Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 388: Ám Hành Chiến Đội



Chàng trai trẻ, ngươi đang đùa đấy ư?”Bà thím không chút do dự đả kích, nhìn ngang nhìn dọc cũng chả thấy trên người tên này có thiết bị gì.

Vân Thăng nhìn nhìn sắc trời sáng yếu nói: “Có phải đùa hay không, cứ thử ắt biết.”

Không hiểu vì sao, hắn gần đây thường có cảm giác bất an, trong lòng luôn hoang mang nói không rõ nguyên nhân, có lẽ do quá lâu, vì thế dù thế nào, hắn cũng phải càng nhanh càng tốt.

“Hay là cứ thử xem?” Bà thím người phương bắc ánh mắt dò hỏi đồng đội mình, chỉ thử thôi, có mất gì đâu.

Vài tiếng sau, cả đám dân làng này đều không ngời, người thanh niên đầu bạc này lại có thể làm được!

Không những làm được, mà số lượng kinh hoàng.

Điều này quá thần kỳ, trong tình trạng không có thiết bị, dù thao túng sư cũng không có khả năng phát hiện nhiều vật tạo năng lượng đến thế.

Vài ngày tiếp sau đó, bọn họ gần như là thục mạng mà đào. Chàng thanh niên này phát hiện ra số lượng quá nhiều, cơ hội này cũng như cơ may từ trên trời rơi xuống, không biết bao lâu mới gặp lại được.

Chỉ lượng thu một ngày cũng nhiều bằng mức của mười mấy ngày lúc thường, quả là kỳ tích, có mệt chết cũng đáng!

Nhìn đóng đá năng lượng đủ loại trữ đầy trong kho, bà thím dẫn đầu cười há mồm, cả đám dân làng vây quần bên đóng lửa, tưởng tượng đóng đá đó ngày mai sẽ có thể biến thành một đám thịt trùng tử. Nếu không phải thịt trùng tử trong thành tăng giá, không khéo bọn họ còn có khả năng mua được một ít vật dùng hằng ngày khác.

Nhưng với Sở Vân Thăng, đống đá năng lượng này chả có ý nghĩa gì ngoài việc có thể giúp hắn trả chi phí “vượt biên”. Loại năng lượng nguyên khí thuộc trạng thái thứ ổn định này hỗn tạp trong đống đá này, hắn không dùng được, mà cũng chẳng thu được bao nhiêu năng lượng.

“Tiểu Thụ Tử vẫn chưa về sao?” Vân Thăng ngồi ở đầu thôn, nhìn vẻ ngoài bình lặng, thật chất lòng hắn nôn nao vô cùng.

“Huynh, ngài yên tâm, Tiểu Thụ Tử quen đường quen lối, đi đi về về không biết bao nhiêu phen, hơn nữa chiều đi liên hệ với chiến đội thu mua đá năng lượng, bọn họ ngày mai chắc chắn sẽ đến được.” một cậu thanh niên chừng mười bảy tám, tóc vàng hoe khô ráp đứng cạnh hắn đang không ngừng giậm chân hòng làm nóng mình mảy hơn trả lời.

“Nếu thế, tối nay hắn không về được ư?” Vân Thăng xé một miếng thịt chuột chia một miếng cho chàng trai kia hỏi.

Để tiện hành sự tất nhiên đều dùng biệt hiệu, chỉ là hắn từng dùng quá nhiều tên, giờ cứ loạn cả lên, cả hắn còn không nhớ nổi mình từng dùng tên gì vào thời điềm nào. Thôi thì cuối cùng hắn cứ lấy bừa cái tên của Lão Tôn- Tôn Thừa dùng tạm, vừa dễ nhớ lại rõ ràng.

“Chỉ sợ là đường tối, không dám đi đêm, ở đây toàn đường núi quanh co, dù không gặp trùng tử, những lỡ xảy chân rơi xuống vực đều là chuyện có thể…” Cậu thanh niên vừa nhai ngấu nghiến miếng thịt chuột vừa nói.

Cặp mày của Vân Thăng hơi chau lại, ngạc nhiên nói: “Nghe khẩu âm của ngươi, hình như là người của thành Kim Lăng?”

Chàng trai gật gật đầu nói: “Đúng, sao thế huynh?”

Vân Thăng một chốc nhảy dựng lên, lập tức xông vù đến trước mắt chàng trai, hai tay hắn bâu chặt lấy cậu có phần kích động nói: “Ngươi thật sự là người của thành Kim Lăng ư? Kim, Kim Lăng đâu? Hãy nói cho ta biết! Hiện tại ở đâu? Bọn họ vẫn sống chứ? Sao ngươi có thể quay về được?”

