Không ai biết “hắn” là ai, cũng không ai biết “hắn” từ đâu đến.
Hắn như kẻ đến từ một thế giới khác, một thế giới của địa ngục liệt hỏa, một ác ma bất tử vừa vượt ngục.
Mỗi bước đi, mỗi bước chân hắn đi đến đâu, vô vàn mảnh vỡ, đất đát như mất đi trọng lực bay lên tung tóe, khuynh đảo.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, không biết ai là người đầu tiên bỗng nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng này, cao giọng thét lên.
Trùng tử, hóa ra cũng có thể giống con người!
Và cũng không biết lại là ai, đã nông nỗi nổ phát súng đầu tiên. Tiếp liền sau đó, tiếng súng phá lên liên tục, lửa đạn tung hoành, tình thế gây cấn, thậm chí cả binh đoàn xe tăng cũng điên cuồng nả pháo.
Hắn dừng bước, mở to mắt ngắm nhìn xung quanh.
Hắn giương tay ra hít một hơi không khí thật sâu vào người, mặt cho khí lưu phà vào người, hắn say mê hưởng thụ cảm giác diệu kỳ này.
Bỗng nhiên, một viên đạn màu đồng đang cao tốc phi đến xông vào thế giới nguyên khí do hắn tạo ra nhát đao cắt giấy, tầng tầng lớp lớp xé rách toạt nó ra.
Hắn chau mày lại, ngay lập tức, mắt hắn sáng lên, khí quán trường thiên, bộc địa mà dậy!
Dưới mặt đất khói, lửa, đạn nổ vẫn không ngớt bên tai!
“Pháo hỏa tiễn tập trung!”
“Pháo Hỏa năng chuẩn bị!”
“Pháo Băng năng chuẩn bị!”
Đối với những điều này, hắn coi như không thấy không nghe, mà chỉ đắm chìm vào thế giới của mình.
Trên mặt tất cả môn nhân Sở Thuật đều lộ vẻ không hiểu.
“Bắn!”
“Bắn!”
Xẹt!
Một dòng phù tự cổ quái xuất hiện trên không, nguyên khí dồi dào cấp tốc phi băng, quét tan mọi thứ xung quanh!
Chư quân chấn động!
Kha Tiêm Nhi bất chợt nhảy dựng lên, cô trợn tròn mắt không thể tin được!
Tất cả môn nhân Sở Thuật đồng loạt bước lên một bước mà tròng lòng không khỏi thắc mắc: vẻ như là Sở Thuật!?
Xẹt!
Lại một tiếng, tự phù cổ quái kia lại một lần lập tức hiện lên giữ không trung.
Nó đột nhiên khởi động, gia tốc kinh người!
Xuyên qua mưa lửa, xuyên qua những dòng lưu năng lượng bạo ngược,xuyên qua tự phù cổ quái!
Chiến trường trên mặt đất, trùng giáp bay lên lơ lửng tựa mây trôi, hóa thành các vì tinh tú ùa về phía hắn.
Lập tức, chiến giáp hiện thành!
Đầu gối, chân, lưng, vai…chiến giáp hiện thành!
Dưới ánh nhìn của thiên quân vạn mã, chiến giáp của hắn được hoàn thành, lưu quang óng ánh, tay cầm thanh kiếm ánh hàn quang đang dần dần hiện thành rõ rệt hơn.
“Khai hỏa! Khai hỏa! Giết chết nó!”
Trùng trùng trận địa, muôn đạn cùng phóng!
Sắt mặt Kha Tiêm Nhi lạnh băng, cô đưa tay định kéo cung nhưng cung lại giằng co dục bay đi.
Trong lòng cô hơi rối, ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn như liều mình đâm thẳng vào cơn mưa súng đạn, xông ra khỏi vùng đất hỏa diệm. Kiếm cuối cùng đã hiện thành!
Tuy lửa đạn không ngớt, nhưng tốc độ thẳng tiến của hắn không hề giảm sút!
Hắn giơ ngược kiếm lên, khí thế hừng hực hướng về muôn quân, xông thẳng “trận địa chỉ huy” !
