“
Tiêu Phong, phi hoành viên trẻ tuổi nhất liên đội một, nắm trong tay chiến tích đáng kiêu ngạo tiêu diệt nhiều Thanh Giáp II nhất, được Thục Đô phong tước hiệu anh hùng kháng trùng, được hưởng đãi ngộ nhân tài đặc ưu lâm thời.
Đây là nhiệm vụ phi hành lần thứ hai trong ngày, nhưng trông thế thôi chứ nó cũng khá đơn giản, chỉ là quan sát tình hình khu dịch thể. Tuy đơn giản, nhưng lại tràn đầy nguy cơ, từ lúc sáng sớm liên một đã liên tục phái hai trung đội, mỗi lần đều bị thương vong khác nhau, lần nghiêm trọng nhất gần như bị diệt sạch.
Phòng tác chiến phòng ngự Thục Đô cách bách cần biết vị trí công kích lần hai của trùng tử, và để tiện soạn thảo mưu lược phòng ngự, việc này liên quan đến an tàn toàn cục của cả Thục Đô. Đội phi hành một nhất thiết phải lấy được tình báo trước xác trước khi ánh sáng biến mất, vì trùng tử rất có thể sẽ phát động tập kích trong đêm nay.
“Ta phải hạ xuống.” Tiêu Phong lợi dụng thiết bị truyền thông cụ ly ngắn mới được sáng chế báo cáo với cơ trưởng. Chiếc J20 đen tuyền được cải trang nhanh chóng chúi đầu phóng thẳng xuống.
Thiết bị truyền thông đời mới nhanh chóng truyền tin đi xe ba đến năm kilomet này xuất xứ từ một danh gia Thục Độ - “Phòng công tác Hắc Ám”.
Đây là một công xưởng nhỏ mang tư chất tư gia, người sáng chế ra nó là một kỹ sư ngành ứng dụng thời Dương Quang, nhưng trong thời kỳ Hắc Ám lại có đất dụng võ, những sáng tạo, phát minh liên tục đủ các sáng kiến thiên tài, khiến cá cơ quan nghiên cứu khoa học của chính phủ phải rố mắt vì mình không phải người tiên tiến nhất, thậm chính cả khoa học cũng không đáng, những lí luận về khoa học mới càng không có bao nhiêu cống hiến, nhưng bọn họ lại là cao thủ ứng dụng thông minh nhất Thục Đô.
Tiếng tăm của Phòng công tác Hắc Ám đã giúp nhà khoa học Thục Đô bỏ ý nghĩ bí mất chế tạo vật thể bay theo cơ chế thuần năng lượng, chuyển sang một quan niệm mới hoàn toàn, dùng quy tắc ám năng lượng làm cơ sở, cộng thêm căn cơ của thời đại Dương Quang, tiếp tục phát triển cái máy phóng lượng tử.
Bọn họ chỉ làm sự cải tổ nhỏ, dùng máy phóng Hỏa năng lượng do họ tự chế để thay thế gia tốc điện từ trường của bộ máy cũ, khiến máy phóng lượng tử có một sức phóng cực mạnh, thoát khỏi các sức chỉ đủ thổi giấy thời đại trước của nó!
Phát minh này trong chớp mắt đã giải quyết được mối lo trước mắt Thuộc Độ, một là nhiên liệu không đủ, nhiều chiến cơ không bay được, hai nữa là độ linh hoạt của chiến cơ, do không cao nên dù tốc độ thỉnh thoảng hơn trùng tử, nhưng cũng không thể thoát khỏi số phận là lính bại trận dưới tay chúng.
Sau sự kiện máy phóng ở Thuộc Đô này, bộ chỉ hủy đã từng dùng cả biện pháp mạnh, và dỗ ngọt, để chiêu mộ phòng công tác này, nhưng đều vô hiệu, khiến bao thế lực đứng ra can thiệp, để cuối cùng quan chức bộ chỉ huy đều bị thay thế.
Sau này mọi người mới dần biết, khách hàng cao cấp của Phòng công tác Hắc Ám này toàn là những nhân vật có khả năng thao túng năng lượng thuộc cấp đại sư của Thuộc Đô, thậm chí nghe nói chúng còn có qua lại với một số dị tộc.
Nếu như vậy, người sáng lập phòng công tác cũng cực thông minh. Sau sự kiên máy phóng, họ đã chủ động nghiên cứu thiết bị giải độc thịt trùng tử cho bộ chỉ huy Thuộc Đô, và cả máy bộ đàm cự ly ngắn… Lấy tận lòng của người dân, quân nhân, cuối cùng đạt đến vị trí không ai vượt nổi tại Thuộc Đô này.
