Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 383: Luận Thế



“Ngươi?” Vân Thăng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền hiểu ra nói: “Không được, ngươi chỉ là muốn lợi dụng cô bé để trả thù!”

“Nhưng đâu còn lựa chọn! ” Mục Hi Quận đi đến áp sát hắn, ả giờ đã khôi phục phần nào khí thế thủ lĩnh của mình.

“Cô ấy không được lựa chọn, nhưng ta có thể! Cô bé không cần phải bị cuốn vào mối thù của các ngươi.” Vân Thăng cũng đứng dậy nói.

Hắn ghét cái cảm giác bị lợi dụng, hắn từng là một người bị hại, vì thế giờ cũng bất giác tiết lộ chút tình cảm, hắn cơ hồ nghĩ cũng không cần nghĩ đã phản biện lại.

“Chưa bị cuốn vào sao? Cô ấy đã bị cuốn vào! Nếu không cô ấy đâu có xuất hiện tai đây?” Mục Hi Quận đảo mắt nhìn quanh đám người chạy nạn này lập tức hỏi ngược lại.

“Nhiều ngươi như thế, vì sao ngươi phải chọn cô ấy?” Vân Thăng lập tức chỉ vào cô bé câm hỏi.

“Vì ngươi, ta từng điều tra qua cô ấy, đấy là một cô gái tốt, ta cứu một mạng của cô ấy, cô ấy sẽ nợ ta một mạng!” Mục Hi Quận hoàn toàn không giấu giếm gì ý đồ của mình, ả trực tiếp nói thẳng.

“Vì cô ấy yếu đuối, hiền lành, có thể cho ngươi muốn làm gì thì làm, nên ngươi mới định làm thế để thao túng cô ấy, thật quả là chủ ý hay!” Vân Thăng lạnh lùng đáp.

“Nhưng ngươi đừng quên, ta có thể giúp cô ta sống được, sống cùng với em gái cô ấy!” Mục Hi Quận giơ tay rờ rờ đầu Tiểu Thảo tranh cãi lại.

Vân Thăng nhìn thẳng vào mắt ả nói: “Ngươi không phải cứu sống cô ấy, chỉ là để cô ấy sống trong lòng thù hận của ngươi. Cô ấy có thể đánh lại Đông Vách chủ đã phát triển bao nhiêu năm nay ư? Chỉ là dời ngày chết của cô ấy lại mà thôi, rốt cuộc rồi cũng phải chết!”

Mục Hi Quận hoàn toàn không có ý rút lui: “Ngươi sao biết đánh không lại? Hơn nữa, ngươi chắc chắn sẽ cứu nổi cô ta ư?” Vân Thăng gật gật đầu không phủ nhận: “Bây giờ ta chưa thể, nhưng ta vẫn còn cách khác. Cô ấy đi theo ngươi chỉ có một con đường chết!”

Mục Hi Quận cười nói: “Cô ấy đi theo ngươi mới chỉ có con đường chết, chỉ có làm theo cách của ta thì mới có thể sống!”

Ngôn từ của ả vô cùng kịch liệt, người Hỏa năng Bảo Chấn Giang bên cạnh kéo kéo gấu áo ả, lòng nghĩ: Đốc lĩnh không còn tỉnh táo ư? Đối phương là thiên hạ đệ nhất nhân, vạn nhất làm hắn nổi khùng thì sao?

“Ngươi không có tư cách thay cô ấy làm quyết định này!” Vân Thăng không còn muốn nói thêm với ả.

“Ta không có tư cách, ngươi thì có ư?” Ả hất tay Bảo Chấn Giang ra, hình như quyết liều phen này cho kỳ được, nhưng tự nhiên giọng điệu ả lại trở nên chân thành, thậm chí còn dùng lời lẽ vừa cung kính, vừa thẳng thừng: “Ta thừa nhận vì có sự xuất hiện của ngài, chúng ta mới có thể sống sót ra khỏi khu rừng thực vật đó, ngài đã cứu chúng ta. Ta cảm kích ngài, bọn họ đều vô cùng cảm kích ngài! Ta tuy chỉ là một nữ giới nhưng có ân ta sẽ nhớ mãi, có thù càng không thể quên. Tuy nhiên, ngươi cứu bọn họ, cứu Tiểu Thảo, cứu cô bé câm thì có thể cứu được cả đời sao? Ngươi có thể bảo vệ họ cả đời ư?”

