"Người Nhật Bản nghe đây, những thi thể quái vật này đều là của người Trung Quốc chúng ta, nếu các người muốn ở lại chỗ này thì phải làm theo quy củ của chúng ta!" Một người đứng thẳng trên đầu thuyền, thân hình cao lớn, khôi ngô, ôm một khẩu súng máy trước ngực, dùng tiếng Nhật không được lưu loát cho lắm, cao giọng hô.
"Người của Tinh Dã Gia chắc chắn không khuất phục!" Trên bờ biển, một người cầm theo trường đao, lao ra từ đám người Tinh Dã Gia, trừng mắt, dẫn đầu hét lớn một tiếng.
"Đúng! Chúng ta sẽ không khuất phục!" Tiếp theo, một người lại một người vọt ra từ đám người Tinh Dã Gia, giơ cao trường đao, bày ra tư thế không nhượng bộ.
Trên đầu thuyền lại hiện ra một người toàn thân tráng kiện, mặc một bộ quần áo màu đen, trầm giọng nói: "Ca ca, ngươi phí lời cùng bọn quỷ Nhật đó làm gì, điều bọn chúng phải nghe sớm đã nghe rồi, cứ trực tiếp kéo thi thể quái vật đi là được!"
Nói xong, người nọ nâng khẩu súng tiểu liên, truyền vào hỏa năng lượng, bắn về phía bờ biển, "Phốc, Phốc" từng dải đạn bắn về phía đám người giơ trường đao, trong đám người không phải ai cũng là người thức tỉnh, lập tức trúng đạn đổ máu, trên nền tuyết trắng, máu tươi đỏ rực cực kỳ chói mắt.
"Địch tập! Bảo vệ đồ ăn" Đầu lĩnh Tinh Dã Gia nọ hét lớn một tiếng, lập tức dẫn đầu nhảy lên thuyền tam bản, phóng tới thuyền lớn của đám người tây Phổ Giang.
Áo bào trắng lấp lánh, các võ sĩ của Tinh Dã Gia không chút để ý mưa tên bão đạn từ phía thuyền lớn phóng tới, gầm lên tất thắng, tới tấp đánh về phía mặt biển.
Từ bờ biển đến chỗ thuyền neo đậu có một khoảng cách nhất định, người của Tinh Dã Gia muốn tiến lên bảo vệ thi thể quái vật mà bọn hắn cho rằng là "của mình" thì cái giá phải trả nhất định rất thảm trọng!
Nhưng vì đồ ăn, vì có thể đoạt được thức ăn nuôi sống càng nhiều người, bọn hắn chỉ có thể bất chấp tất cả mà đánh về phía trước.
Từng điểm, từng điểm huyết dịch rất nhanh hòa cùng máu của các loại quái vật phủ kín mặt biển, như giọt mực hồng rơi trên mặt giấy Tuyên Thành, chậm rãi khuếch tán từ bờ biển sang hướng đông về phía thuyền lớn.
Lòng của Thiên Diệp Tầm siết chặt, tuy rằng trận chiến này không có quan hệ quá lớn cùng Thu Nguyệt Gia, nhưng nàng vẫn hy vọng Tinh Dã Gia có thể chiến thắng, đuổi những người Trung Quốc kia đi, bởi vì nàng cũng là người Nhật Bản, càng bởi vì vị thiếu đương chủ Tinh Dã Gia đang dũng cảm xông lên phía trước kia.
Thời gian từng chút, từng chút trôi qua, võ sĩ Tinh Dã Gia một người, lại một người ngã xuống, nhưng bọn họ không có chút ý tứ lùi bước nào, trong lòng người Tinh Dã Gia, chỉ cần kiên trì thêm một lúc nữa, đợi Lập Hoa Gia phát hiện động tĩnh bên này thì viện binh sẽ được phái tới!
Đợi viện binh tới, đánh bại hoàn toàn đám người Trung Quốc này, cho bọn chúng từ nay về sau không dám đến nữa!
"Giáo huấn bọn chúng một chút là được rồi, không nên đánh lâu, đội tàu Lập Hoa Gia rất nhanh sẽ tới." Đại hán biết nói tiếng Nhật, bỏ kính viễn vọng trong tay xuống, hạ lệnh.
"Ca ca, giết thêm mấy tên nữa đi, lần trước bọn chúng đánh lén khu sinh sống của chúng ta đã chết rất nhiều huynh đệ!" Người áo đen trẻ tuổi bên cạnh, mặt lộ vẻ thù hận nói.
"Không kịp được, đại ca chỉ cho uy hiếp quấy rối, phải lấy thức ăn làm trọng, không cho phép chúng ta có thương vong, tranh thủ thời gian rút lui! Nếu như đưa tới quái vật biển, thì không ai chạy thoát được!" Đại hán thủ lĩnh dương tay ngăn cản nói.
Thông qua chút ánh sáng u ám, xa xa, một đội tàu với số lượng lớn hơn từ trong màn sương mịt mù, men theo bờ biển lộ ra cột buồm. Bởi nguyên nhân khan hiếm nhiên liệu, rất nhiều đội thuyền đều được cải tạo lại thành bộ dáng thuyền buồm cổ, vì vậy không chỉ bề ngoài hết sức khó coi mà tốc độ cũng rất chậm.
