Sở Vân Thăng nhân lúc nhân viên nghiên cứu chưa chạy tới lập tức chế tạo Nhiếp Nguyên phù mới, một mình đi tới phía sau quái vật xúc tu, liều mạng hấp thu nguyên khí trong cơ thể nó. Một tấm không đủ thì hai tấm, hai tấm chưa đủ thì ba tấm, Sở Vân Thăng sử dụng tròn sáu tấm Nhiếp Nguyên phù mới hấp thu được hết nguyên khí trong xác quái vật xúc tu, số lượng này đã bằng với ba mươi con Xích Giáp Trùng! Đây là trong trường hợp không hấp thu ngay lập tức sau khi nó chết, đã lãng phí không ít nguyên khí, có thể thấy được quái vật này mạnh mẽ đến mức nào!
Số quái vật xúc tu nhỏ còn lại, Sở Vân Thăng còn chưa kịp hấp thu thì mấy nhân viên nghiên cứu đã lục tục chạy tới. Sở Vân Thăng đành phải thu Nhiếp Nguyên phù lại, ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện bầu trời đã có một chút ánh sáng yếu ớt, nhìn lại đồng hồ đeo tay thì đã hơn tám giờ sáng rồi.
Sở Vân Thăng trải qua quá trình không ngừng chế tạo nguyên phù, thân thể cũng được nguyên khí không ngừng rèn luyện, trạng thái nguyên khí trong toàn cơ thể vô cùng sung mãn. Cân nhắc một chút, năng lực của hắn bây giờ đã đạt trình độ đủ để giết chết mười con Xích Giáp Trùng, bất quá không biết nếu như là Thanh Giáp Trùng hoặc là quái vật xúc tu mẹ thì liệu mình có đối phó được không?
Mấy đội viên của tiểu đội thức tỉnh Đại học Đông Thân vẫn còn đang ngồi nghỉ tại chỗ đã chôn Khương Nghiệp, bọn họ ít nhiều gì đều bị thương, lúc Sở Vân Thăng quay lại thì thấy Chung Nam đang nói chuyện với mấy vị quan quân.
Thấy Sở Vân Thăng trở về, Chung Nam quay sang giới thiệu với một gã thượng tá trên vai có ba sao hai vạch: "Trung đoàn trưởng Đỗ, đây chính là người mà các vị muốn tìm."
Sở Vân Thăng trong lòng hơi căng thẳng, quân đội tìm hắn làm cái gì? Giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Xin chào!"
Trung đoàn trưởng Đỗ vừa mới định cất lời, phía sau hắn chợt nhảy ra một người, kinh ngạc nói: "Là ngươi!"
Sở Vân Thăng định thần nhìn lại, nhíu mày, người này chính là Cố đại đội trưởng ngày đó làm hắn cảm thấy rất khó chịu, không nghĩ tới mấy người bọn họ cũng chạy trốn được tới đây.
Ánh mắt Trung đoàn trưởng Đỗ lóe lên, vẻ mặt không thay đổi hỏi: "Lập Minh, hai người quen nhau sao?"
Cố Lập Minh có vẻ hơi xấu hổ, nhỏ giọng thì thầm mấy câu với Trung đoàn trưởng Đỗ.
Sắc mặt Trung đoàn trưởng Đỗ dần trở nên nghiêm túc, chờ Cố Lập Minh nói xong, quay sang Sở Vân Thăng cẩn thận nói: "Sở tiên sinh, thân là cấp trên của Cố đại đội trưởng, tôi thay mặt hắn xin lỗi anh, mong anh đừng để bụng chuyện trước kia."
Sở Vân Thăng lắc lắc đầu nói: "Không sao, chuyện đã qua rồi, cá nhân tôi cũng không có vấn đề gì, khi đó anh ta cũng là vì trách nhiệm của mình thôi. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép cáo từ."
Thấy Sở Vân Thăng có vẻ muốn đi, Trung đoàn trưởng Đỗ vội vàng nói: "Sở tiên sinh, giáo sư Tôn không chỉ một lần đề cập về anh với tôi, vô cùng kính phục năng lực của anh, vừa rồi tôi cũng may mắn được thấy anh một kiếm chém chết quái vật, trong lòng hết sức khâm phục! Lúc nãy tôi đang thương lượng với Chung đội trưởng của các anh, hy vọng anh có thể giúp đỡ, chúng tôi phải hộ tống một nhóm người mau chóng tới Kim Lăng trước."
Sở Vân Thăng nghe thấy vậy trầm ngâm suy nghĩ, tuy rằng thái độ của Trung đoàn trưởng Đỗ hết sức thành khẩn, thậm chí ánh mắt cũng vô cùng chân thành, đúng là khác biệt một trời một vực với thái độ của Cố Lập Minh lúc trước, thế nhưng hắn không có ý định thật sự đi làm một gã hộ vệ, hơn nữa bây giờ mà tách khỏi đoàn người, theo chiến sĩ thức tỉnh của quân đội hộ tống ai đó là một việc vô cùng nguy hiểm, làm sao an toàn bằng việc ở lại cùng mọi người.
Không chút do dự, Sở Vân Thăng mở miệng từ chối: "Xin lỗi, Trung đoàn trưởng Đỗ, ngài quá coi trọng tôi rồi, hơn nữa cá nhân tôi còn có việc nên không thể tham gia cùng các người được!"
