Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 42: Kiểm tra



"Tôi là Chung Nam! Đội trưởng của đội hộ vệ thức tỉnh, thời gian quý báu, kiểm tra bắt đầu từ phải qua, từng người tiến tới." Người này vừa đi vừa nói, tên đội viên theo sát phía sau cầm theo một khối giáp xác Xích Giáp Trùng lớn.

Sở Vân Thăng cẩn thận đánh giá y, trán hơi cao, thân hình vạm vỡ, trên người khoác một chiếc áo khoác màu đen, bước đi mạnh mẽ tạo cảm giác như gió như lửa, bộc lộ ra một nén già giặn lão luyện.

Chung Nam đứng trước mặt năm người bọn hắn, nghiêm túc nói: "Các vị, hôm nay chỉ là kiểm tra đo lường đại khái, đầu tiên cần phải xác nhận thân phận người thức tỉnh, cùng với đánh giá cơ bản về năng lực của các vị, sau đó trong quá trình chiến đấu, tôi sẽ căn cứ theo thực lực thực tế của từng người để tiến hành chỉnh sửa, dành cho các vị đãi ngộ tương xứng."

Thấy năm người không có ý kiến gì, Chung Nam lấy cái giáp xác Xích Giáp Trùng sau lưng ra, giải thích: "Năng lượng trong cơ thể mọi người đều rất quý giá, cho nên cách thức kiểm tra cũng đơn giản thôi, các vị hãy thi triển năng lực của mình với trạng thái chiến đấu bình thường, chỉ cần tấn công cái giáp xác này một lần, căn cứ vào mức độ tổn thương của giáp xác, chúng tôi sẽ đưa ra phán đoán tổng thể cho các vị."

Sở Vân Thăng đã nghe những người khác nói qua, quá trình những chiến sĩ thức tỉnh này chiến đấu với côn trùng cũng không giống như hắn, một kiếm là phá vỡ tầng phòng ngự của Xích Giáp Trùng, mà bọn họ thường phải liên tục tấn công rất nhiều lần, mới có thể đạt được hiệu quả phá tan được tầng phòng ngự của Xích Giáp Trùng.

Biện pháp này của Chung Nam khá đơn giản, chỉ cần sử dụng một mảnh giáp xác của Xích Giáp Trùng, cũng không cần tiêu hao quá nhiều năng lượng của người kiểm tra, từ cường độ một lần tấn công của người kiểm tra có thể đoán ra đại khái năng lực của người đó.

Cuộc kiểm tra diễn ra ngay trên xe tải, phía dưới đâu đâu cũng là người, căn bản không có chỗ trống, những đội viên khác đều đứng lên, quây lại xung quanh khu vực đầu xe, có người thậm chí còn trực tiếp nhảy lên đầu xe ngồi.

Người kiểm tra đầu tiên là Diêu Tường, hắn vẫn luôn là kẻ tỏ ra tích cực nhất.

Hai gã đội viên giữ chắc hai cạnh của giáp xác, Diêu Tường lắc lư thân mình như đang lên đồng, khiến cho Sở Vân Thăng nhìn muốn rớt cả mắt, chỉ nghe gã "hây a" một tiếng, từ trong lòng bàn tay chém ra một vòng lửa như cái bánh xe, chém mạnh lên trên mảnh giáp xác Xích Giáp Trùng, hai gã đội viên không hẹn mà cùng lùi về sau nửa bước, ổn định thân mình.

Dưới ánh sáng chiếu xuống từ hàng đèn lắp sau đầu xe, có thể thấy rất rõ trên giáp xác xuất hiện một vết chém sâu hoắm. Diêu Tường rất hài lòng với kết quả này, cao hứng quay sang nói với Chung Nam: "Đội trưởng, anh xem chiêu này của tôi thế nào?"

Chung Nam gật đầu, nhìn sang cô gái phụ trách ghi chép bên cạnh, nói đơn giản: "Thông qua!"

Phản ứng bình thường của đội trưởng khiến cho Diêu Tường hơi nhụt chí, có điều hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng sang bên cạnh.

Lượt tiếp theo chính là Đinh Nhan, Sở Vân Thăng cảm thấy năng lực của gã khá giống với năng lực của người tên Tứ muội mà hắn từng giết, đều là dùng súng lục để phát huy năng lực của mình, căn cứ theo lời của thầy giáo Trương Tự Thành, loại năng lực này chính là đối tượng nghiên cứu trọng điểm của họ, mục đích là tìm cách khiến cho vũ khí nóng bình thường cũng có thể sử dụng được năng lượng tối, nhờ đó đủ khả năng để đối phó với côn trùng.