Về sau, các cơ quan khoa học của Thuộc Đô đã hợp tác với Phòng công tác, vừa nghiên cứu phát minh cái mới, vừa trên cơ sở tiến hành vận dụng và sử dụng sáng tạo các lý luận cũ.
Nhưng làm việc trong Phòng công tác dẫu sao cũng chỉ là con người, với trẻ nhất chưa đến mười tuổi, già nhất cũng bảy mươi, kỳ nhân dị sĩ, nhưng rốt cuộc họ vẫn không phải thần thánh, tất cả phát minh đều cần thời gian và cần linh cảm.
Lần nguy cấp cũng chính là vài tháng trước, trùng tử gần như công phá thành công Thuộc Đô, Phòng công tác Hắc Ám cũng thiết kế sẵn kế hoạch sản xuất vũ khí mới cũng chịu thua. Nhưng may thay, không hiểu bọn nhân loại xui xẻo đen đuổi này được ông trời chiếu cố, trong một chốc bọn trùng tử tự động rút về, nếu không e rằng Thuộc Đô giờ chỉ còn là nắm đất đen!
Vài tháng sau đó, tất cả cơ quan trên Thuộc Đô đã triển khai nghiên cứu cử động kỳ quặc của trùng tử phen này, hòng tìm ra nhược điểm của chúng, mà cuối cùng cũng không kết quả gì, chỉ có thể quy kết là do trời hộ Thuộc Đô vậy!
Có cơ hội nghỉ xả hơi này, mới giúp lượng lớn chiến giáp được sản xuất và trang bị cho tiền tuyết, phát huy hết công dụng của chúng.
Nhưng với Tiêu Phong mà nói, ngoài máy phóng lượng tử được cải trang n lần của chiến cơ J20, hắn động lòng nhất là vũ khí mới của liên đội I—Lãnh Quang trảm!
Có điều, thứ này lại không phải phát minh từ Phòng công tác, mà đến từ kỹ thuật Băng tộc. Một tháng trước, Thuộc Đô đã đơn phương công bố thành lập Liên mình kháng trùng cứu thế giữa Thuộc Đô với lãnh đạo Băng tộc.
Tiêu Phong là người kiêu ngạo, hơn nữa với chiến tích hiển hách của mình, khiến hắn càng ngày càng mắt để trên đầu. Nhưng khi lần đầu nhìn thấy vũ khí của Băng tộc, hắn đã không còn để đồ của Phòng công tác vào mắt nữa, như quan điểm hàng nhập và hàng nội của “một số người” thời đại Dương Quang.
Tuy nhiên, hắn chỉ là một con người bình thường, không có bản lãnh thao túng năng lượng xuất quỷ nhập thần, nhưng điều này hoàn toàn không ngăn cản được sự yêu thích của hắn với bay lượn, thích lái chiếc chiến cơ thân yêu của mình bay giờ bầu trời tối mịt, thậm chí có lúc phải giằng co với bọn trùng tử.
Mỗi khi chiến cơ bay trên không hắn lại phản phức như thể mình và nó đã hòa làm một thể, không phải nó đang bay mà là mình đang bay!
Trên bầu trời hắn chính là vương! Những người thao túng năng lượng kia cũng không ai có thể bay lượn, nhưng hắn lại có thể, đây là nỗi kiêu hãnh của hắn!
Chiếc chiến cơ gắn đằng sau ba máy phóng lượng tử, sự linh hoạt ở trên không của nó lại càng gia tăng, Tiêu Phong thậm chí làm động tác toàn độ chỉ một mình hắn làm được—thắng gấp dừng lại thậm chí là thắng gấp quay đầu trên không.
Nhưng điều tiếc nuối duy nhất là không có được võ lực cường mạnh để chống lại phi trùng ngày càng động. Mỗi lần đối đầu với bọn trùng tử, thực tế rõ ràng chỉ cần có võ lực đủ mạnh sẽ có thể đánh rơi chúng, thế mà không thể. Điều này khiến hắn hụt hẫng và bất lức.
Sự xuất hiện của Lãnh Quang trảm đã giúp hắn giải quyết được vấn đề này. Tuy mẫu thiết bị trước mắt mỗi lần nạp năng lượng ở dưới mặt đất chỉ có thể phát mười phát, nhưng mỗi phát đều có uy lực đối kháng một con Thanh Giáp II.