Cậu bị hắn làm cho phát sợ, cả người cậu gần như bị hắn nhấc bổng lên, miếng thịt chuột nghẹn trong miệng mãi không nuốt trôi.

“Nói nhanh!” Hắn dùng sức lay mạnh cậu hỏi.

Cậu làm sao chịu nổi sức mạnh của hắn, chỉ bị lay hai ba cái đã hoảng hốt cả lên, nói lúng túng không thành lời: “Chắc ngồi xe lửa đến đây, ta cũng chả nhớ nữa…Huynh, hãy..hãy thả ta xuống đã, ta thật sự không biết ngươi ngươi nói gì!”

Vân Thăng giờ mới ý thức được là mình đã làm quá, đây là lần đầu tiên sau khi thành Kim Lăng mất hắn gặp được một người trong thành, không kích động sao được.

“Rốt cuộc là thế nào? Ngươi cứ nói từ từ rõ ràng. ” Hắn để cậu xuống trầm giọng nói.

Cậu thanh niên nuốt vội miếng thịt chuột nói: “Huynh, mẹ ta là người thành Kim Lăng, cha ta ở Thuộc Đô. Trước lúc xảy ra đại họa ta vừa một mình về tham gia gia, thành Kim Lăng như thế nào ta thật sự không biết, nhưng ta ngày ngày nằm cũng muốn biết, cha mẹ ta vẫn ở đấy. Bao nhiêu năm nay, không biết họ còn sống không. Gia gia đến lúc chết vẫn không nhắm mắt.”

Hóa ra là rời thành lúc thời đại Dương Quang, hắn bỗng chốc như chiếc bong bóng xì hơi, trong lòng muộn phiền, chỉ muốn hút thuốc. Tìm khắp người cả nửa điếu không có nên cuối cùng đành phải thôi, ngồi xổm dưới tảng đá to.

Giờ đến phiên cậu thanh niên phản ứng lại, sắc mặt kích động của cậu hoàn toàn không thua Vân Thăng khi nãy, cậu bâu lấy tay hắn vội hỏi: “Huynh, ngươi có đi qua thành Kim Lăng ư? Thật chứ? Thành còn không? Còn người sống không? Huynh?”

Hắn cũng không biết sao trả lời cậu, trầm mặc hồi lân mới nói: “Từng đi, nhưng rời khỏi nơi ấy, nhất định đang sống, sống rất tốt!”

Mấy câu cuối, đã không còn như nói cho cậu nghe, mà như tự nói với bản thân.

Cậu trai trẻ trong lòng nghe cũng an ủi phần nào, thực tế cậu không dám tin. Vì vừa rồi hắn còn đang hỏi thăm câu về tình hình Kim Lăng cơ mà!??nhưng không cách nào, giờ liên lạc cắt đứt, cách xa ngàn dặm, đành chịu thôi.

“Gần đây ta thường mơ thấy mẹ ta toàn thân đầy máu,trốn trong một căn nhà tối mịt, và không ngừng gọi tên ta, tiếng nào tiếng đấy thảm thiết, đại ca, ngươi nói mẹ có phải đã mất rồi chăng? Mẹ đã báo mộng cho ta biết.”Cậu suy ngẫm một lúc như thể nghĩ ra điều chi mà lòng đầy kinh hãi.

Vân Thăng lắc đầu nguầy nguậy, giấc mơ như thế hắn cũng từng gặp. Nò cứ tựa một vực thẳm sâu, giờ đã không còn nhớ rõ, thế là hắn cho đổi đề tài khác: “Lúc Hắc Ám đến, ngươi vẫn mới chỉ mười ba bốn chứ?”

Cậu gật gật đầu nói: “Ừ, không lâu sau đó, cả thế giới đã không còn là thế giới trước đó.”

Hắn thở một hơi dài nói: “Mới đó giờ đã bốn năm năm trôi qua, người đều trở nên già đi. Thêm vài chục năm nữa, những người già mất đi, e rằng không ai còn biết thế giới trước khi như thế nào. Ngay từ khi sinh ra có lẽ đã nghỉ thế giới này là màu đen, chắc sẽ không biết hoài niệm.”

“Huynh, ngươi nói kiếp này mình có còn nhìn thấy mặt trời nữa không?” Cậu ngẩng đầu nhìn về bầu trời đen nghịt lẩm bẩm.

Có thể ư? Vân Thăng không biết, thiên quỹ sớm muộn gì cũng mở lại, chỉ là, không ai biết mỉnh có còn sống đến lúc đó không.

Cả hai người bỗng chốc đều lặng im, có điều không lâu sau đó, đã có vài cô gái trẻ đi sang tán ngẫu.Không ai biết là do trưởng bối nói thế, hay do họ tự nguyện.