Tuy rừng súng mưa đạn, dùng cho chiến giáp đã phân nào tan tành, dùng cho đau nhói khắp mình, vẫn không gì có thể níu bước chân hắn lại, hắn vẫn hỏa tốc tiến gần.
“Ngăn nó lại! Lập tức ngăn nó lại!” Mệnh lệnh nghiêm trang được hạ vẫn không giấu nổi nỗi kinh hoàng.
Tên liên trưởng thét lớn xông lên, nhưng gã chưa kịp làm gì đã bị hắn đạp lên vai bước thẳng về phía trước.
Doanh trưởng hòng dùng tường người, tường lửa để ngăn hắn, nhưng chỉ một chốc đã bị hắn phá tung, người súng tứ tung.
Đoàn trưởng tập trung tức cả vũ khí hạng nặng nhưng vẫn không ích lợi chi. Hắn mặc kệ tổn thượng, mặc kệ công kích, vẫn không ngừng gia tốc đột phá về phía trước!
Bỗng nhiên, một tiếng nổ chói tai vang lên, hắn trong một chốc xuyên qua đám sương khói trắng.
“Trời, nó đã đột phá qua màn âm chướng!” Sư trưởng bất giác lùi liền hai bước, như không thể tin vào mắt mình.
Phương Vũ Hầu đặt ống dòm xuống, lòng lão như kẻ lọt nước, chìm mãi chìm mãi xuống đáy biển sâu. Cuối cùng, lão hạ lệnh: “Tiêm Nhi, cháu hãy lập tức lên trực thăng trở về đảo Kinh Kích, mục tiêu của nó là bộ phận chỉ huy, cháu là hi vọng của tất cả chúng ta, không thể chết ở đây được!”
Kha Tiêm Nhi vẫn cố nắm chặt Khiếu Vân Chi Cung, bàn tay nõn nà của cô đã rách toạt, từng sợi máu tươi ứa ra. Cô cắn chặt môi, nhìn chằm chằm bóng hình xa xa ấy. Hơn một trăm môn nhân Sở Thuật lập tức chắn lên phía trước bảo vệ.
Trực thăng dần dần đáp xuống.
Hắn đã nhìn thấy, và tốc độ lại được gia tăng!
Ba mươi tên năng sĩ Băng năng cao cấp lập thành phương trận, kết tụ tường vách Băng năng hòng ngăn hắn lại.
Năm mươi tên năng sĩ Hỏa năng cao cấp vây lại công kích!
Hắn bị cản, nhưng vẫn không dừng bước, chỉ thấy hắn không cắt được năng sĩ công kích hai bên liền giơ hàn kiếm chém ngang giữa không.
Kiếm khí! Kiếm khí!
Môn nhân Sở Thuật nhìn mà tâm thần vỡ vụn!
Đấy là cảnh giới cao nhất trong Sở Thuật của họ!
Hắn lại có thể sử dụng được Sở Thuật?! Hóa ra, Sở phù không cần dùng nhiều nguyên liệu đến thể, chỉ triện chế trên không đã đủ!?
Vậy hắn là quái vật ư?
Quái vật cũng biết Sở Thuật ư???
Trên chiến trường, hơn trăm đường kiếm khí lập thành trận đồ, ngang nhiên kích sát!
Đùng!
Băng tường của các năng sĩ Băng năng cao cấp vỡ vụng tanh bành!
Dưới sự xông kích năng lượng mạnh mẽ, hơn một nửa năng sĩ bị hất bay đi.
Hắn vẫn đi theo kiếm khí, mặc cho Hỏa năng lượng công kích sau lưng bị buộc phải hứng chịu, hắn vẫn thuận thế gia tốc xông pha.
Kha Tiêm Nhi đẩy lùi mọi người ra, lạnh lùng nói: “Tướng quân, hãy cho dừng lại. Ta biết hắn là ai, hắn chỉ nhầm vào ta, hãy để hắn qua đây!”
Phương Vũ Hầu kinh hoàng nhìn cô, tất cả sĩ quan đều cùng ngó về phía cô.
