Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 413: Ta nhất định sẽ trở lại đón ngươi



Đến tòa đại lâu trong trấn, quả nhiên nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi bên cạnh Kiều Vì Dân, da dẻ trắng tinh, khuôn mặt giảo mỹ, cùng minh tinh Lâm Tính nào đó có chỗ tương tự, chỉ là luôn làm ra một vẻ mặt không tình nguyện.

Sở Vân Thăng tiện tay cầm lấy một bao lương thực, đưa cho bạch hai đầu rồi nói: "Của ngươi."

Kiều Vì Dân sững sờ, sau đó trừng mắt liếc bạch hai đầu, chép miệng, ý bảo hắn đi nhanh lên, đừng ở đây làm phiền. Bạch hai đầu rụt rụt đầu, cười theo, lại làm bộ mặt dày mà đi chầm chậm. Ánh mắt khi thì háo sắc mà dò xét cô gái trẻ, khi thì nhìn chằm chằm Sở Vân Thăng, sợ hắn đột nhiên biến mất.

Lúc này có mấy người đang chất các loại đồ ăn lên ba xe đẩy tay lớn, tất cả đều dựa theo danh sách liệt kê của Kiều Vì Dân mà chuẩn bị, nhìn có vẻ không ít. Sở Vân Thăng cũng không rảnh đi kiểm tra, chỉ nhìn qua đại khái số lượng rồi lập tức thi hành.

Kiều Vì Dân cho rằng Sở Vân Thăng không có khả năng thoáng cái vận chuyển đi nhiều đồ ăn như thế, sớm có so đo, lúc này liền mở miệng nói: "Khách quý không bằng nghỉ ngơi mấy ngày cho đầu óc thư giản, nếu được ta lại an bài cho người trong trấn đưa ngài trở về."

Hắn cùng với nhi tử, cả hai người đều cho rằng Sở Vân Thăng nhất định là tránh né việc phải đi trùng kiến thành thị. Bọn hắn mặc kệ những năng lượng thao túng sư thượng đẳng này trước kia có thân phận như thế nào, thời đại Hắc Ám đã lâu, mỗi người thân đều vì mình mà trùng kiến thành thị là công việc khổ cực thì tự nhiên có thể trốn được thì trốn, dù sao thì bốn phía Thục thành có lẽ vẫn còn không ít thôn dân sinh sống.

Thời điểm thảo luận trao đổi sinh ý, Kiều Vì Dân thấy Sở Vân Thăng không hề có ý muốn dừng lại tiểu trấn, trong lòng mặc dù an tâm nhưng rồi lại khó tránh khỏi lo được lo mất. Hắn vừa sợ Sở Vân Thăng chiếm đoạt tiểu trấn nhưng lại muốn Sở Vân Thăng có thể ở lại tiểu trấn trở thành một trợ lực lớ. Sau khi cùng nhi tử thương lượng gì đó, đơn giản chỉ cần từ trên bệnh viện thị trấn đem cháu gái gọi về, trước hết để cho hai người gặp mặt một lần, hắn tự nghĩ với dung mạo của Kiều Tiểu Uyển tất nhiên sẽ khiến cho Sở Vân Thăng mê mẫn.

Hắn cũng không biểu lộ trắng trợn ra, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm làm cán bộ, việc này tự nhiên sẽ tới, nếu nóng nảy, ngược lại tự làm mất giá bản thân thì thật không đáng.

Kiều Vì Dân bên này đang suy nghĩ chu toàn kế hoạch, thấy Sở Vân Thăng đi vòng quanh ba chiếc xe đẩy tay thì cũng không để ý đến hắn, khẽ quát một tiếng, đột nhiên một đạo kỳ quang nhấp nhoáng, mấy người xung quanh liền lập tức hoảng sợ, đợi lúc phục hồi tinh thần lại, trong nội tâm lập tức kinh hãi, đồ ăn vừa rồi còn chất đống mà giờ lại như đã tan vào hư không, chỉ còn lại có ba chiếc xe đẩy tay trống rỗng.

Chuyện lạ như vậy thì đừng nói là bọn người Kiều Vì Dân mà ngay cả "Kiến thức rộng" như KiềuTrấn Hưng cũng chưa từng nghe qua, chớ đừng nói chi là tận mắt nhìn thấy rồi. Nó quả thực giống như yêu thuật trong thần thoại, hay là ma thuật thần kỳ nào đó, làm cho người ta không dám tin.

