Vân Thăng thấy mình thật oan uổng, tuy đã dùng hết sức đánh bay cái mũ giáp của ả kia, nhưng tự nhiên khi không lại bị người khác đâm một nhác xuyên thủng cả vai. Hắn chưa kịp hỏi han gì, thì đã bị bọn Lão Tôn lôi thẳng ra ngoài.
Đương nhiên, hắn có muốn hỏi cũng chả được, có gào nát họng cũng chả hó hé được chữ nào. Nhưng hắn có thể nhìn thấy, nghe thấy, bọn Lão Tôn cong đuôi cúi mình với ả kim giáp kia, còn hắn, chả có nguyên do gỉ đề hắn phải vô cớ bị người khác công kích đả thương, mà giờ này lại phải bị Lão Tôn xem như kẻ gây sự “cảm tạ vạn phần” mà bắt hắn phải cúi mình.Chỉ nghĩ đến mà lòng bức bối như bị nhét đầy bông gòn, khó chịu!
Hắn không thể lật đổ một sự thật, ở khu rừng này chỉ cần một ngày hắn còn đeo mặt nạ, Lão Tôn là đội trưởng sẽ thay mặt cho hắn.
Hắn vốn không có gì, từ trước đến giờ, để có thể sống, hắn từng trốn, từng nham nhở, từng vờ quịt…nhưng chưa một lần nhục nhã thế. Bị công kích, còn phải khuất phục dưới quyền uy đi “cảm kích” người khác. Hồi ở Hoàng Sơn đối diện với bao nhiêu địch thủ, hắn thà chết không hàng, đã lần nào phải thế!?
Nhưng, bao nhiêu người thế này sao chỉ mình hắn thấy nhục nhã? Bỗng chốc, hắn như nhìn thấy một góc độ khác, lần đầu tiên nhìn rõ bản thân mình trong cái thời đại Hắc Ám này.
Lập tức, hắn đã hiểu, vì sao hắn phải học cách “vô cảm”, học cách sống của người khác. Hắn phải “học”, chứ không phải tự nhiên như người phụ nữ ấy, có thể tự nhiên xoa dịu tất cả nỗi đau, có thể đối diện với tất cả tai họa.
Vì dù đã luôn nhắc nhở bản thân, hắn phải tự lượng sức mình, phải bình mình bao nhiêu kí lô , nhưng hắn biết rõ trong lòng mình vẫn còn sự kiêu ngạo, sự kiêu ngạo đến từ Cổ Thư.
Hạt giống kiêu ngạo này chôn sâu trong lòng hắn, từ lúc bắt đầu đã tách ly hắn khỏi những người khác. Hắn đã dùng kiểu cách của “kẻ bề trên” để đối đãi mọi người, dù là người thân an hem, hay kẻ thù kẻ địch đều thế.
Dù là thời đại Dương Quang hay Hắc Ám, người vô dụng đến đâu thì trong lòng vẫn còn chút “tinh thần AQ”, ai ai cũng nghĩ mình “không phải người tầm thường”, để trở thành sự kiêu ngạo để tự an ủi bản thân mỗi khi thất vọng.
Cái thứ này thời Dương Quang có cái tên gọi là “tự trọng”!
Mỗi con người đều có tự trong riêng, kiêu ngạo riêng, dù không ai thừa nhận, nhưng hắn cũng tự khẳng định mình. Thời đại Dương Quang hắn cũng có tâm trạng y hệt, nhưng vào thời Hắc Ám, lại xảy ra sự biến hóa diệu kỳ mà cả hắn cũng không chú ý.
Với đà sức mạnh ngày càng mạnh, cả nội tâm hắn lại ẩn chứa một nỗi “kiêu ngạo” và “tự trọng” càng cao. Hiện thực vẫn tàn khốc khiến hắn bẻ đầu sứt trán, mất hết thứ này đến thứ khác, đến lúc không còn gì, thì lại bị cái cảm giác thất bại tưởng phản làm tổn thương, trở nên đau khổ và hoang mang.
Hắn bị đồng đội mặt nạ hai bên mỗi người dắt một tay lôi đi ra.
Từ lúc bắt đầu, sự kiêu ngạo tiềm tàng này khiến hắn nghĩ có thể cứu được Dư Tiểu Hải, kết quả hắn trừng trừng mắt bất lực nhìn Dư Tiểu Hải biến mất; tiếp đến, hắn nghĩ sẽ bảo vệ được người thân mà hắn yêu quy`, kết quả lại một lần nữa trừng mắt nhìn thành Kim Lăng biến mất;… Cuối cùng, hắn nghĩ mình sẽ có thể giữ được trùng ngộ thân như an hem ruột thị, kết quả lại một lần trơ mắt nhìn trùng ngố tự sát thân vong.
