Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 451: Hàn Vũ di thư



Đè nén bên dưới bầu trời tử khí trầm trọng, một mảnh đất khô cằn, không nhìn tới cuối, vài con sông chậm rãi phân khai, uốn lượn chảy về phương xa; mênh mông xa thẳm, từng ngọn núi nhô cao chi chít như sao trời, như thiên cân vạn trụy trấn áp đại địa.

Một loạt đỉnh núi chỏng chơ giống như từng bị vật gì liên tiếp chém ngã, liên miên trải dài trên mặt đất, vài đám huỳnh quang âm u bay lượn, giống như trường long lẩn khuất quanh thân núi.

Ban đêm yên tĩnh mà tràn đầy khí tức nguy hiểm, ở sâu trong hoang sơn dã lĩnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng kêu kỳ quái làm cho người lông tóc dựng đứng, mùi máu tanh phiêu lãng theo gió đêm.

Một người mặc đồ đen đang di chuyển với tốc độ cao đột nhiên dừng lại, giơ tay, sáu bảy bóng dáng theo sau hắn lập tức rùng mình, chỉnh tề xoay người ẩn náu vào đồi núi.

Bóng dáng đầu lĩnh một mình lặng yên leo lên một chỗ đầu gió kín đáo, bỏ xuống bao tay màu đen, ngón tay trắng nõn duỗi ra tản ra lục quang nhàn nhạt, cảm nhận hương vị gió đêm mang đến, dùng đầu lưỡi khẽ nếm, lông mày khi nhăn khi mở, án lấy chuôi đao, quay người phản hồi, trầm giọng nói: "Hắn đang ở phụ cận, gặp người lập tức giết, không lưu người sống, đây là ngự lệnh!".

"Ất trưởng, trong tay hắn thật sự có [Hàn Vũ di thư] sao? Nghe nói đây chính là do thiên hạ đệ nhất nhân trong truyền thuyết lưu lại đấy!" Một bóng người ẩn tại thân núi, nhịn không được lên tiếng hỏi.

Lông mày bóng dáng đầu lĩnh khẽ run, lạnh giọng nói: "Ngươi không nên hỏi, không cần phải hỏi, cẩn thận cả nhà đều bị xử tử!"

Bóng người vừa hỏi vội rụt đầu lại, đáy lòng đầy hàn khí, khẽ run, không dám thốt lên nửa chữ!

Lúc này, từ phía mặt bên đen tối của ngọn núi, một đám khói lấp lánh ánh huỳnh quang từ từ bay tới, chia làm hai phần, thấy vậy bóng dáng đầu lĩnh cả kinh nói: "Không tốt, Giáp trưởng đã gặp hắn, bị hắn giết rồi, là hướng kia, nhanh, chuẩn bị chặn đường!"

Nhưng mà trong lòng thì đang không ngừng rùng mình: [Hàn Vũ di thư] quả nhiên là thiên hạ đệ nhất công pháp, chỉ có mấy tháng mà hắn lại lợi hại đến như vậy! Khó trách vũ lực của những lão bất tử kia lại khủng bố đến như vậy!

Bảy tám đạo bóng đen vụt dậy, từng người từng người chui vào trong bóng đêm, sơn dã lần nữa khôi phục lại một mảnh u tĩnh.

Sau nửa đêm.

Cuối vùng đất khô cằn, biên giới của một mảnh rừng rậm nguyên thủy, dưới một ngọn núi cực lớn đã sụp đổ, ẩn dấu một thôn xóm không muốn người biết, kéo dài hơi tàn.

Bên trong thôn làng, một không khí đè nén, hít thở không thông bao trùm tất cả mọi người.

Trong một gian phòng đơn sơ dựng bằng khung sắt rỉ sét của một chiếc xe buýt không biết đã bị vứt đi bao năm, vài bóng người sắc mặt u sầu tụ tập dưới ánh đèn, theo sự nhảy múa của ngọn lửa, từng bóng dáng lộn xộn lắc lư, nặng nề.

"Cha, ta không rút thăm, để ta đi, nhị ca có thể làm việc, muội muội mới tám tuổi, nói không chừng còn có thể thức tỉnh!" Một cậu bé mười mấy tuổi liều mạng nắm tay, móng tay đâm vào da thịt, cắn môi, ngẩng đầu, run giọng nói.