“Đối với họ mà nói, đúng, đây là bảo vệ; nhưng nói với năng lực của ngài, đây chỉ là một sự bố thí biến tướng, ngài chỉ cần giơ nhẹ tay lên, thậm chí không cần nói một câu đã có thể giải quyết một nguy cơ sống chết. Đây chỉ là thiện ý thuận tiện thôi, căn bản bọn họ không có thứ gì đáng để ngài liều mình ra sức bảo vệ, đúng không? Cho nên, cái ngài có thể cho họ chỉ là sự bố thí thuận tiện!”

“Nhưng mà, bọn họ trong đó có cả ta cầu mong không chỉ là sự bố thí nhất thời, mà là có thể tim ra con đường sống, con đường sống thật sự, có thể tự bảo vệ lấy mình! Không ai có thể bảo vệ ai suốt đời. Trong thời thế này, muốn sống, nếu chỉ dựa vào cơ hội đột nhiên xuất hiện của ngài, một lần hai lần là may mắn. Nhưng còn về sau? Nhất thiết phải dựa vào bản thân! Cái ta có thể cho cô bé câm chính là con đường để cô ta tự cứu lấy mình!”

Vân Thăng ngỡ ngàng, những điều Mục Hy Quận nói không hoàn toàn đúng, ít ra hắn không nghĩ mình đang bố thí. Nhưng cũng không sai, trong thời loạn thế này, nếu muốn sống chí có thể tự bảo vệ mình, không ai có thể bảo vệ ai suốt đời. Chỉ là hắn không quen tranh luận với người khác. Thời xưa lúc còn đi học, trong “thời gian tranh luận” trong phòng ở ký túc xá mỗi tối sau giờ tắt đèn, hắn luôn luôn ở thế hạ phong cơ mà. Rốt cuộc hắn cũng chả thể là kẻ lươn lẹo, vì thế giờ hắn cũng chả muốn nói thêm gì.

Hắn không nói gì, cả bầu không khí lập tức hạ nhiệt độ, thậm chí còn có phần đọng lại, những người gan bé còn ngỡ hắn đang giận dữ, vì thế mà trong lòng sinh oán Mục Hy Quận. Nếu vị “đại phật” này mà bị đắt tội, chỉ cần hắn quơ tay một cái bỏ mọi người lại ra đi, như thế thì làm sao đây? Cái cảm giác có thiên hạ đệ nhất nhân bên cạnh cũng “an tâm” như bọn đội tuyển bóng đá quốc gia thời đại Dương Quang được nhà nước chu cấp!

Bầu không khí lãnh đạm được một hồi, Tiểu Thảo nhìn nhìn Vân Thăng, lại nhìn nhìn Mục Hy Quận, nó bỗng nhiên phá vỡ không khí cô đọng của bọn người lớn nói: “Đại thúc, tỉ tỉ, các ngươi đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu gì hết?”

Không chỉ nó nghe không hiểu, trong nhà xưởng, ngoài vài người cá biệt ra, cơ hồ không ai nghe hiểu họ đang nói gì. Cảm giác này dễ khiến người ta sinh tự ti, như thể số mệnh của họ hoàn toàn bị thao túng trong những việc mà họ không đủ tư cách biết.

“Ngươi còn bé, chưa cần phải hiểu.” Vân Thăng đưa ta rờ rờ đầu nó nói.

Ánh mắt Mục Hy Quận bỗng sáng lên, ả cúi xuống cạnh Tiểu Thảo và đưa tay vuốt ve lá của nó nhìn Vân Thăng nói: “Ngài và ta hiện như hai người bác sĩ khác nhau, ngươi đương sự lại lần nữa ngất đi, còn phẫu thuật như thế nào, chi bằng để người nhà quyết định?”

Vân Thăng vốn định nói một đứa trẻ thì hiểu gì, nhưng lời đã đến bên miệng hắn lại nuốt lại vào, có lẽ hắn không nên quản việc này.

“Đại thúc?” Tiểu Thảo có vẻ tin tưởng Vân Thăng hơn, nó trợn to cặp mắt mơ màng nhìn hắn.

Mục Hi Quận nâng cằm Tiểu Thảo lên, miệng nở nụ cười thân thiện, khẽ giọng nói: “Tiểu Thảo, tỉ tỉ và đại thúc đều có cách cứu chị ngươi, chỉ là cách của đại thúc cần một quãng thời gian nữa mới có hiệu quả, cách của tỉ tỉ sẽ lập tức giúp chị ngươi tỉnh lại.”

“Thật không tỉ tỉ, ngươi không gạt ta chứ?Ngươi có thể lợi hại hơn cả đại thúc ư?” Cô bé Thảo Đinh có phần không thể tin được nói.