Mỗi lần mất đi, hắn đều điên cuồng đâm đầu vào tu luyện, liều mình nâng cao thực lực để hi vọng đi đến một tầm cao mới. Sức mạnh đúng là ngày càng mạn, sự kiêu ngạo ấy cũng ngày càng sinh sôi nảy nở, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể giữ lại được thứ mình muốn bảo vệ!
Khi đã khô dòng nước mắt, nỗi đau không còn nơi để dung nạp, thậm chí hận thù cũng đến lúc cùng kiệt, chỉ vì sự kiêu ngạo và tự tin trong lòng cuối cùng vẫn đang giày vò tâm linh của hắn, để rồi trong lòng hắn chỉ còn tự trách, hận bản thân không ra gì!
Quá kiêu ngạo nhưng thực lực lại yếu, cú ngã nào cũng sứt đầu mẻ trán, có lẽ đây mới là căn nguyên của tất cả mâu thuẫn và đau khổ.
Hắn luôn ý thức được một đầu của mâu thuẫn, nhưng chỉ lo vùi đầu vào việc chạy đua cùng cái xã hội tàn khốc này, nghĩ đủ mọi cách để nâng cao thực lực, năng lực mà chưa một lần nghiêm túc ngoảnh đầu lại ngẫm nghĩ cái “kiêu ngạo” và “tự trọng”đã vượt quá thực tế.
Cái thứ này nó cứ như “tâm ma”, năng lực càng mạnh nó càng lớn,cản trở hắn chấp nhận cái thực tế tàn khốc mà hắn không thể không chấp nhạn, giày vò tâm linh đang mâu thuẫn từng phút từng giây của mình, ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của hắn.
Người phụ nữ lôi xác của em trai mình ấy đã có thể vô cảm chấp nhận cảnh ngộ của mình là vì ả hoàn toàn không có khả năng chống đối và phản kháng; cô ả cầm cung đến chết cũng không thể thoát được tham vọng với cổ cung là vì sức mạnh của cô đã ban tặng cho cô sự kiêu ngạo mù quáng kèm theo; còn hắn, thì có khác chi!?
Sở Vân Thăng đột nhiên như giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, tỉnh táo rồi!
Từ ngày đầu tiên Hắc Ám giáng lâm đến nay hắn đã lâm vào cơn ác mộng này, nó cứ lập lại mãi khiến hắn không cách nào thoát được. Mãi đến vừa rồi, khi Lão Tôn như một tên hèn “cúi mình”, tất cả kiêu ngạo và tự trọng của hắn đã hoàn toàn bị xé nát không còn, tù ngục của tâm linh cuối cùng bỗng chốc được mở ra. Từ đây, đúng là thiên hạ rộng lớn!
Ta đã cố gắng hết sức rồi!
Đối với những bóng hình quen thuộc lần lượt xuất hiện trong đầu, hắn tự nói với lòng mình, một câu cố gắng hết sức đã chứa đựng bao nỗi gian truân chua sót đây?
Có điều, trong giờ phút này, hắn bỗng thấy lòng nhẹ tuênh, một cảm giác “nhẹ nhàng” chưa bao giờ có đang ập đến với hắn. Hắn nghĩ mà bỗng nhiên đổ lệ, không vì ai, chỉ vì bản thân hắn, vì trái tim đã bị giam cầm bấy lâu nay của hắn.
Mặc cho bọn người mặt nạ lôi hắn đi, nhìn sang bọn người kim giáp, hắn chỉ muốn phá lên cười. Đã rất lâu rất lâu rồi, hắn không “thật sự” cười. Cơ mặt cứng nhắc của mình khiến hắn nghĩ mình đã quên cảm giác khi nở nụ cười.
“Thằng câm, ngươi vẫn còn cười được à?” Gã gầy kia kinh ngạc vì nụ cười cổ quái mếu máo trên mặt nạ của Vân Thăng..
Vân Thăng vẫn cười và nhìn gã, như thế đang nói: vì sao ta lại không cười được? Ta thích đấy!
“Thằng câm đang cười mình mạng lớn, nếu là ta, ta cũng cười. Túc lĩnh kim giáp nếu muốn giết thằng câm, thì hắn làm gì còn mạng? Ả đến vũ khí của mình còn chưa động đến nữa mà! Nhưng mà, thằng câm, ngươi cũng không phải tay vừa! Cả binh đoàn mặt nạ chúng ta, không, cả khu rừng thực vật, ngoài túc lĩnh hắc giáp binh đoàn trưởng của chúng ta và túc lĩnh lục giáp ra, từ xưa đến nay, ngươi là người đầu tiên có thể đánh bay mũ giáp của túc lĩnh kim giáp. Việc này ta đoán không bao lâu sẽ lan truyền hết cả khu rừng thực vật thôi. Tiểu tử ngươi nổi tiếng rồi! Không chừng quân đoàn trưởng còn đích thân tiếp kiến ngươi đấy! ” Tên người mặt nạ đang lôi hắn đi nói.