Đạn của Đinh Nhan đốt ra một lỗ đạn rõ to trên giáp xác, nhưng không thể bắn xuyên qua. Chung Nam vẫn một câu kia: "Thông qua!"

Tiếp theo là đến Dư Tiểu Hải, có điều lại hơi phiền phức, năng lực của hắn đã dùng hết rồi, bây giờ không bắn ra được tên băng nữa, Sở Vân Thăng trầm ngâm một chút, kéo Dư Tiểu Hải đang lúng ta lúng túng qua bên cạnh, nói: "Năng lượng của hắn đã dùng hết, bây giờ tạm thời không thể tiến hành kiểm tra được."

Dư Tiểu Hải gật đầu, tỏ vẻ tình huống quả thực là như vậy.

Chung Nam nhướng mày, vừa định nói, thì mấy gã đội viên ngồi trên đầu xe, vốn vẫn cho rằng Sở Vân Thăng nói dối, lại được Tần Hằng châm lửa thổi gió, lúc này đều cười cợt châm chọc nói:

"Không dám kiểm tra thì cút xuống đi, đây không phải là nơi để các ngươi lừa ăn lừa uống!"

"Sao có thể để bọn hắn đi dễ dàng như vậy? Tối thiểu..."

"Lại còn khoác lác là sáu con, đội trưởng vừa tới, đến kiểm tra cũng không dám, liền trực tiếp tắt đài!"

...

Sở Vân Thăng nhất thời nổi giận, ngẫm lại bản thân cũng chưa từng đắc tội bọn họ, thế nào lại cứ cắn mãi không tha? Thiểu năng cả lũ à?

Chỉ là hắn không biết, mấy gã đội viên này sau khi thức tỉnh đã có được những năng lực mà người thường không có, vì vậy dần dần trở nên kiêu ngạo ngang ngược, khi địa vị của bọn họ càng ngày càng cao, thân phận thay đổi nhanh chóng, thì ngày càng không để ai vào mắt, ngoài miệng đâm chọc đôi ba câu là vẫn còn nhẹ, thậm chí có khi còn trực tiếp hành hung một trận, người bị ăn hiếp cũng chỉ dám giận mà không dám nói gì.

Lúc trước hắn dám "ngông cuồng" tuyên bố có thể đối phó với sáu con côn trùng như vậy, tất nhiên là bị những kẻ này coi là ngu ngốc, trở thành đối tượng mới để trêu đùa.

Khuôn mặt Sở Vân Thăng lạnh tanh, rút kiếm Thiên Ích ra, trong nháy mắt, chém - vẩy - lại chém! Ba kiếm liền mạch lưu loát, dưới ánh đèn xe dường như chỉ lóe lên ba vệt sáng đỏ, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Sở Vân Thăng đã đút kiếm vào vỏ.

Thậm chí đến cả Chung Nam là đội trưởng chiến đội cũng không thể nhìn thấu ba kiếm này, căn bản là y không hề cảm giác được chút chấn động năng lượng nào từ đối phương.

Sở Vân Thăng đúng là không sử dụng nguyên khí, đối với giáp xác của Xích Giáp Trùng đã chết từ đời nào, kiếm Thiên Ích có thể chém đâu đứt đó, căn bản không cần phải dùng nguyên khí.

Hắn chỉ vào giáp xác, quay qua lạnh lùng nói với đám người Tần Hằng: "Còn dám lắm lời, kết cục giống nó!"

Mấy người Tần Hằng vừa mới phục hồi tinh thần lại từ những đường kiếm hoa lệ của hắn, lại phát hiện cái giáp xác cũng không có động tĩnh gì, cười ha ha: "Giả bộ giống quá, thằng ngu...."

Sau một khắc, một chữ "ngốc" cuối cùng dù thế nào cũng không thoát ra khỏi miệng nổi, cả đám đều há to miệng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cả cái giáp xác cạch một tiếng đứt thành bốn đoạn, hai đoạn ở giữa đang còn từ từ rơi xuống!

Bịch, bịch, hai tiếng tiếp đất trầm đục, tựa như hai tiếng búa tạ gõ vào trái tim mọi người!

Đây là sức mạnh gì?