Nhưng giờ đây làm sao còn dừng lại được nữa!
Hắn thế như chẻ tre, xé tan quân trận của nhân loại, chư quân đã đại loạn!
Từng đội năng sĩ, từng đám binh sĩ, bị hắn hất bay đi.
Kẻ khôn hồn tránh đường, hắn sẽ hoàn toàn bỏ qua; người chắn đường, giơ kiếm triệt tiêu!
Trong chốc lát, đã không ai có thể cản được lưỡi kiếm sát bén của hắn!
“Ai có thể chắn hắn lại?” Trận địa cuối cùng của năng sĩ, sư trưởng nhìn hắn sắp áp sát mà trở tay không kịp.
“Ta!” Một năng sĩ hạng s tắm lửa vượt lên xông thẳng đến “tên quái vật” sắp đến trước mắt.
Bốn năng sĩ hạng a khác cũng theo sát sau lựng.
“Hắn đã thương tích đầy mình, máu vấy chiến giáp, năng lượng cạn kiệt, không lẽ hắn có thân xác bất tử!?” Một năng sĩ hạng s gào lên, phát liền một hỏa trưởng lôi đình về trước.
Giao tranh chiến diện, đoản binh tương giáp, tránh cũng không tránh được.
Hắn hoàn toàn không có ý tránh, giơ kiếm chém ngang chiến quyền hỏa diệm, lướt mình xuyên qua.
Xẹt!
Kiếm thức: Phá Thích!
Một đường kiếm khí cực quang toát ra từ đầu mũi kiếm, xuyên thủng thân thể đối phương.
Tiếp đến, người kiếm phân khí!
Hắn vượt qua tên năng sĩ hạng s, hàn kiếm đã xuyên thủng đối phương, máu tươi tung tóe.
Tiếp tục phóng lên, bộ chỉ huy chỉ còn trong tầm tay!
“Bảo vệ tướng quân!” Cảnh vệ doanh cuối cùng tổ thành tường người.
“Để nó đi qua đây!” Phương Vũ Hầu thét lên.
“Thể chết bảo vệ tướng quân!” Giờ phút này đã đại loạn, tất cả mọi người đều nghĩ mục tiêu của nó là quan chỉ hủy cao nhất.
“Linh tinh, để nó qua đây!” Phương Vũ Hầu rùng mình, lão biết rõ, dù là nhằm vào lão hay nhắm vào Tiêm Nhi, thì toàn quân trên dưới, toàn thành trên dưới, e đã không một ai có thể cản hắn lại!
Nếu thật sự là hắn, may ra còn có cơ hội đàm phán. Tiếng “thề chết bảo vệ tướng quân” chưa kịp nói hết, nó đã xông lên đến trước mặt, người bay máu rơi, xung quanh toàn máu và máu!
“Tướng quân mau chạy!” Bọn thuộc hạ bất chấp lôi lão tướng quân đi về hướng trực thẳng chỗ Kha Tiêm Nhi.
Tất cả môn nhân Sở Thuật cùng xông lên, hắn một kiếm vung lên, máu nhuộm chiến giáp, thất nhập sát, thất phá trận.
Người thương vong, máy bay tan hoang.
Hắn đạp lên một đám thi thể chỉ thằng kiếm vào Kha Tiêm Nhi đang bập bẹ bò dậy.
Khiếu Vân Chi Cung yên lặng nằm dưới chân hắn.
Hắn sắc mặt chán ghét đá bay nó về phía Kha Tiêm Nhi đã máu tươi đầy miệng.
Tuy nhiên, chỉ một lát Khiếu Vân Chi Cung lại tự động bay về.
Hắn lại đá bay nó đi!
Một lần, hai lần… không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn giương kiếm cuồng trảm, cứ như hắn có một mối thâm thù với nó.
Tiêm Nhi nhìn mà toàn thân rung lẩy bẩy, cô cắn chặt môi nhìn món quà quý giá nhất trong cuộc đời mình đang bị hắn giẫm đạp lên một cách tẻ mạt đến thế.