Gã gầy nhìn trên nhìn dưới Vân Thăng với ánh mắt kỳ lạ, mãi một lúc sang mới nói: “Lão Lục, ngươi đừng nói, có khả năng lắm đấy. Chúng ta đều xem thường tên câm này quá, nghe nói lúc phân thằng câm về không ai chịu nhận, đại đội mới nhét vào đội chúng ta. Phen này, xem lão Vương Đại Đầu bên đội bảy, và Cao Lão Trang đội cũ chắc tiếc chết đây, cũng may là Tôn Đội của chúng ta uy vũ.”
Vân Thăng “đi làm” chưa được bao nhiêu hôm đã bị đả thương cũng không phải là không có ích lợi gì. Ít ra ngoài được khoảng “tiền bồi thường” hậu hĩnh từ ả kim giáp, và cũng phần nào củng cố địa vị của hắn trong đội.
Một đám người mặt nạ đi “gạ gẫm” không thành xử lý vết thương bừa cho hắn xong, lập tức hoành tráng xong đến một cứ điểm chợ đen khác, nơi giao dịch thiết yếu hằng ngày hạ tầng nhất của thành phố trong rừng. Tuy nơi ấy không có nhiều miếng béo bỡ, nhưng được cái tòan người không có quan hệ hùng hậu lắm đằng sau.
Nếu cứ muốn nói đây là chợ đen có hậu thĩnh gì, chắc cùng lắm là đội mặt nạ số bảy đứng sau.
Đây là nơi tranh chấp của những nhân loại cấp thấp nhất, nhưng lại là thiên đường của bọn mặt nạ. Tại đây không ai dám làm trái ý chúng, vì chúng có thể dán cho bất kỳ ai một cái tội gian tế để ngang nhiên tước đoạt tất cả “tài sản”, “thân thể”, thậm chí cả “sinh mệnh” của họ.
Vân Thăng cảm thấy mình đúng là có chút bóng dáng của bọn phường đội quản lý vỉa hè thời Dương Quang, chỉ cần xa xa thấy bóng dáng bọn Lão Tôn, hắn đã nghe có người thét lên: “Người mặt nạ đến rồi, mau chuồn!”
Tiếp theo sau đó là một trận hỗn loạn chó chạy gà bay, người dọn quầy dọn quầy, người đẩy xe đẩy xe, loạn thành một đám.
Đến lúc đội mặt nạ hiên ngang đi đến cuối đường, tên gầy cạnh Lão Tam miệng ngặm điếu thuốc trong rất ư ra dáng. Gã phà một hơi thuốc vào mặt bọn người đang lùi đến góc tường này.
Đối diện với đám đông không dám hó hé, gã gẫy đưa tay gãi gãi mí mắt đang ngứa của mình, thản nhiên nói: “Lão Thập Thất, còn đứng đấy làm gì nữa, lấy đi! Hôm nay ngươi xui xẻo nhất, nên các anh nhường ngươi chọn trước đấy!”
Hắn không dùng từ “cướp”, cũng không dùng có kiểu nói “tịch thu”con nhà quan, chỉ nói một cách rất tùy ý như là “lấy” của nhà mình!
Thế cũng đủ thấy được sự tha hóa tồi tệ của xứ này!
Lão Thập Thất là chỉ Vân Thăng, sau khí củng cố vị trí trong đội, từ “thằng câm” hắn đã lên được “Lão Thập Thất”. Lão Tôn là lão đại, còn mười lăm tên mặt nạ kia xếp theo thứ tự, đến Vân Thăng thì là số mười bảy.
Vân Thăng quét sơ ánh mắt nhìn đám người rách rưới ấy. Bọn chúng lập tức cúi vội đầu xuống tránh ánh mắt của hắn, như thể sợ hắn nhằm vào món đồ trên tay mình, vội vàng lùi ra sau. Thậm chí có vài đứa bé hiếu kỳ thò đầu ra khỏi cặp cẵng yếu ớt của người lớn, lén lút nhìn bọn người mặt nạ.
Hắn bỗng giờ tay “lấy” đi điếu thuốc Thổ trên tay gã gầy, tay ôm giáo trường dựa vào bờ tường hít một hơi thật sâu, tận hưởng cái cảm giác cay cay của khói thuốc. Hắn không muốn phá hỏng vie56c ở đây, chỉ muốn hưởng thụ cái cảm giác thanh thản sau khi đã tự do.
Hơn nữa, hắn không đến nỗi đi cướp bóc cái đám người còn khổ sở hơn cả mình này.
“Chết tiệt, ngươi lại lấy của lão tử!” Gã gầy xoa xoa bàn tay trống không của mình ngỡ ngàng, mãi lúc sau gã mới mắng: “Bọn tiểu tử các ngươi nhìn gì? Có gì mà nhìn? Muốn chết à? Nam đi về hướng bên kia, nữ đi về hướng này, nhanh! Lập tức đứng đàng hoàng cho lão tử!”