Cộng thêm những vũ khí thường quy của Phòng công tác Hắc Ám, hắn lại còn như hổ mọc cánh, tung hoành ngang dọc!
“Đội trưởng, tốc độ bay của Tiêu Phong quá nhanh, hắn lại muốn giở chủ nghĩa anh hùng rồi!” Phi hành viên trên một chiến cơ khả thông qua thiết bị quan sát đêm báo cáo.
“Tiêu Phong, tổng đài gọi Tiêu Phong…”
“Đội trưởng, phương hướng chính mươi độ xuất hiện lượng lớn Thanh Giáp trùng…không, không xong rồi, là xâm nhập quy mô lớn, đội trưởng!”
“Chuẩn bị rút, Tiêu Phong, lập tức quay về!” Bàng đội trưởng kéo cần lái lên kêu gọi.
Tuy tất cả các thiết bị tiên tiến đã được vận dụng, nhưng do tài nguyên nhiên liệu cộng thêm phi hành viên có hạng, trước mắt lực lượng không quân chỉ hạn chế trong phạm quy quan sát trên không, chỉ đến lúc vạn bất đắc dĩ mới liều chết không kích thực hiện nhiệm vụ yểm trợ.
Tiêu Phong quả thực kiêu ngạo, nhưng hắn cũng rất tỉnh táo. Hắn là một quân dan, một quân nhân sẽ biết cách phục tùng mệnh lệnh, nên ngay lập tức hắn đã trả lời: “Tiêu Phong nghe rõ, đội trưởng!Xin cho phép ta được yểm trở đằng sau để mọi người rút lui, tốc độ chúng quá nhanh, cần người thu hút chú ý chúng!”
“Được!Chú ý an toàn, lúc cần thiết, có thể bỏ chiến cơ cầu sinh!”
“Tuân lệnh!” Tiêu Phong lập tức kéo cần lái lên quay về hướng chín mươi độ. Trong chốc lát đã bay vèo đi thành một đường cong đi mất, vừa thu hút trùng tử vừa đổi hướng có thể đào thoát bất kỳ lúc nào.
Có vài con Thanh Giáp II đã bắt đầu phát hỏa diệm công kích hắn. Trong vài đường hỏa quang không nhiều đó, hắn đã nhẹ nhành khống chế chiếc ái cơ của mình linh hoạt tránh đòn. Với những công kích này, hắn đã quá quen thuộc.
Dần dần, đoàn trùng tử dưới sự khiêu khích của hắn đã bay ra khỏi phương hướng ban đầu,không dẫn giúp toàn đội có thời gian, càng giúp các chiến hữu ở dưới mặt đất kịp thời đi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Trước khi nắm chắc mục tiêu, hắn không bao giờ lãng phí một phát đạn nào, nên hắn từ lúc bắt đầu đến nay chỉ toàn vòng qua vòng lại, không phản kích!
Vài phút sau, hắn đoán thời gian đã đủ, lập tức chuẩn bị quay đầu trở về căn cứ không quân, nhưng trong lúc này, trong bọn phi trùng lại bay ra một con trùng tử thể tích lớn!
Hình thái đời III!
Chỉ liếc sơ hắn đã nhận ra con bá vương vùng trời này, nó đúng là tên ma quỷ đã không biết triệt hạ bao nhiêu chiến cơ của liên đội hắn!
Sức lực một mình hắn không đủ để giết con Thanh Giáp III này, đó là điều hắn biết rõ. Tuy kiêu nhưng hắn không mù quáng. Ngay lập tức, hắn cho đổi quỹ đạo bay, né đòn hỏa diệm của con Thanh Giáp III này đang ập đến trước mắt.
Phù !
Từng phát từng phát cầu lửa hỏa diệm vèo vèo phóng đến xẹt qua chiến cơ hắn, ngồi trong chiến cơ, hắn cũng còn cảm nhận rõ được độ nóng của chúng.
Phù !
Một tiếng vỗ cánh nhanh nhạy, Thanh Giáp III tốc độ cực khủng đã vượt lên chặng đầu hắn. Tiêu Phong vẫn bình tĩnh khống chế chiến cơ, lúc này bộ tọa đàm đã không còn liên lạc được với hắn, chỉ còn cách dựa vào bản thân thôi!
Ý chí liều chết tìm đường sống của hắn đột nhiên nổi lên, hắn không thể chịu đựng được nếu bỏ không làm phi hành viên, hắn phải sống để quay về, và tiếp tục nguyên vẹn với chiếc ái cơ của mình.
