Lão Tôn và Lão Lục đã ngày càng đi xa. Hắn mới đến, cũng chả ai quen biết, càng không chen miệng vào nói chi được, nên cứ lẳng lặng đi theo sau suy nghĩ việc của mình. Quân đoàn trường xem ra không trông chờ được, đợi họ nhớ ra hắn thì chắc cũng tết Công gô rồi. Giờ chỉ còn có thể trông chờ vào chỗ ông lão.
“Cái gì? Ngươi muốn đi lôi xác?” Vân Thăng lại xin nghỉ phép quay về nhà tranh, vừa về đến đã đi tìm ông lão để đặt vấn đề liền, lão nghe mà kinh ngạc.
“Có vấn đề gì ư?” Hắn chau chau mày, dùng cành cây gẫy viết lên mặt tuyết: Nếu đường này mà không xong hắn nhất thời đúng là hết cách.
Ông lão kỳ lạ nhìn hắn một hồi mới thỉu não nói: “Ngươi…ngươi giờ đã là người mặt nạ, căn bản không phải làm công việc hạ cấp đến thế.”
Trong lòng chợt hiểu thì ra là vội, liền vội viết bừa một lý do: Đang kẹt, muốn nhận thêm việc.
Ông lão nhìn nhìn chữ, lại nhìn nhìn hắn như cũng chợt hiểu ra liền gật đầu nói: “Đi, ngươi còn trẻ, vẫn còn cần phải cố gắng sống, việc này cứ để ta.”
Hắn nghĩ ngợi một lúc lại quay về nhà tranh lôi một nửa thức ăn còn lại ra đặt trước mặt lão, viết: có gì khó khăn thì dùng chúng, càng nhanh càng tốt.
Ông lão kinh ngạc vô cùng như không thể tin vào mắt mình vội nói: “Ngươi tùy tiện để số thức ăn này trong nhà thế à!?”
Hắn không để tâm mấy gật đầu. Từ lúc Hắc Ám giáng lâm, hắn đã hoàn toàn trái ngược với người bình thường, thứ hắn cần nhất không phải là thức ăn mà là nguyên khí năng lượng. Lúc ở Thân Thành, vì tính toán chi li, hắn đã từng chất đầy thức ăn trong Vật Nạp phù.
Có lẽ vì đã quen, nên giờ dù “nghèo rách mồng tơi” hắn cũng không có quý thức ăn như mạng, cũng không giấu chỗ này chôn chỗ nọ như những người ở đây.
Được hay mất xảy ra trên người hắn quá nhiều, dù là thức ăn hay những vật khác. Ngày này giờ này hình như đã sắp quên cái siêu thị ở Thân Thành năm xưa, chỉ vì một chút thức ăn mà phải mạo hiểm tính mạng đi tập kích Xích Giáp trùng.
Nhưng thức ăn vẫn là thức ăn, dưới bầu trời đêm này vĩnh viễn là thứ quý báu nhất. Vân Thăng cũng không thoát được sự lệ thuộc vào nó. Nếu không có đội trị an cố định cung cấp thức ăn, có lẽ việc cấp thiết nhất hắn phải lo lắng không phải là rời khỏi khu rừng thực vật này, mà là truy tìm thức ăn.
Đến người thứ hai, hắn lại một lần nữa cảm nhận thấy sự chấn động do thức ăn ít ỏi đấy mang lại. Khi hắn vừa từ nhà tranh bước ra đã thấy ông lão dẫn theo cả một dàn phụ nữ ăn mặc sạch sẽ, ít chừng cũng được bảy tám người.
Hắn kinh ngạc nhìn lão, vội cầm cành cây bên tường viết nguệch ngoạc: “Chuẩn bị đi lôi xác ư?”
Lão cười hiền từ lắc đầu liên liên nói: “Việc ấy không vội, hai ngày nay phía trên vẫn chưa có kế hoạch ra khỏi rừng, ngươi qua nhìn các cô này trước?”
Vân Thăng không biết lão này đang định giở trò gì, lại khổ nỗi hắn lại không tự nói được. Hai mày chau lại như thắt một chiếc gút. Có điều hắn đại khái cũng đoán sợ được ý lão.
“Nhắm được ai thì nói thẳng, ta sẽ trả lời người ta, không có gì xấu hổ cả người trẻ tuổi à.” Ông lão vò vò chiếc mũi bị gió rét làm cho lạnh cóng.
Hắn giơ tay phủi tuyết còn sót lại trên bộ râu của mình, dùng cành cây gẫy viết vội: “Ta nhờ lão vụ việc đi lôi xác, lão giờ đang trò gì thế này?”
Ông lão thấy sắc mặt hắn có vẻ không tốt, cũng chả biết hắn bị gì, nhưng người mặt nạ là không thể đắc tội nên lão giải thích liển: “Ta chỉ là tìm vợ cho ngươi, không phải hôm qua ngươi có cho ta thêm một ít thức ăn sao?Khó khăn lắm ngươi mới ổn định ở nơi này, lại có một công việc tốt, dù là trước đây hay hiện tại, lão bá tánh chúng ta ai cũng cần có bầu có bạn qua ngày cả.”