Sở Vân Thăng đã không cần phải ẩn giấu cái gì, tình báo tại Thục thành rất nhanh sẽ tới tai năm liên minh, đợt vây công thứ hai chỉ sợ là chuyện sớm hay muộn, nhưng hắn lúc này đã chẳng cần phải lo lắng gì chuyện đó nữa, chỉ có chiến giết thôi. Sở Vân Thăng quan sát sắc trời, nếu không đi mau thì đêm nay còn có thể không đi kịp tới thành trấn bỏ hoang khác, sẽ đành phải ngủ dã ngoại, có chút bất tiện.

"Khách quý, người xem trời đang chuẩn bị âm u, không bằng ngay ở tạm một buổi tối tại tiểu trấn, ngày mai lại đi thì như thế nào?" Kiều Vì Dân dùng sức nháy mắt ra dấu cho cháu gái của mình, cái này gọi là kỳ nhân tất có kỳ thuật, cao thủ như thế tuyệt đối không thể có ham muốn gì với cái trấn nhỏ này của bọn hắn, cuối cùng một chút lo lập cũng không có, ngược lại bắt đầu nóng vội, người này hễ đi rồi chưa chắc sẽ có người thứ hai như vậy đến .

"Ngươi muốn giữ ta lại?" Sở Vân Thăng không phải người ngu, bọn hắn nói nhỏ cỡ nào thì dùng thính lực của hắn, chỉ cần muốn nghe, liền có thể nghe được rõ ràng, chỉ là hắn không quá quan tâm những sự tình phức tạp này, giờ phút này thấy Kiều Trấn trưởng còn muốn giữ mình lại, không khỏi nói: "Ngươi cũng không biết ta là ai, lại dám giữ ta lại?"

Kiều Vì Dân sững sờ vì câu đột ngột này của Sở Vân Thăng, miễn cưỡng nói: "Người đến đều là khách."

"Kiều Trấn trưởng, mục đích của ngươi ta biết rõ, bất quá mãnh thú thoái hóa trên đỉnh Bắc Sơn, đợi lát nữa có lẽ ta sẽ tới chỗ đó, nếu như vận khí các ngươi tốt thì..., chờ ta đi rồi, có lẽ có thể đi xem. Bất quá về sau tốt nhất không nên nhắc lại chuyện của ta, chỉ sợ đến lúc đó, hối hận cũng không kịp" Sở Vân Thăng xoay người, dõng dạc nói.

Hắn đối với phụ tử Trấn trưởng này có ấn tượng cũng không xấu, có thể đem một cái trấn nhỏ trong thời buổi loạn lạc này điều hành trật tự, người trong trấn có lương thực cùng chỗ ở, tối thiểu so với sự quản lý của Đông vách ở khu rừng thực vật mà nói thì rõ ràng hơn rất nhiều.

Kiều Vì Dân nghe được mà không hiểu gì, lúc còn muốn nói điều gì thì đã thấy Sở Vân Thăng nhanh chóng bước nhanh, vèo một cái, lưu lại một tàn ảnh, xẹt qua đường, phi tốc nhảy lên trấn môn, phóng qua hào nước.

Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, Sở Vân Thăng liền ngay cả nhân ảnh cũng biến mất, khiến Kiều Vì Dân cả kinh, còn KiềuTrấn Hưng một thân mồ hôi lạnh, đột nhiên nhớ tới, nếu lúc ấy Sở Vân Thăng muốn xông vào tiểu trấn thì con hào bảo vệ trấn kia thật sự chẳng làm được tích sự gì.

Thực lực người này đã khiến mọi người đều sợ hãi mà thay đổi sắc mặt.

Kiều Vì Dân vừa nhìn bạch hai đầu, đột nhiên minh bạch, vội la lên: "Trấn Hưng, mau cùng ta đi xem "

Sở Vân Thăng một đường đi về phía Bắc, lời thầy tướng số giang hồ cũng đã khiến hắn có chút xúc động, nếu quả thật tồn tại một chuỗi sinh vật dùng tánh mạng chi nguyên làm cơ sở mà nói..., hắn liền muốn đi xem thử cái " cây khổng lồ " này, mặc dù không giải quyết được vấn đề tánh mạng chi nguyên, cũng có thể mang theo theo chút ít đồ ăn, người đã trải qua đói cực độ sẽ không bao giờ muốn nếm thử cái loại tư vị này lần nữa.

