượn qua Bán Đảo thành nơi nơi lửa bốc hừng hực.
Sau khi lượn quanh Hương Sơn thành, hắn lại tiếp tục huênh hoang trở về cự phần số một.
Mục đích của hắn cực đơn giản, bây giờ Viêm đã dần dần chuẩn bị cho binh đoàn vượt biển tiến sát ranh giới khu dịch thể của hắn với Đại Trùng. Tuy vẫn chưa có phán xét cuổi cùng của Thương, nhưng hắn đã ngửi thấy hơi hớm hiểm nguy.
Vì ngăn cách của rừng Bao Tử, chỉ có Viêm mới thực chất uy hiếp được hắn và Đại Trùng. Còn những Cẩm Thạch khác, cũng giống như tin tức lúc thu được tại cho tổ ong của Thương, cùng lắm là đứng nhìn mà thôi!
Cho nên thời khắc quan trọng này, việc ngang nhiên khoe khoan sức mạnh vừa để kéo dài thời gian Viêm tiến công, và đồng thời cũng khiến nhân loại đảo Kinh Kích hạ quyết tâm hợp tác hắn sớm hơn.
Còn bài cuối cùng của hắn và Đại Trùng, hắn vẫn giấu kỹ.
Hắn từng suy nghĩ nếu đại chiến với Viêm, nếu chỉ dựa vào hắn, trừ khi tìm ra bổn thể của Viêm, còn không chỉ là một trò cười!
Chiến lực thật sự của hắn là đại trùng đang dùng lượng lớn dịch thể thúc sinh bí mật ngày đêm gầy dựng “Trùng đoàn trọng trang hình thái cao”.
Nhờ phương phá vận chuyển Hỏa năng lượng mới, tuy Đại Trùng chỉ có mười tọa cự phần, nhưng độ tập trung năng lượng, hắn tính sơ qua hoàn toàn không thua Viêm.
Còn Hỏa năng lượng của Viêm trước khi Thương phán xét, nó chỉ tồn lại chứ không chuyển hóa thành chiến trùng.
Chúng chỉ còn cần thời gian mà thôi!
Tính toán tới lui, vài giờ đồng hồ sau, cuối cùng sứ giả thảo thương hợp tác của đảo Kinh Kích và Viêm đồng thời đến.
Hoắc Gia Sơn đích thân mang phương án hợp tác đến tìm hắn, còn Viêm, đã mang phán quyết cuối cùng của Thương đến.