Đầu tiên ánh mắt của hắn rơi vào trên khuôn mặt già yếu của cha, tiếp theo chuyển đến khuôn mặt u sầu đang ôm đệ đệ chưa đến một tuổi của mẹ, cuối cùng rơi vào thân hình tuổi già sức yếu của tỷ tỷ hơn hắn không đến mấy tuổi vốn phải là một thiếu niên tràn ngập sức sống đang tự ti, khiếp đảm trốn ở một nơi âm u hẻo lánh mà ngọn đèn không chiếu đến.

Cậu bé sợ hãi, run run thoáng một phát, vừa nghĩ tới mình cũng phải biến thành "quái vật" như vậy, trong nội tâm lập tức lay động, mơ hồ mà lại bắt đầu hối hận.

Nhưng hắn vừa quay đầu lại, trông thấy muội muội mới tám tuổi ẩn núp sau mình, bởi vì sợ mà thân thể gầy yếu kịch liệt run rẩy, hắn cắn răng một cái, nhịn được.

Mà bên cạnh hắn, một cậu bé hơi lớn hơn một chút, cúi đầu, ngón tay xoắn vào nhau, chết sống không nói gì.

Người cha mặt mũi tràn đầy nếp nhăn đã trầm mặc rất lâu, rất lâu, bờ môi ngọ nguậy, khó khăn nói ra: "Lại để cho tứ muội đi đi, trong nhà nuôi được một đứa con trai không dễ dàng."

Nói xong, hắn lại có chút không dám nhìn con gái của mình, ho khan, thống khổ còng lưng đi vào một góc âm u của căn phòng. 

Chủ gia đình đã quyết định, sự tình chính là xác định rồi, bà mẹ đang ôm hài tử kia, nước mắt rơi xuống như mưa, ôm chầm lấy thân thể bé nhỏ, yếu ớt đến phát run của con gái mình, tê tâm liệt phế khóc nói: "Con của ta..."

Cậu bé vừa xung phong nhận đi, trong nội tâm phức tạp đến cực điểm, miệng mở ra mấy lần, nhưng dưới bóng dáng "quái vật" của tỷ tỷ, rùng mình nuốt trở về, tránh né ánh mắt của muội muội, thống khổ nắm chặt bàn tay nhỏ, áy náy không chịu nổi.

Mà anh trai hắn một mực cúi thấp đầu, không nói một tiếng, quay người đi ra ngoài, gắng sức làm việc, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

... Ngày hôm sau, trong thôn làng, mọi người đều dậy sớm, thậm chí có gia đình cả đêm đều không ngủ.

Trên bầu trời xám xịt, tro bụi nồng đậm đè nén thiên địa vạn vật, ảm đạm không ánh sáng.

Trên mặt đất cháy xém, một nhóm tiểu hài tử trên dưới mười tuổi, dưới sự dẫn dắt của người lớn, tụ tập lại một chỗ, ước chừng có mười đứa, trong đó tuyệt đại đa số là bé gái, cũng giống như đống xác người chết đói bị vùi lấp ở khe suối ngoài thôn, mọi người ở đây không hẹn mà cùng bảo vệ bé trai mà buông tha cho bé gái. (Con gái chết hết thì còn lại con trai ôm dầu ăn với nhau à - DG)

"Đủ chưa?" Một người đàn ông trung niên hơi cường tráng vừa đếm nhân số vừa hỏi.

"Còn thiếu đứa thứ tư của nhà lão Dư, chắc cũng sắp tới thôi." Một bác gái ăn mặc rách nát đứng bên cạnh người đàn ông trung niên vừa run rẩy vì lạnh vừa quanh đầu lại nhìn quanh nói.

"Mùa đông năm nay thật là lạnh, lương thực dùng để qua mùa đông trong thôn cũng đã cạn rồi, nếu như không đi tử vong cấm địa, chỉ sợ năm nay đều chết đói hết..." Người đàn ông trung niên kia nhìn bầu trời càng ngày càng lạnh, nói.

"Thôn trưởng, lão Dư đến rồi." Bác gái ăn mặc rách nát dậm chân, chỉ vào một bên nói.

Trong khi hai người nói chuyện thì người cha mặt đầy nếp nhăn tối qua mang theo vẻ mặt chết lặng mà dẫn theo con gái tới, trong lòng đau như dao cắt, mấy năm trước hắn đã từng chịu qua một lần đả kích trầm trọng như vậy rồi.

Cô bé cùng với các hài tử bị chọn trúng khác đều rất quen thuộc, tuy rằng trong lòng vẫn cực độ sợ hãi, nhưng mà có nhiều người cùng một chỗ như vậy, dường như sợ hãi cũng giảm đi một chút, cúi đầu, yên lặng đi vào trong đọi ngũ.