Đường về đã bị con quái trùng này chặn chết, nên hắn lập tức quyết đoán xong ra ngoài. Lúc này dù chỉ do dự một giây cũng đủ khiến hắn tiêu đời.
Chỉ có Thanh Giáp III mới là mối uy hiếp,hắn tin chắc như thế. Ngay lập tức, nhanh như sóc, hắn cho chiếc cơ thi triển dừng lại trên không, và quay đầu tức tốc xông đến đoàn trùng tử đàng sau.
Một trận quyết chiến chí chóe nổ ra, hắn cực kỳ tập trung, cẩn thận tránh tất cả các đòn, tránh trái né phải trong một bầy trùng tử hơn trăm con này. Hỏa đạn phóng vù,Lãnh Quang trảm phát! Mỗi một đòn hắn đều cố gắng cho ra hiệu quả cao nhất.
Sau khi xông vào phi trùng, bước đầu kế hoạch của hắn đã thành công, do bị các trùng tử khác cản trở, Thanh Giáp III đã không thể triển khai tốc độ tiếp cận hắn.
Rất nhanh sau đó, nhờ vào kỹ xảo thao tác cao cường, hắn đã bay ra khỏi đoàn trùng tử, không dám quay đầu, mà nhanh chóng lượn qua trên không đã thuộc không phận khu dịch thể!
Nếu lúc này có ai có máy ảnh ghi hình lại, chắc hắn ắt trở thành một kỳ tích, một nhân vật truyền kỳ!
Nhưng hắn không ngờ là kỳ tích còn ở đằng sau, hơn nữa lại do hắn tận mắt trong thấy, suốt kiếp khó quên!
Vô số hỏa cầu từ khu dịch thể phóng lên như pháo hoa, hắn cố hết sức đưa chiến cơ bay cao hơn nữa, xuyên qua hỏa đạn của bọn xà trùng. Con Thanh Giáp III đó vẫn bám sát hắn không chịu bỏ cuộc.
Càng bay càng cao, không biết do đã có con phi trùng đó truy đuổi hắn hay bọn trùng tử phải tập trung lực lượng công kích Thục Độ, bọn trùng tử đen ngòm đó lại chẳng ai đuổi, chỉ có một trùng một cơ vẫn vờn nhau trên không này.
Rất lâu rất lâu sau đó, đã hoàn toàn bay khỏi không phận của khu dịch thể, Tiêu Phong đã dùng hết tất cả các kỹ xảo, mắt thấy Hỏa năng lượng của máy phóng ngày càng yếu dần, vũ khí cũng xài hết, Lãnh Quang trảm đã dùng sạch, mà còn quái trùng này chỉ bị thương nhẹ, và vẫn đuổi sát phía sau!
Nhìn nó ngày càng áp sát gần, hắn không thể không có ý định bỏ ái cơ lại, nhưng lại không thể lập tức nhảy dù xuống, nếu không, sau khi xé xác chiến cơ, trùng tử cũng sẽ không tha cho hắn, nhất định phải tìm cơ hội khác!
Nhưng trong lúc này, phía trên đầu đang có một đám mây mơ hồ bay qua, bỗng nhiên, trong đó chui ra một quái vật khổng lồ, toàn thân đen ngòm với đôi cánh như dơi lượn qua trên không. Tốc độ của nó chỉ có thể dùng “hàng khủng” để diễn tả.
Vì hắn chỉ vừa nhìn thấy nó, chưa chi nó đã đến trước mắt hắn. Quá nhanh! Hắn cả trốn còn chưa kịp phản ứng.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là con quái vật này lại giơ cây trường thương đen của mình công kích công Thanh Giáp III vừa đuổi đến.
Chỉ một đòn!
Tiêu Phong thấy rõ ràng, nó chỉ một nhát đã giết con Thanh Giáp III đuổi sát xém lấy mạng hắn!
Kinh hoàng! Trong lúc hắn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, nó đã bay qua chiến cơ của hắn, tiếp tục hành trình của nó!
Trên thân nó có một người!!!
Một con người, hắn không thể tin vào điều này, hắn đang nhìn thấy cái gì thế này!?
Con người đó đã nhìn hắn kỳ quái, sau đó như cực bất mãn con quái vật đen kia, vỗ vỗ đầu nó để lập tức hạ cánh.
Một con người, một con người đang cỡi trên quái thú phi hành!
Kỵ sĩ trên không hay kỵ sĩ trùng tử đây? Tiêu Phong thấy mình như tinh thần sụp đổ!