Những lời nói có phần dẫn dụ hơi quá, dưới ánh mắt nhìn đăm đăm của Sở Vân Thăng, Mục Hy Quận đành phải giải thích lại: “Cách của đại thúc có ưu điểm, có thể giúp chị ngươi hồi phục lại thành một người bình thường, sống như trước đây, có điều, cách của tỉ tỉ ta, có thể giúp chị ngươi trở thành một người mạnh mẽ hơn, sau này sẽ không ai có thể bắt nạt được chị em ngươi nữa!”

Cô bé Thảo Đinh chớp chớp mắt, chau cặp mày thanh tú lại, nhường như vẫn không hiểu rõ lắm những điều Mục Hy Quận nói.

“Xem, đây là cái gì?” Ả cắn răng rút nửa chiếc mặt nạ mà vàng đất toát ra Thổ năng lượng ra, giọng điệu bí ẩn đầy cám giỗ.

“Xẹt…”

“Thổ Vách vách chủ!”

“Nửa chiếc mặt nạ!”

Trước đống lửa, đám đông vẫn “căng thẳng” xung đột giữa Sở Vân Thăng và Mục Hy Quận xôn xao cả lên!

Rất nhiều người đã từng nhìn thấy vật này, cảnh tượng Đông – Tây Vách chủ liên hợp kháng trùng tử đến này vẫn như còn là chuyện trước mắt.

Có điều không ai ngờ được rằng, cuối cùng đốc lĩnh kim giáp lại có được vật này, và còn mang nó đào tẩu cùng mọi người! Sức cám giỗ của vật này quá lớn, gặp ai chỉ cần đeo nó vào sẽ lập tức có sức mạnh thần kỳ. Dù chỉ một tên vô danh tiểu tốt cũng sẽ lập tức vinh quang tận trời, trờ thành nhân vật truyền kỳ hùng bá một phương!

Rất nhiều người, thậm chí cả đội viên đội chín đều bắt đầu ngưỡng mộ cô bé câm. Nếu có thể đổi, họ thà mình là người bất tỉnh nhân sự kia, chứ không phải là cô bé câm đó.

Chỉ có số ít người như Lão Tôn, sau khi kinh ngạc hay ngưỡng mộ, lại bất giác dồn ánh mắt về phía Vân Thăng. Trong lúc tất cả mọi người đều động lòng này, sao hắn lại có thể không chút hứng thú thế? Thậm chí còn thấy mà như không thấy, đấy quả là không tưởng! Với võ công của hắn, chỉ cần muốn, chỉ cần giơ một ngón tay ra đã có thể dễ dàng tước đoạt!

Là không đủ để lọt vào mắt hắn? Hay do ý chí lớn tham vọng? Không ai biết, ngay cả người phụ nữ bịt mặt kia cũng có phần không hiểu nổi Sở Vân Thăng. “Mặt nạ Thổ Vách” nếu có thể hai hợp một với ả cũng là cả một sự cám giỗ, nhưng với gã đàn ông lê thê này lại hoàn toàn có sức hấp dẫn gì.

“Tỉ tỉ ơi, đeo nó vào, sẽ có thể lợi hại giống vách chủ ư?” Người Thảo Đăng chưa từng thấy qua mặt nạ Thổ Vách, nhưng thính lực của nó cực tốt, sau những lời lẽ lao xao của bọn người quanh đóng lửa, nó lập tức hiểu bảo bối trong tay Mục Hy Quận là thứ gì.

Mục Hy Quận gật gật đầu, ả đã có thể khẳng định, cô bé Thảo Đăng này không cách nào từ chối sức quyến rũ này.

“Vậy, sau khi lợi hại, chúng ta sẽ có thể cho bọn xấu người thực vật kia đã bắt nạt ta và chị ta bài học chứ?” Cô bé tức tối cuốn chiếc lá nhỏ của mình lại như thể nắm chặt nắm tay hỏi.

Mục Hy Quận trong lòng yên tâm, chắc chắn trả lời nó: “Tất nhiên có thể, đừng nói là bài học, thậm chí…đều có thể!”

Ả vốn định nói là giết sạch bọn chúng, nhưng lại lo như thế sẽ khiến Sở Vân Thăng phản cảm, nên giãn lược bớt. Trên thực tế, Vân Thăng đã quyết định không can thiệp vào việc của họ, ả cũng không biết được rằng hắn biến hóa nhanh đến nhường này. Vì ả còn có một mục đích tiềm tàng khác.