Lại một lần, hắn đá bay nó đi, lần này, Tiêm Nhi dùng hết sức còn lại nắm chặt thân cung, vuốt ve và cười thảm: “Ngươi ta đã không cần ngươi,đã không cần ngươi, không biết quý trọng ngươi, vì sao ngươi vẫn không chịu thừa nhận ta? Vì ngươi, ta có thể hi sinh tất cả, ta đã mất tất cả! Vì sao? Vì sao?”
Cô ngẩng trời khóc to: “Vì sao? Vì sao lại đối xử với ta như thể!? Vì sao ngươi đối xử với ta như thế!? ”
Tiêm Nhi tay nắm chặt cung, lạnh lùng quay sang hắn: “Ngươi tưởng ngươi thắng rồi ư? Ngươi nghĩ mình đã báo thù ư? Ta sẽ không để ngươi toại nguyện!”
Nói xong, cô bỗng kéo dây cung lên rà qua cổ mình.
Máu tươi lại tung tóe, vấy đầy thân cung. Thân thể cô yếu ớt đổ xuống nằm ghì lên thân cung, miệng cô vẫn không quên nụ cười thảm khốc nhưng kiêu ngạo: “Ngươi vĩnh viễn không giết được ta để báo thù, vĩnh viễn đừng mong! Ngươi cũng đau khổ giống ta chứ? Còn đau khổ hơn nữa là, cả ngươi và ta đều chảy trên mình cùng chung một dòng máu, dòng máu của Sở thị. Chúng ta có cùng một tổ tông, haha… hự..ự…Ta đã nói, không ai có thể cướp nó khỏi tay ta, trừ phi ta chết, trừ phi ta… ”
“Thuật chủ!!” Tống Mật lòng ứa máu xông lên.
Người từ đảo Kinh Kích cuối cùng cũng đã đến, họ vốn nhận được tin vui, không ngờ lại chứng kiến cảnh này.
Tiêm Nhi tay đầy máu đặt lên vùng ngực trái nói : “Nhờ ngươi..”
Xong đầu cô ngục xuống, hương tiêu ngọc tổn.
“Tiêm Nhi!” Tống Mật lệ trải đầy mặt hét lên.
Vân Thăng buông lỏng tay, kiếm, rơi đất.
Tiễn cuối cùng của Kha Tiêm Nhi xém tí đã đánh cho hắn tan nát, nếu không nhờ Cổ Thể áp chế hắc khí, hút sạch nguyên khí, chắc hắn giờ đã chết từ lâu.
Nhưng cũng nhờ tiễn này, giúp hắn có thể nghịch chuyển thành công trong lúc Viêm tự nổ,và cũng vì sự cố này, mà hắn giờ không thể nói nên lời!
Tuy nhiên, hắn giờ không nói gì, không hẳn vì hắn quả thật không thể nói được nữa, mà là không biết phải nói gì!
Hắn đã bức chết Viêm, bức chết Kha Tiêm Nhi, nhưng giờ phút này, hắn lại hoàn toàn không cảm nhận được niềm vui của việc báo được đại thù.
Có thể Kha Tiêm Nhi nói đúng, dù là Viêm hay Kha Tiêm Nhi, không một ai do hắn tự tay giết cả, cũng do chúng tự kết liễu. Bọn chúng không ai cho hắn cơ hội được đích thân rat ay trả thù.
Mà còn điều gì? Khiến hiến không thể bình yên được?
Hắn nhìn bao nhiêu thi thể khắp nơi, đấy là những thì thể trên đoạn đường đi đến đây để lại, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ lạnh người, những người này thì nên hận ai? Người thân của họ thì nên tìm ai báo thù!?
Hắn đột nhiên cảm nhận toàn thân lạnh toát, hắn tự nói với mình có lẽ do chưa mặc quần áo.
Vẻ mặt thất thần, hắn đi về phía quân đội, khí thế tự tin, phi dương vừa rồi nay còn đâu.
“Hãy đế hắn đi, các ngươi ngăn không nổi hắn, đừng để có người chết thêm nữa.” Hoắc Gia Sơn vừa đến cũng hiểu sơ tình hình, lão lôi một sư trưởng lại khó khắn nói.