"Được, nếu như đã đông đủ, chuẩn bị lên đường đi, cửa vào tử vong cấm địa mà an toàn chỉ có hai cái, tốt nhất là không bị người khác đoạt trước." Người thôn trưởng trung niên cũng không nói thêm cái gì, đối mặt với những bậc làm cha mẹ kia, hắn biết rõ, nói gì cũng thế.

Đội ngũ đa phần là bé gái, dưới sự dẫn dắt của người trung niên xếp thành một hàng, những người tuổi trẻ cường tráng thì vác theo dây thừng đi phía sau.

Thời điểm các nàng đi qua cửa thôn, một cậu bé chừng mười tuổi mặc trên người bộ quần áo tốt nhất cả thôn (kỳ thật chỉ là bộ quần áo đáng giá mười đồng bán trên đường ở thời đại Dương Quang), kiêu ngạo đứng đó, sắc mặt tràn ngập thần khí, đám bé gái nhìn về hắn mang theo đầy hâm mộ cùng tự ti, bời vì hắn là một Giác tỉnh giả!

"Bố, muội muội có thể còn sống trở về không?" Bé trai tối hôm qua xung phong nhận đi nắm một góc áo rách rưới của cha, nhìn về phía muội muội, khổ sở muôn phần nói.

Lão cha kia lấy tay lau qua khuôn mặt già nua ướt đẫm của mình, thở dài, không nói gì.

Ai cũng biết ý nghĩa của tử vong cấm địa là gì - đồ ăn cùng tử vong cùng tồn tại!

Không một ai hay một quái vật nào có thể còn sống đi ra từ trong đó, ngoại trừ tiểu hài tử có niên kỷ cực nhỏ, có thể tại trong thời gian ngắn tiến vào cấm khu. Nhưng thời điểm đi ra, hoặc là đã chết già, hoạc là một bộ dáng tuổi già sức yếu, động dạng cũng không sống được bao lâu, tựa như sinh mệnh đã bị đánh cắp vậy!

Nhưng mà ở đó có đồ ăn, có thi thể quái vật chồng chất như nói, thậm chí còn được băng phong bảo tồn, chỉ cần có thể lấy ra một chút, liền đầy đủ cho bọn hắn vượt qua toàn bộ mùa đông.

Vì đồ ăn, vì sống sót, mọi người đã nghĩ ra một biện pháp cực kỳ tàn khốc, dùng dây thừng cùng một đứa bé khoảng mười tuổi, cho nó cầm theo dây thừng móc câu xông vào, bằng tốc độ nhanh nhất ôm lấy thi thể quái vật bên trong, có thể câu bao nhiêu được bấy nhiêu, sau đó mọi người ở bên ngoài đem đứa trẻ cùng thi thể quái vật đều kéo ra.

Có đôi khi móc câu bị kẹt, hoặc thi thể quái vật bị cái gì đó chặn lại, các loại tình huống không nghĩ tới, khiến thời gian bị chậm trễ lâu quá, đợi đến lúc mọi người kéo được ra, đứa bé đã chết già.

Chỉ có những đứa bé vận khí vô cùng tốt, lúc làm đều thuận lợi, mới có thể còn sống được lôi ra, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ đều biến thành bộ dáng đứa trẻ già nua, chỉ có vài năm để sống.

Thôn làng còn sống sót ở chỗ này, cũng không phải làm như vậy lần đầu, gần nhất là mấy năm trước, một lần bị quái vật tập kích, dẫn đến toàn bộ đồ ăn đều bị hủy, bọn hắn liều triệu tập qua một lần, lần đó, sống đi ra không đến một nửa!

Lúc này lại sẽ như thế nào đây?

Các bậc cha mẹ xung quanh than thở, vừa mới chuẩn bị trở về chuẩn bị củi khô qua mùa đông, bỗng nghe được vài bóng người vội vàng chạy đến ngoài thôn, cầm đầu là đứa con cả nhà lão Vương, phía sau cõng theo người trẻ tuổi toàn thân đều là máu.

Hắn vội vàng để cho nhi tử nhanh đi về, còn mình thì cẩn thận đến nhìn, vừa nhìn liền hít sau một hơi.

"Nhanh, bác gái, nhị ca đã trở về, bị thương, bị thương!" Con cả nhà lão Vương vội vàng hô to nói, tựa hồ cùng người trẻ tuổi này rất quen thuộc.

Người trẻ tuổi kia cố gắng mở mắt, máu loãn chảy vào hốc mắt khiến cho hắn thoạt nhìn dữ tợn muôn phần, rất nhiều thôn dân bị hù ngã, kinh hoàng chạy tán loạn khắp nơi.