Da dẻ các cô gái đất Thục đếu trắng trẻo quả danh bất vô truyền bấy lâu, nhất là thời đại không có mặt trời này, cáng có phần xanh xao trắng một cách không khỏe mạnh, khiến người ta nhìn mà sinh thương.

Tuy nhiên, Vân Thăng không có tâm trạng ấy, tấm bản đồ thứ tư mắt thấy đã ở trước mặt, tiếp đến còn bức thứ năm, vẫn còn hi vọng tràn trề, càng đến gần càng thấy sợ hãi. Hắn sợ phải đối diện tin thành diệt người vong một mình.

Lúc không biết chân tướng vẫn còn hi vọng, có thể tưởng tượng bao kết quả tốt đẹp, nhưng một khi sự thật lột trần, kết cục đã thành, sẽ không còn hi vọng tàn dư.

Với tâm trạng phức tạp, Vân Thăng cả đêm mất ngủ, cả đêm cứ toàn giật mình tỉnh giấc. Không biết phải do ảnh hưởng của chàng trai trẻ kia không, trong mơ hắn toàn thấy cảnh máu me đầm đìa khiến trong lòng hắn càng bất an.

Ngày hôm sau, Tiểu Thụ Tử đi thông báo với chiến đội vẫn chưa về, nhưng tên giám công họ Thân hôm qua lại đến. Hắn đã từ “nội gián” trong thôn biết được sự tình hôm qua, vì thế, đã chỉ đích danh đòi tìm Sở Vân Thăng.

Còn tìm để làm gì, cả thôn đều biết rõ, có phần lũng loạn quyền lực thì tất nhiên không mong người ngoài đến can thiệp.

“Huynh đệ lai lịch gì? Không biết có tiện tiết lộ không?”Thân Liêu, biệt hiệu Thân Bà Bì, tuy nhìn to con vạm vỡ, nhưng tuyệt không phải người không có đầu óc, người có bản lĩnh không cần thiết bị mà dò ra đá năng lượng tuyệt không phải người thường, nên hắn cũng rất thận trọng hành sử, dẫu sao hắn không phải thao túng sư, lỡ đụng phải tay khủng thì rắc rối to.

Tuy đằng sau hắn là thế lực vẫn chắc, thao túng sư thông thương căn bản không bỏ vào mắt, nhưng lỡ gặp phải tên từ ngoài đến chả hiểu tình hình, thì thế lực nào uy hiếp cũng chả có tác dụng.

“Tuy ngươi hỏi thế, nhưng quả thật có phần không tiện nói.” Vân Thăng thú thật, nhưng không có lừa hắn.

Thân Bà Bỳ đưa tay rờ rờ cằm, vẫn bất động thần sắc nói: “Từ bên ngoài đến?” Tuy hắn có nghe “nội gián” nói qua, nhưng vẫn có phần không tâm, thời buổi này, việc gì cũng có thể xảy ra.

Vân Thăng không khẳng định cũng chả phủ định, mà đi thẳng vào chủ đề: “Ta biết vì sao ngươi tìm ta, nhưng ngươi yên tâm, ta không phá quy cử của các ngươi, ta chỉ là ngươi đi qua đường, ta sẽ không phá quy cử của các ngươi. Ta chỉ thuận tiện kiếm chút đỉnh đi đường mà thôi.”

“Huynh đệ có thể hiểu được như thế, ta cũng cám ơn.” Thân Bà Bì không nói gì nhiều, hắn sợ nhất là Vân Thăng đến giành bát cơm với hắn. Nếu thật sự như thế, tức nhiên không tránh khỏi xung đột.

Vân Thăng cười cười nói: “Kỳ thực, ngươi không nên đến tìm ta.”

Thân Bà Bì hiểu ý hắn, hôm qua tên giám công này đã làm vẻ mặt hung hăng kiêu căng bao nhiêu cũng chỉ vì muốn bọn dân làng cúi đầu, giờ lại đến tìm Vân Thăng, không phải đã bại lộ tam trạng “mất khách”của hắn, sẽ khiến hắn lâm vào thế bất lợi khi đàm phán với dân làng.

Nhưng hắn làm sao biết Vân Thăng có phải chỉ là đi ngang qua, hắn phải đến hỏi cho rõ ràng. Trì hoãn 1 ngày là tổn thất một ngày, thiết bị của hắn còn phải trả tiền thuê!

“Chiến đội ám hành đã đến!”

Lúc này có người từ con đường nhỏ chạy về thông báo.

Xa xa, dưới ánh sáng hơi tối, chỉ có thể nhìn thấy hơn chục chiếc bóng mơ hồ, lôi theo chiếc xe kéo như xe đẩy trong siêu thị ngày trước vội vàng đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.