"Tiêu diệt chúng, chặt đầu chúng xuống!" Thấy viện binh đã đến, sĩ khí người Tinh Dã Gia lập tức đại chấn. Thế tiến công càng mãnh liệt, tất cả đều không màng đến tính mạng mà đánh về phía thuyền lớn.
Ở phía xa, từ chỗ đội tàu của Lập Hoa Gia, tiếng kèn tuyên chiến "Ô, Ô" vang lên, trầm thấp mà tràn ngập âm thanh sát phạt, mà lúc này thuyền của người phía tây Phổ Giang theo dự định đã bắt đầu thoát ly chiến trường...
Mắt thấy Tinh Dã Gia nhờ sự viện trợ của Lập Hoa đại lĩnh chủ mà đuổi được đội tàu đòi cống nạp của người Trung Quốc, Thiên Diệp Tầm lại bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện bọn họ ngàn vạn lần không thể giết sạch những người Trung Quốc kia, bởi theo như Thu Nguyệt đại nhân đã từng nói, tuy bây giờ người Trung Quốc ở phía tây Phổ Giang ít hơn người Nhật Bản rất nhiều, nhưng bọn họ lại không ngừng có những người ở địa phương khác đến gia nhập, sớm hay muộn số người cũng sẽ vượt qua người Nhật Bản, đến lúc đó nếu như người Trung Quốc muốn trả thù, người Nhật Bản bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.
Hơn nữa, Thu Nguyệt đại nhân còn nói, những người ở phía tây Phổ Giang chẳng qua chỉ là những người Trung Quốc chạy nạn lẻ tẻ, những tinh anh chính thức với lực lượng tuyệt đối của bọn họ còn đang ở những thành thị bên trong đất liền, những người Nhật Bản chạy nạn từ đảo Kyushu như bọn họ căn bản không thể ngăn cản những tập đoàn võ sĩ thức tỉnh khổng lồ này.
Những điều Thu Nguyệt đại nhân nói không thể nào sai, nàng quỳ trên mặt đất, vì vận mệnh của nàng cũng như của Thu Nguyệt Gia, chân thành hướng về phía Thần Linh mà cầu nguyện, cầu nguyện mọi thứ kết thúc ở đây, nếu không, nếu như giết hết những người Trung Quốc này, chờ đợi bọn họ chính là một hồi trả thù khốc liệt.
Nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới, câu trả lời sẽ đến nhanh như thế, Thần Linh dường như nghe lầm lời cầu nguyện của nàng, lập tức ứng nghiệm!
Thình lình, giữa hai đội tàu, một quái vật khổng lồ, đủ lớn để nuốt sạch một chiếc thuyền cải tạo, theo sóng lớn sôi trào, quằn quại giữa biển rộng, điên cuồng gào thét lao về phía bờ biển!
Thiên Diệp Tầm sợ ngây người, trong đôi mắt trong veo đều là bóng dáng to lớn đang đung đưa kia, thân hình non nớt của nàng không tự chủ được mà run rẩy, hai chân như bị trói chặt muốn chạy cũng không thể.
Nàng vẫn còn nhớ như in, trên đường vượt biển trốn chạy, biết bao con thuyền chở đầy những người chạy trốn giống nàng, từng chiếc, từng chiếc bị đụng nát, tiếng la khóc, kêu gào thảm thiết thê lương lúc đó tựa như vẫn còn quẩn quanh bên tai nàng, trên mặt biển khắp nơi đều là thi thể trôi nổi vương vãi, cái thế giới đó nào còn là nhân gian, mà quả thực chính là Địa Ngục đẫm máu!
"Tại sao có thể như vậy, làm thế nào có thể chứ..." Bờ môi Thiên Diệp Tầm run run, cực kỳ sợ hãi.
Những tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp vang lên, xung quanh nàng các đại thẩm thất kinh, kéo lấy hai vai nàng, liều mạng mà chạy vào sâu trong đất liền, mà hai đội tàu lúc này vẫn còn ở trên biển, chao đảo, lắc lư giữa những con sóng lớn, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng, hoảng sợ mà nhìn quái vật giống như cự thú thời tiền sử gào thét lao tới.
"Ca ca, nơi đây tại sao có thể có... Rất kỳ quái, nó có chút không bình thường!?" Người thanh niên mặc đồ đen, mặt phủ sương lạnh, dù kinh nghi nhưng lời nói cũng không có chút bối rối, những người thức tỉnh còn sống đến bây giờ có ai không đi ra từ núi thây biển máu, sớm đã luyện ra sự trấn định phi thường.
Vừa dứt lời, như là để nghiệm chứng lời hắn nói, con quái vật khổng lồ kia mãnh liệt đâm vào trong lòng biển, lại không đến mấy giây, như bị cái gì kích thích, phá vỡ mặt biển lao lên không trung, đem theo từng cơn sóng lớn che trời, những thi thể quái vật còn trôi nổi ngoài bờ biển, theo sự xuất hiện của cự lãng (sóng lớn - DG), đều bị đánh vào bờ Thượng Hải.