Mười dặm cũng không tính xa, Sở Vân Thăng dùng cảnh giới Tam Nguyên Thiên làm cơ sở, với thân pháp của chín chương đồ lục thì không đến một hồi, liền đứng tại một khu đất hoang vu trên đỉnh núi bắc, phóng mắt nhìn lại, trên đỉnh Bắc Sơn quả nhiên xuất hiện một cây đại thụ cao chọc trời, nhìn như chiếc ô lớn, chiếm không biết bao nhiêu diện tích.

Trong giây lát, Sở Vân Thăng cảm thấy có chút quen mắt, ngày đó thời điểm rút lui khỏi Thân thành, hắn cùng với Tiền Đức Đa lúc chờ mọi người tiến vào dưới mặt đất nhà máy bánh mì, như đã gặp qua “cây khổng lồ”, nhưng lúc ấy rời đi rất xa, chưa từng tới gần, bất quá cũng lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Giữa rừng thạch đá kì dị, ẩn ẩn như còn có vật sống ở giữa, mà không gây tiếng động nào.

Sở Vân Thăng rút ra thương tia chớp ngưng tụ thiên ích kiếm màu đen, chăm chú nhìn, hai chân gập lại, cơ hồ vài bước lăng không, nhanh chóng chạy gấp.

Ô ——

Vài tiếng gào rú trầm thấp từ sau núi đá truyền đến, ở bên trong u tối, lộ ra từng con mắt phát ra lục sắc quang mang, cho cảm giác giống như sói hoặc chó, nhưng cũng không giống, thân hình chúng to lớn, mõm dưới dài hơn, có vẻ có lực lượng cắn xé rất lớn, giống như là sói thời đại băng hà trong truyền thuyết.

Sở Vân Thăng ngưng tụ thân hình, dựa vào một tảng đá lớn, thiên ích kiếm vừa động, một kiếm khí tóe ra, hắc mang đại thịnh, chỉ nghe một tiếng đã phá không đâm ra.

Một con sói thoái hóa có ý đồ đánh lén hắn liền lập tức trước ngực xuất hiện một cái lỗ máu, kiếm khí màu đen đâm vào, toàn thân con sói thoái hóa tán ra băng khí. Chỉ sau một khắc, kiếm khí không dính một giọt máu xuyên qua cột sống nó bay ra. Con sói kia thậm chí chưa kịp cảm thấy gì, đạo kiếm khí kia liền vòng trở lại, từ hư không chém tới, thân thể con sói bị chém thành hai nửa rơi xuống đất.

Thấy một con bị giết chết, cả bầy sói liền vây công. Những đôi mắt màu xanh biếc sáng như là đèn lồng hiện ra chung quanh Sở Vân Thăng, không ngừng gầm rú.

Những con vật này khả năng trước kia chỉ là chó hoang hay là chó nuôi trong nhà, bị thoái hóa thành mãnh thú. Chúng có số lượng kinh người, nhìn lại không dưới trăm con, vây tụ cùng một chỗ, bất ngờ phát tiến công, con nào cũng có thể phát ra băng tuyền hàn trảo.

Sở Vân Thăng đạp đá bắn lên, tảng đá lớn lập tức vỡ nát, sáu đạo kiếm khí thuần khiết lần nữa bắn ra với tốc độ cực nhanh, dùng thị lực chỉ có thể nhìn thấy sáu đạo kiếm hồ quang, nhuệ thét lên chém vào bên trong đàn thú.

Kiếm khí màu đen chính là hợp giữa nghịch nguyên khí của Sở Vân Thăng cùng hắc khí song trọng uy lực nên uy lực lẽ nào bình thường, mặc cho bọn sói thoái hóa này có băng khí, chỉ trong chốc lát đã bị kiếm khí phân thây, trên mặt đất đầy thi thể của chúng.

Đám sói đều bị dọa sợ mà lùi lại, chỉ thấy trong đó một con đột nhiên ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng, không biết là cầu viện hay là mệnh lệnh lui lại.