“Vậy được! Kỳ thực, chỉ cần chị ta có thể sống lại được liền, dù không trả thù cũng được.” Cô bé nhỏ tiếng nói.

Vân Thăng chỉ cười cười, không nói quay lưng đi đến gần đống lửa. Hắn ý thức được rằng mình lại dùng suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác. Nếu cô bé câm còn tỉnh táo có thể cũng sẽ lựa chọn như Tiểu Thảo. Sức mạnh, ai không muốn có? Dù biết trước là phải vào hang hùm ổ cọp thì đã sao? Bản thân hắn chả phải cũng thế sao?

“Đại thúc, ta?” Tiểu Thảo đột nhiên ý thức được vừa rồi Vân Thăng đã phản đối, nó rối bời rơi cả lệ, nhưng cũng chả thấy hắn đáp trả gì.

Mục Hy Quận lo lắng cô bé sẽ đổi ý,lập tức áp mặt nạ vào mặt cô bé câm đang bất tỉnh. Chiếc mặt nạ màu vàng đất tức tốc giơ ra những sợi tợ nhuyễn tựa dây thần kia hít chặt vào mặt cô bé. Thổ nguyên khí mạnh mẽ trong chốc lát xuyên thấu khắp người nó, Thổ độc chí mạng trong chớp mặt đã bị biến thành Thổ năng lượng có thể sử dụng…

“Còn thuốc không?” Vân Thăng đi sang Lão Tôn hỏi.

Lão Tôn khó xử lắc đầu.

“Ta có, mời ngài!” Không biết từ đâu chui ra một người đàn ông gầy gò, a dua rút từ trong túi áo một điếu thuốc Thổ nhăn nhó cung kính đưa đến trước mặt hắn.

“Cám ơn.” Hắn cứ thế đưa thẳng vào đống lửa châm thuốc. Vừa hít một hơi sâu, vừa nó nhàn nhạt: “Lão Tôn, ngày mai sau khi đến khu thành hoang trong bản đồ này, ta sẽ phải ra đi.”

Bộ mặt cười hề hà của người đàn ông mời thuốc bỗng chốc đóng băng. Những người khác cũng vô cùng hoảng hốt, điều họ sợ nhất, lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, thậm chí có người còn oán hận cả Mục Hy Quận và chị em cô bé câm, nhất định là do tranh chấp lúc nãy khiến hắn trong lòng không vui đây!

Mục Hy Quận bỗng chốc thờ người tại chỗ. Tuy kế hoạch của ả đã thành công 80%, nhưng cái mục đích nhỏ tiềm tàng ấy lại bỗng chốc biến thành hư vô. Đừng nhìn ả vừa tranh luận dữ dội với Vân Thăng, trên thực tế, Vân Thăng càng tranh luận, ả càng vui mừng, vì nó nói rõ vị trí của chị em cô bé câm rất quan trọng trong lòng hắn. Vậy khi trở cô bé câm trở thành vách chủ, chả khác nào cũng “nạp” được thêm thiên hạ đệ nhất nhân này.

Nhưng ngoài dự liệu của ả, hắn lại thay đổi nhanh đến nhường này. Ả vừa đeo mặt nạ vách chủ cho cô bé xong thì hắn đã đòi bỏ đi. Một khi đeo mặt nạ vào, trừ khi chủ nhân chết đi, nếu không người khác không cách nào gỡ nó xuống, không lẽ bản thân ả đã trúng bẫy của hắn?

“Lão Thập…Sở tiên sinh, ngài, thật sự muốn thế?” Lão Tôn thở dài một tiếng, lão vừa rồi đã có thể cảm nhận được, tuy lão Thập Thất này vào đội không lâu, nhưng lão phát hiện tên thiên hạ đệ nhất nhân này có một đặc điểm, một khi có việc gì, lại thích hút thuốc…

Vân Thăng không đợi lão nói hết đã gật gật đầu.

Lúc này, cô bé Thảo Đinh lo lắng quá, lệ ướt cả khóe mắt, nó hận chết mình được. Không hiểu trời xuôi đất khiến thế nào lại nhận lời người phụ nữ đó. Đại thúc nhất định giận lắm đây, nên mới đòi đi. Đại thúc vốn rất quan tâm nó và chị, mà bản thân nó lại làm hắn tức giận bỏ đi!

Tiểu Thảo Đăng hối hận vô cùng, sụt sịt tự trách nói: “Đại thúc, ngươi không đi được không? Ta đã sai rồi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.