Người trẻ tuổi từ trong ngực móc ra một trang giấy dính đầy vết máu, dùng hết toàn lực, đứt quãng nói: "Lão Thất, cầm lấy, cất kỹ, đây là ta, ta, phục vụ quên mình đổi trở về, hắn, bọn hắn muốn đuổi theo, đuổi tới, ta lập tức phải đi, dẫn bọn hắn rời đi, bọn hắn!"

Nói xong, thân bất do kỷ mà hôn mê trên mặt đất.

... Trong cánh rừng rậm với những với những cây nấm cực lớn hình đám mây (ma cô vân - tượng tưởng mấy cây nấm giống như đám mây do bom nguyên tử phát nổ gây nên ý - DG), đám bé gái cẩn thận từng li từng tí theo sát người lớn, vừa run rẩy mà đi sâu vào trong rừng.

Ước chừng sau một giờ, loại thực vật giống như những cây nấm lớn cao chạm mây đã không còn, xuất hiện trước mắt mọi người là một cấm địa tĩnh mịch mà trống trải, bất luận là động vật hay thực vật đều không dám bước qua nửa bước Lôi Trì này!

Phía trên cấm địa phiêu tán nồng đậm sương khói đen, đứng ở bên ngoài, mặc dù là có thị lực tốt cũng không nhìn thấy cảnh tưởng bên trong, ngoài trừ những tiểu hài tử sống sót từ trong đi ra, không ai biết bên trong có cái gì.

Những người lớn đối với âm thanh kỳ quái từ sâu bên trong rừng rậm rất kiêng kị, vừa tới nơi này, liền vội vàng chuẩn bị cho đám tiểu hài tử buộc chặt dây thừng, chuẩn bị móc, nhanh chóng chuẩn bị.

Bé gái nhà lão Dư là người cuối cùng được buộc lại, dưới sự thúc giục của người lớn, tuy rằng sợ hãi cực kỳ, nhưng không cầu được ai, bởi vì thôn trưởng cố ý không để cho thân thích các nàng đến đây, chỉ có thể ôm dây thừng vừa thô vừa to, theo sau những đứa trẻ khắc, không thể không chui vào trong nồng đậm hắc vụ.

Đám tiểu hài tử vừa vào phạm vi hắc vụ, giống như lập tức phát điên đua nhau chạy, các nàng từ trong miệng người lớn biết được, tốc độ càng nhanh càng có thể đi ra trước, càng đi ra sớm, càng có hy vọng sống, mặc dù sẽ biến thành giống như quái vật, nhưng dù sao còn có thể sống.

Bé gái nhà lão Dư lần đầu nhìn thấy nhiều quái vật cực kỳ khủng bố chồng chất như núi như vậy, thậm chí so với thôn các nàng còn lớn hơn vài lần! Thiếu chút nữa sợ đến choáng váng, đợi nàng kịp phản ứng, các thi thể tiểu quái vật đã không còn, những cái còn lại nếu không phải quá lớn chính là mắc kẹt không thể động đậy.

Nàng chỉ có thể kiên trì đi vào trong, cũng chả còn gì để nói, bởi lẽ cho dù chạy về cũng sẽ bị thôn trưởng ném vào lại.

Đại khái đi được một đoạn, trong lúc cực kỳ sợ hãi, cho là mình nhất định biến thành quái vật giống tỷ tỷ, đi đứng cũng không có khí lực, dù trên thực tế mới đi chưa đến 50 mét!

Lúc này một đứa bé ôm lấy một thi thể quái vật bị kẹt, người lớn phía ngoài dùng sức kéo một phát, đống xác chết quái vật khổng lồ cao cao lập tức sụp xuống một mảng lớn.

Đám tiểu hài tử kinh hãi vừa lăn vừa bò mà trốn.

Bé gái nhà lão Dư cũng bị té ngã, còn chưa kịp đứng lên, chỉ thấy một thứ gì đó lộc cộc từ trên đỉnh xác chết lăn xuống, mà giờ khắc này, những đứa trẻ khác cũng đã chạy xa.

Nàng lập tức sợ đến mức oa oa khóc lớn.

"A..., đây là nơi nào?" Vật kia áo giáp nát bươm, loang lổ, cực kỳ giống một cái quái vật, thật dài thở ra một hơi, miệng lưỡi cứng ngắc mà phát ra thanh âm kinh khủng.

Bé gái bỗng chốc bị sợ tới mức nghẹn cứng, khẽ rùng mình, toàn thân càng không ngừng run rẩy, run lên run xuống, cực kỳ đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.