Cách đó không xa, một thân ảnh như lôi điện từ hướng tây lao tới, chỉ nghe thấy được tiếng híz-khà-zzz ngao, chỉ trong một lúc, không ngờ đã đến sau lưng Sở Vân Thăng, gào thét mãnh liệt, rất là kinh người.

"Kiếm thức" Sở Vân Thăng lạnh lùng một tiếng, quay người nghênh tiếp thân ảnh kia công kích đến, phát động kiếm thức thứ nhất: phá thức

Cái thân ảnh kia không chút trì trệ, lại đột nhiên ngừng lại, một đôi mắt thảm thiết nhìn chằm chằm vào Sở Vân Thăng.

A

Sở Vân Thăng tâm thần đại chấn, liều lĩnh mà điên cuồng rút trở lại kiếm khí, kiếm khí hắc mang kỳ tránh, theo thiên ích kiếm nhập vào cơ thể, kiếm thức lăng lệ ác liệt khiến cả người hắn đầm đìa máu tươi, xuyên thẳng lồng ngực, kêu rên một tiếng.

Tại tiểu trấn ở xa xa, vài năng lượng thao túng sư đột nhiên chấn động, có người kinh hô: Bá Vương hổ

Không khí mang theo mùi máu tươi, theo gió lạnh nổi lên, sưu sưu hô qua, một người một hổ đứng lặng bất động, bốn phía đàn thú lại càng không dám nhúc nhích.

Một lát, ánh mắt Sở Vân Thăng dần dần từ kinh hỉ đến vui mừng, rồi đến dứt khoát, chậm rãi thu hồi thiên ích kiếm, im lặng trong chớp mắt, chân bỗng nhúc nhích, cử động nữa thoáng một tý, cuối cùng đạp đi ra ngoài.

"Ngươi đã trưởng thành, cả ta cũng không nhận ra ngươi, ngươi cũng sắp không còn nhớ ta rồi, đã trải qua bao nhiêu năm..."

Sở Vân Thăng yên lặng thầm nghĩ, gió lạnh thổi vào mặt hắn, đau nhức đau nhức, lại có một loại cảm giác an ủi không hiểu, làm cả người lạnh như băng của hắn có một tia ấm áp.

Ô ô

Một tiếng hổ ngâm quen thuộc, truyền từ phía sau của hắn, như là đang chứng thực cái gì.

"Nghe lời, ta không thể nhận lại ngươi, không thể, ngươi cũng không thể, bọn hắn đem ngươi thả ra là muốn nhờ ngươi tìm ra ta, ta sẽ hại chết ngươi "

Sở Vân Thăng cố nén cảm giác không đành lòng trong lòng, đem nước mắt chảy ngược lại.

Ô ô ô...

Tiếng hổ ngâm sau lưng bỗng nhiên chuyển thành thê lương, bi thương, cùng mang theo cảm giác đáng thương khó hiểu và khẩn cầu, phảng phất như chó con bị ném bỏ.

"Ngươi đã là vạn thú chi vương "

Sở Vân Thăng cũng nhịn không được nước mắt nữa, cũng không dám có bất kỳ cử động, lại càng không dám quay đầu lại, cắn môi khiến máu chảy không ngừng, lòng hắn lúc này như bị kim đâm, chỉ có thể yên lặng lớn tiếng hét.

Ô...

Bầy sói sợ ngây người, đám năng lượng thao túng sư trong trấn nhỏ theo tới cũng sợ ngây người, Bá Vương hổ cuồng dã, uy liệt hung mãnh như thép, vậy mà, vậy mà vậy mà lúc này lại một con mèo con vừa sinh ra, nằm trên mặt đất, tứ chi uốn lượn, ngáp, liếm láp miệng...

Sở Vân Thăng đột nhiên run sợ, lần nữa nhanh chóng phóng ra tất cả hắc khí, dùng khí tức hủy diệt cường đại đem bản thân lập tức biến thành một ngườ xa lạ, tàn nhẫn mà đoạn tuyệt, nhưng trong nội tâm hắn lúc này lại bi thương khóc :

"Tha thứ cho ta, hổ con. Xin hãy tha thứ cho ta... Chờ ta, chờ ta đột phá Tứ Nguyên Thiên, ta nhất định sẽ trở lại đón ngươi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.