“Nói xa xăm hơn thì là truyền tông nói dõi, gần hơn thì cần có một ai đấy bên cạnh quan tâm chăm sóc. Điều kiện ngươi tốt thế, ta sẽ giới thiệu cho ngươi vài người, đều là những cô gái nhiều người theo bây giờ, đều chân to tay lớn, khỏe mạnh chịu khổ nhịn đói được, và cũng không bệnh tật không liên lụy. Ta hỏi hết rồi, bọn họ đều nguyện ý sống cùng ngươi, ngươi chỉ còn chọn một người, tìm ngày nào đó…”
Sắc mặt của Vân Thăng ngày càng khó nhìn, nếu không phải vì hắn không thể nói,hắn thế nào cũng cắt ngang lời ông lão, may mà ông cũng phát hiện được. Đúng là không hiểu vì sao Vân Thăng lại thế. Trong mắt lão, đây là một việc tốt, cũng là đại sự. Dù là thời đại Hắc Ám, nhưng ít ra trong khu rừng thực vật tạm thời vẫn là một thế ngoại đào nguyên an toàn, một xã hội tuy đã thối rữa nhưng vẫn còn bình thường.
Lấy vợ đẻ con, tương hỗ một kiếp, đồng gian cộng khổ không phải là một việc rất bình thường ư?
Lão khó xử nhìn dòng chữ dưới chân nói: “Việc lôi xác ta đã đăng ký cho ngươi, lần sau có hành động ngươi trực tiếp đi là xong, việc này vừa bẩn thỉu lại vừa nguy hiểm, không mấy ai chịu làm…”
Vân Thăng trương trương miệng, hắn không ngờ sự việc lại đơn giản thế. Lúc đầu cứ ngỡ việc ngon này phải chạy quan hệ mới xong, không ngờ chỉ cần đăng ký là được, có lúc nhiều việc ta cứ nghĩ cho phức tạp, thực chất nó chỉ đơn giản đến thế, nhưng ngỡ đơn giản thưc chất lại phức tạp vô cùng.
“Hãy để chúng đi.” Hắn hít hít chiếc mũi đang ngứa ngấy bởi lạnh của mình viết vội vài chữ dưới đất.
Ông lão còn định nói gì thêm, nhưng nhìn Vân Thăng kéo kéo áo khoát đi thẳng “đi làm”, nên đành bất đắc dĩ nhìn mấy người phụ nữ ấy nói: “Về thôi, người ta không nhắm trúng ai cả, về thôi, về thôi, trời lạnh thế này.”
Các ả thất vọng dõi theo bóng hình đã xa của Vân Thăng. Tuy người đàn ông này là một người câm, nhưng thân phận người mặt nạ cũng đã đủ hấp dẫn, có được công việc này có nghĩa là chỉ cần rừng thực vật tồn tại một ngày, cả nhà đều không chết đói, huống chi gã đàn ông này một thân một mình, trên không già dưới không có trẻ. Thời đại này sợ nhất là gì? Sợ nhất là có thêm một miệng ăn!
Bọn họ đều là những người muốn tìm một người cùng sống qua người vùng này. Tuy không đẹp,thậm chí da hơi thô, nhưng được cái khỏe mạnh, đảm đang, chịu khó và chăm làm, sẽ là tay giúp việc ngoài ngoài trong trong bản lĩnh chứ không phải một gánh nặng.
Thời buổi này, họ đều là những phụ nữ đắt giá. Người đẹp tựa tiên sa đi chăng nữa mà không làm việc được, không chịu khổ được, ngoài cơ hội cho những người đàn ông du đãng hãm hiếp, chứ cả khu rừng thực vật này không một ai muốn sống qua ngày cùng những miệng ăn “dư thừa” này.
Nuôi bản thân đã khó, lại nuôi thêm một miệng chỉ có vào không có ra thì càng khó!
Họ đều giống ông lão, đều không hiểu Vân Thăng rốt cuộc nghĩ gì mà để bao nhiêu người phụ nữ tốt thế không chọn. Viễn vong tốt đẹp ban đầu chẳng mấy chốc đã thay bằng sự thất vọng.
Đợi các cô lần lượt bỏ đi, một thân hình yếu ớt có vẻ đã đứng ngoài góc tường khá lâu mới vội vã quay lưng đi đến trước cửa nhà tranh. Sau khi đặt những tảng băng sạch sẽ vào chiếc bồn nhựa, cô bé mới lẳng lặng quay về nhà mình.
Nhà cây cấp cao của rừng thực vật.
Một người phụ nữ tóc ngắn đương nhìn chằm chằm vào bản đồ đi tới đi lui, góc tường là bộ kim giáp được lau chùi óng ả.
“Đốc lĩnh, hắn hôm nay lại xin nghỉ phép.” Một tên người Hỏa năng đi vào bẩm báo.