Trong tình huống không sử dụng một chút năng lượng nào, trong nháy mắt chém đứt lìa khối giáp xác côn trùng được xưng là cứng hơn cả sắt thép!?

Đây còn là giáp xác Xích Giáp Trùng được xưng là không thể phá vỡ sao?

Đám người Tần Hằng mới rồi còn mang theo vẻ mặt kiêu căng cười đùa, lúc này chỉ có thể quay mặt nhìn nhau, hít một hơi khí lạnh!

Đội trưởng Chung Nam đầu tiên là giật mình, nhưng sau đó liền mừng như điên, thầm nghĩ: sức chiến đấu của người này mạnh mẽ chưa từng thấy, chiến đội thức tỉnh nếu có thêm hắn gia nhập, vậy thì thực lực tổng thể sẽ tăng mạnh!

Trước giờ y vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt với đám Tần Hằng, tuy rằng mấy tên này có hơi ương bướng ngang ngược, thế nhưng vì đại cục của chiến đội, y cũng không đắc tội thái quá với bọn hắn, thế nhưng lúc này y không muốn vì mấy kẻ này mà mất đi một vị cao thủ tiềm năng, vì vậy mặt mày lạnh băng, quay sang khiển trách đám người Tần Hằng: "Các người qua xin lỗi vị tiên sinh này ngay!"

Sở Vân Thăng đối với cái trò hề xin lỗi này không có hứng thú gì, lạnh lùng nói: "Không cần, đội trưởng Chung, tôi chỉ hy vọng anh nhắc nhở bọn họ lần sau ngàn vạn lần đừng có trêu chọc chúng tôi là được! Tôi phải nói trước, tôi gia nhập vào chiến đội của các người chỉ là vì nhu cầu, không hề nợ nần gì nhau, tốt nhất là mọi người có thể hợp tác vui vẻ. Mặt khác, người anh em của tôi đúng là đã dùng hết năng lực, các người muốn tin cũng được, không tin cũng được, tôi chỉ giải thích như vậy thôi!"

Chung Nam cười gượng một tiếng, nghiêm mặt nói: "Với năng lực của anh, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng bạn anh, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!"

Sở Vân Thăng thấy Chung Nam nói năng dứt khoát như vậy, cũng không làm khó y nữa, dù sao mọi người cũng sẽ hợp tác với nhau một thời gian, vậy nên chỉ vào Lâm Thủy Dao nói: "Ngoại trừ cô ấy, hai chúng tôi cũng không cần sắp xếp cho ai khác, còn phiền anh cho người giải quyết thủ tục giúp cô ấy."

Cái gọi là thủ tục, chính là cô nhân viên phụ trách ghi chép việc đổi người trên xe khách số 1, bởi vì một số nguyên nhân, có vài đội viên thường thường sẽ xin thay đổi người.

Chung Nam gật đầu nói: "Việc này anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sắp xếp đâu vào đấy." Sau đó lại chỉ vào cô gái phụ trách ghi chép bên cạnh, bổ sung: "Mặt khác, nếu như anh sau này còn muốn sắp xếp cho những người khác, cứ trực tiếp tìm người phụ trách là Đồng Đồng, chỉ cần trong phạm vi danh ngạch các anh có thì sẽ không có vấn đề gì."

Sở Vân Thăng ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, lúc này ô tô đã ngừng lại khá lâu, đoàn người chen chúc lại một chỗ, phía trước không biết đã xảy ra chuyện gì, đâu đâu cũng thảo luận ầm ĩ.

Chung Nam lo lắng nhìn thoáng qua phía trước, gọi một gã đội viên lại, quay sang nói với Sở Vân Thăng: "Đây là Tiễn Đức Đa, tạm thời xếp anh và bạn anh vào cùng tổ với hắn, hai người làm quen với nhau chút đi, tôi có chút việc phải đi ra ngoài một lát."

Nói xong Chung Nam liền vội vàng rời đi, Sở Vân Thăng rút một điếu thuốc từ trong túi, rít một hơi thật sâu, đánh giá vị tổ trưởng Tiễn Đức Đa này.

Đây là một gã chừng hai mươi tuổi, chắc là sinh viên của Đại học Đông Thân, mắt hơi híp, khóe môi nhếch lên một nụ cười quái lạ.

Tiễn Đức Đa đưa tay phải ra, cười hì hì nói: "Xin chào, tự giới thiệu một chút, tôi là Tiễn Đức Đa, anh cứ gọi tôi là tiểu Tiễn là được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.