Vân Thăng như một tên binh sĩ bại trận bước từng bước thất thểu rời khỏi mặt đất, hắn vô cảm đi về hướng vùng đất đã chôn Đại Trùng.
Tất cả binh sĩ tự động nhường đường, có chăng chỉ dám nhìn hắn với cặp mắt thù hận.
Vân Thăng chỉ muốn trốn tránh những ánh mắt này, hắn phải tránh đi thật xa.
Hắn bất giác lại đi đến khu sinh tồn Hương Sơn, tìm thấy một chiếc áo ấm bẩn thỉu, cở chiến giáp ra khoát bừa nó lên mình.
Từ những thi thể đã chết khô từ lâu, hắn tháo giày họ, mỗi chân một kiểu, và cuối cùng nhặt thêm chiến mũ Lôi Phong cũ nát chụp lên đầu,miễn cưỡng đủ bọc kín bản thân lại.
Mấy ngày sau, trời bắt đầu có tuyết rơi.
Hai tay hắn bỏ vào tay áo, co ro người lại, trên áo, trên mũ, trên râu ria bám đầy hoa tuyết.
Hắn không biết vì sao mình cứ cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương.
Lên từng bước chân chậm rãi đi đến vị trí địa biểu nơi chôn Đại Trùng, hắn vuốt ve mặt đất lạnh giá, hắn vỗ vỗ tuyết bám trên râu, lẩm bẩm nói: “Đại Trùng…ta phải đi tìm người thân của ta đây…”
Xa xa, nhân loại từ đảo Kinh Kích dần trở về Cảng Thành, mọi người bắt đầu đi tìm xác người thân mình.
Đất trời mênh mông, nơi chiến trường một thời giờ đây đâu đâu toàn tiếng khóc thảm thương.
Họ ôm lấy xác ngươi thân, di thể chiến hữu, từng mảnh vụn thi thể người yêu…dưới trời tuyết phi vũ, chỉ còn nghẹn ngào, nức nở, có người nhỏ to xì xào, có người lớn tiếng cười khổ…
Có trẻ nhỏ cố sức lây xác đã nguội lạnh của bố mẹ, có người vợ như không chấp nhận được sự thật cố dùng tay kéo mí mắt chồng mở to ra, có người mẹ tóc đã bạc phơ mặc áo cho đứa con đã chiến tử, cũng có sĩ quan tìm kiếm tay chân bị đứt của chiến hữu.
Tứ phía một mùi đất cháy khét với bao nỗi bi lương, và tiếng khóc.
Vân Thăng vẫn lê bước, hắn phảng phất mình đang đi giữa địa ngục, chứ không còn là trần gian.
Hắn nhìn thấy bọn lãnh đạo cấp cao Cảng Thành tổ chi tang lễ cho Kha Tiêm Nhi, nhìn thấy Hoắc Gia Sơn đang bồn Trùng Chi Tử, chỉ ngay trước mắt mà hắn lại không dám đi lên nhận.
Tuyết vẫn rơi, hắn chỉ có thể lẳng lặng ra đi.
Sau lưng hắn, vọng lại bài Tống hồn khúc mà Tống Mật đàn tiễn đưa Kha Tiêm Nhi, cộng với những lời ca ai oán:
Ta vốn người phi dạt, bạc mệnh khổ kiếp lịch, gặp người thời li loạn, cảm tạ ơn bèo dạt.
Ái một thời hoan, phong yên là lương thần, ướt lệ vì người tang, dấu tuyết chôn trần chinh chiến.
Thiên u u, địa thâm thâm, thiên hạ đương hỗn loạn, tứ phía đa đào bân, chốc lát đao thương khởi, đức người đi về đâu?
Một phút hân hoan, một khắc ấm áp, sông Hương Giang ngày mai, di vận chôn bi hồn.
Vân Thăng bước chân khó khăn, hắn nghĩ lại bản thân lẩm nhẩm: Ta vốn người phi dạt, bạc mệnh khổ kiếp lịch, gặp người thời li loạn, cảm tạ ơn bèo dạt.