Ả ừ một tiếng coi như đã biết. Xuyên qua cửa sổ, ngó xuống cả thành phố trong rừng, ả nhắm mắt lại nói khẽ: “Chấn Giang, ngươi còn nhớ cảnh Hoa tiên tử chết lúc ở Đông Vách không?Sự kinh hãi trên mặt, cả phản kháng cũng không kịp đã bị giải thể, mặt ả là kinh hoàng đúng không?”
Người Hỏa năng suy nghĩ một hồi gật đầu nói: “Đúng, ta chưa từng nhìn thấy Hoa tiên tử sợ hãi đến thế, phảng phất…phảng phất như gặp phải một kẻ địch còn mạnh hơn vách chủ.”
Ả tóc ngắn thu hồi lại ánh mắt, lại đắm đuối nhìn bản đồ nói: “Người này giờ đang ở Tây Vách chúng ta, chúng ta đã truy tra tất cả mọi người, người đáng nghi chỉ còn mỗi hắn.”
Người Hỏa năng hiếu kỳ hỏi: “Nhưng hắn đâu phải đối thủ của đốc lĩnh, thì làm sao có thể giết Hoa tiên tử trong chớp mắt.”
“Ngươi không thấy lạ sao?” Ả quay lưng lại: “Rõ ràng hắn đeo mặt nạ nhưng một chút năng lượng cũng không thể sử dụng, ngay cả khi bị ta đâm trúng, hắn cũng không khả năng phòng ngự.”
Người Hỏa năng suy nghĩ một hồi lại nói: “Nhưng lúc đó hắn đã liều hết sức mình, hoàn toàn không có ý đồ che giấu thực lực.”
“Một người bình thường làm sao có được tốc độ nhanh đến thế. Phản ứng nhanh kinh người.” Cô ả lại lắc lắc đầu không hiểu: “”Nhưng nếu thật sự là hắn, thì có khả năng là hắn đang bị thương ảnh hưởng đến thực lực hiện tại, nhưng sau khi làm người mặt nạ, hắn còn đăng ký đi làm cái việc lôi xác bẩn thỉu ấy làm chi? Nếu đã khiến Hoa tiên tử Đông Vách kinh hoàng, vạch chắc không phải người Đông Vách, nhưng vì sao hắn lại tiềm tàng ở Tây Vách? Những điều này đều không hợp lẽ thường, nói không thông.
Người Hỏa năng do dự một hồi mà chỉ nói nửa câu: “Đốc lĩnh, ta vẫn thấy khả năng là hắn không cao.”
À tóc ngắn nhìn hắn hỏi lại: “Không phải hắn, thì là ai? Không lẽ ngươi nghĩ sẽ như những lời đồn bên dưới, là thiên hạ đệ nhất nhân đó? Dù hắn chưa chết, thì ngươi nghĩ xem, một người từng giết sứ giả Băng Hỏa nhị tộc, tiêu diệt binh đoàn robot trong truyền thuyết ấy, một nhân vật ngay cả trùng tử cũng phải xưng làm vua thì đến đây làm gì? Nếu vì để chiếm đoạt Thổ Vách, thì ai có thể ngăn nổi hắn? Cuối cùng chả có việc gì xảy ra, hơn nữa Băng tộc đã rút lệnh truy nã với hắn, chứng tỏ người này đã chết.”
Người Hỏa năng lắc lắc đầu, cuối cùng hắn chỉ nói: “Ý ta không phải nói hắn, ý ta là có khi nào là do vách chủ ra tay?”
Cô đột nhiên nhìn tên người Hỏa năng rất lâu, cuối cùng thở dài nhìn bản đồ nói: “Chấn Giang, sự việc này sắp không giấu nổi nữa, cũng đã đến lúc cho ngươi biết. Chúng ta có lẽ chả còn bao lâu nữa sẽ có thể thoát khỏi khu rừng thực vật Đông Tây này. Đây cũng là lý do vì sao ta dùng tất cả mọi thủ đoạn để thu thập vật tư để đổi lấy miếng năng lượng trên tay hai đốc lĩnh còn lại. Vì ..vì vách chủ của chúng ta đã không còn!”
Á!
Người Hỏa năng nghe nhưng sét đánh ngang tai, ngỡ ngàng bất động!
Mắt cô ả tóc ngắn ánh lên đóm sáng hận thù: “Đông vách đã luyện binh mãi mã, tập kết đại quân, không đến ba ngày sẽ giết qua đây!”
Nửa đêm, cuối cùng Vân Thăng cũng rút lui khỏi “chiến trường” của mấy tên kia. Triệu chứng thức đêm là sẽ dẫn đến mất ngủ. Hắn trằn trọc mãi vẫn không tài nào chợp mắt được. Bỗng nhiên, hắn lại nghe từ sau nhà tranh vọng lại tiếng hát thỏ thẻ của một cô bé con: “…Không có hương hua, không có cây cao, ta chỉ là một ngọn cỏ vô danh…”
Hắn khoát áo khoát lên người rồi vòng ra sau nhà.
“Đại thúc, ngươi có thể nói chuyện với ta không? Ta đã lâu lắm rồi không nói chuyên với ai khác ngoài chị cả…” Cô bé ngước cặp mắt đầy cô đơn và kỳ vọng lên nhìn hắn.