"Mau nhìn!" Trên thuyền, có người có thị lực tốt, chỉ vào phần bụng quái vật biển, kinh hô một tiếng.
Theo tiếng hô, mọi người chỉ thấy phía trên phần lưng màu xanh nhô cao của quái vật đột nhiên phóng lên một đạo bạch mang (tia sáng trắng - DG) chói mắt, lẫm liệt đâm hướng lên trời, bất quá chỉ trong nháy mắt, đạo bạch mang lại gào thét mà quay trở về đâm vào trong thân thể quái vật biển.
"Mạch!..."
Từ miệng quái vật biển phun ra cột nước cả trăm mét, như đang đau đớn, như đang giãy giụa.
Bất kể là người Trung Quốc đến từ tây Phổ Giang hay người Nhật Bản, đều kinh nghi bất định, chuyện như vậy, cho dù là người đã vượt qua mấy trăm dặm mặt biển để chạy trốn cũng đều chưa từng được chứng kiến!
Rất nhiều người thậm chí còn tưởng rằng bọn họ hoa mắt, giữa lúc nghi hoặc, lại có sáu đạo bạch mang mang theo tiếng rít gào sắc nhọn, đâm ra từ lưng quái vật biển, lần này, tốc độ của bạch mang chậm hơn rất nhiều, bọn hắn rõ ràng có thể nhìn thấy bạch mang đâm ra từ thân thể quái vật biển!
Bạch mang đó từ đâu tới? Đám người thức tỉnh rối rít lục lại trí nhớ của mình về những quái vật mà bọn hắn từng thấy, bởi lẽ, có thể giết được quái vật biển thì cũng chỉ có thể là quái vật mà thôi.
Tất cả mọi người đều không hiểu nổi, vì sao gần đây lại có nhiều quái vật biển bị chết như vậy, thậm chí có loại đến thấy cũng chưa từng thấy qua, xác chết chồng chất, núi thây, biển máu, cảnh tượng chấn động như thế, mọi người chỉ có thể quy kết nguyên nhân là do quái vật tàn sát lẫn nhau.
Mà trước mắt đây đại khái cũng chỉ là một trong những trận tàn sát không biết nguyên do (dù hơi lớn một chút) mà thôi!
"Vù vù! Ào Ào!"
Quái vật biển khổng lồ lại lần nữa đâm vào trong lòng biển, hút vào một bụng đầy nước, rồi lại phóng ra khỏi mặt biển, ngẩng đầu lên trời, điên cuồng phun ra!
Cột nước cao hơn 50m, mang theo thi thể bầy nhầy của các quái vật khác, thậm chí cả những mẩu đồ ăn đang tiêu hóa dở, lung tung lộn xộn, không ra nguyên dạng, tất cả đổ ập về bờ, kéo theo chiến thuyền đang chạy trốn của người tây Phổ Giang, đánh thẳng vào đám võ sĩ của Tinh Dã Gia.
Lúc này, một bóng người gần như trần truồng, bị cột nước cuộn trào đẩy ra, xuyên qua bầu trời, nương theo từng bóng kiếm rét lạnh, đột ngột lao về phía Tinh Dã Gia thiếu đương chủ!
"Thiếu chủ!"
"Không được!"
"Phốc!!!"
Một đạo máu tươi phun ra, ngay sau khi đạo bóng kiếm đâm xuyên cơ thể, lại tiếp tục bị bóng người kia thô bạo đập vào, thân thể Tinh Dã Gia thiếu đương chủ lập tức bắn ra ngoài, như một quả bóng da, kéo lê một đạo vòng cung giữa không trung, một tiếng phốc đông vang lên, đâm sầm vào mặt biển, làm nước biển bắn lên tung tóe.
"Thiếu chủ!"
Huyết dịch toàn thân của võ sĩ Tinh Dã Gia như đọng lại trong phút chốc, tiếp theo từng người, từng người lại giống như phát điên nhảy vào trong nước biển, lao về phía thân thể không biết sống chết, đang dần dần chìm xuống của thiếu đương chủ.
"Thiếu chủ!" "Thiếu chủ!" "Thiếu chủ!" ...
Tinh Dã Gia thiếu đương chủ được mọi người vội vã kéo lên thuyền tam bản, nào là hô hấp nhân tạo, nào là cầm máu, nào là kêu Mộc võ sĩ đến chữa trị, nhưng nhiệt độ cơ thể của thiếu niên lại không ngừng giảm xuống, dần dần lạnh như băng, hô hấp không có, ngực bị đâm thủng lỗ lớn, không ngừng chảy máu!
Đó là lực sát thương do đệ nhất kiếm thức của Sở Vân Thăng dùng để đối phó quái vật tạo thành, là một thức kiếm cực kỳ tinh xảo, cho dù là Dị tộc ban đầu cũng không thể trực diện đón đỡ, huống chi chỉ là một thiếu niên thức tỉnh.
Hắn đã chết!
Dưới kiếm phong của nam nhân xích lõa (trần truồng - DG) đang tỏa hào quang bốn phía kia, đã chết!