Trung đoàn trưởng Đỗ cười cười giải thích: "Sở tiên sinh không cần khiêm tốn, vừa rồi có thể là tôi nói chưa rõ ràng, nhiệm vụ hộ tống này không chỉ có một số vị lãnh đạo quan trọng mà còn có rất nhiều các nhà khoa học, không phải là mục đích cá nhân. Những bí mật quân sự liên quan quả thật không tiện tiết lộ, nhưng tôi có thể đảm bảo tất cả đều vì đại cục mà làm, chúng tôi phải sớm an toàn đến được Kim Lăng, mong anh suy nghĩ thêm một chút."
Sở Vân Thăng trong thâm tâm cảm thấy khó hiểu, ngay cả hắn cũng biết đi cùng với đoàn người chắc chắn so với việc đi lẻ một mình an toàn hơn nhiều, những người này chắc chắn không thể không biết, vậy thì chuyện gì gấp gáp đến mức không chờ nổi phải tách khỏi đoàn người đi trước?
Chẳng qua mấy chuyện đó cũng chẳng phải chuyện mà hắn cần quan tâm, hơn nữa vừa rồi Trung đoàn trưởng Đỗ có nhắc tới "lãnh đạo", hắn liền cảm thấy khó chịu, tại sao cứ được gọi là lãnh đạo quan trọng thì được ưu tiên đi trước, suy nghĩ thâm căn cố đế của chính phủ thật khó thay đổi!
Sở Vân Thăng cơ bản là khinh thường việc làm hộ vệ cho những quan chức này, vẻ mặt tất nhiên là không dễ nhìn, hơi chút lạnh lùng nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, Đại học Đông Thân cũng có một lượng lớn nhân viên nghiên cứu, tôi tạm thời vẫn ở lại đội hộ vệ thôi! Nếu không còn chuyện gì thì tôi còn có việc, gặp lại sau vậy."
Sở Vân Thăng không đợi bọn họ đáp lời liền xoay người bỏ đi, bây giờ hắn đã có một lượng lớn Nhiếp Nguyên phù, tập trung vào tu luyện để đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên mới là chuyện quan trọng nhất. Lãnh đạo? Trong cái thời đại gió tanh mưa máu này còn mấy ai đặt bọn họ vào mắt, ngoại trừ mấy tên quan lại này.
Hắn đi khỏi một đoạn chợt nghe thấy Cố Lập Minh thấp giọng nói: "Trung đoàn trưởng, sao không nói cho hắn biết bộ đội ở phía sau sắp không thủ được rồi!?"
Tuy rằng hắn nói vô cùng nhỏ, nhưng Sở Vân Thăng là ai chứ, thính giác của hắn vô cùng nhạy bén, một chữ cũng không sót lọt vào tai. Trong lòng kinh hãi, bộ đội thủ phía sau rốt cuộc sắp không thủ được nữa!
Một khi phòng tuyến của bộ đội phía sau tan vỡ, côn trùng rợp trời rợp đất sẽ đuổi tới, đừng tưởng trên con đường này bây giờ đâu đâu cũng là người, số lượng hơn xa côn trùng là ngon, một khi bị đuổi kịp cũng chỉ có thể làm con mồi cho chúng thôi, không khác gì vài con sư tử lạc vào bầy dê cả.
Sở Vân Thăng trong lòng lo lắng, nhưng vẫn như cũ không muốn tham gia vào kế hoạch mạo hiểm tách ra đi trước của Trung đoàn trưởng Đỗ, ai mà biết được phía trước còn có nguy hiểm lớn hơn hay không, nhất là lúc tại xưởng bánh mỳ ngầm, hắn đã nhìn thấy những sinh vật biết bay phát ra ánh sáng quỷ dị cùng với cái cây khổng lồ kỳ quái, càng khiến hắn cảm thấy độ nguy hiểm phía trước mặt so với côn trùng ở phía sau cũng không kém hơn bao nhiêu!
Hắn bước nhanh hơn, trở về xe buýt, lúc này trên xe không có ai, những đội viên khác vẫn chưa về.
Ánh sáng yếu ớt trên bầu trời u ám miễn cưỡng đủ để người ta nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nhưng nếu xa hơn một chút là nhìn không rõ nữa rồi, đoàn người vẫn đều đều đi tới phía trước, hiện tại đã ra đến ngoại thành, bốn phía đều là đồng ruộng, trông có vẻ cực kỳ hiu quạnh.
Tận tới lúc buổi tối cũng không đi tới được khu vực thành phố Côn Thành, ngược lại có rất nhiều người bệnh chết ở trên đường, tùy ý đưa mắt nhìn là có thể thấy được thi thể, càng ngày càng nhiều.
Ở phía sau tiếng pháo càng ngày càng nhỏ, dần dần cũng chẳng nghe thấy nữa.
Không khí trên đường có chút trầm lặng, đừng nói đến lũ côn trùng bay, mà ngay cả Xích GiápTrùng cũng chẳng thấy một con, Sở Vân Thăng có phần nghi ngờ không biết có phải đại quân côn trùng đang chuẩn bị một trận tập kích quy mô lớn hay không.
Hắn đang ở trên xe tải lơ mơ ngủ, chợt nghe thấy ở phía chiếc xe buýt số một ầm ĩ lên, quay qua nhìn thì thấy ngoại trừ hai nữ đội viên còn đâu chẳng còn ai cả, trong lòng cả kinh, vội vàng nhảy xuống xe tải.
Xung qunh xe buýt số một tụ tập rất nhiều người, đội viên đội hộ vệ của nhà trường phần lớn đều tập trung ở đây, đang cùng với một nhóm người lạ mặt giương cung bạt kiếm, Chung Nam đứng đầu tiên hình như đang tranh chấp gì đó với thủ lĩnh của đối phương.
"Đại ca, còn nói nhiều với bọn hắn làm gì, cướp luôn đi, lặt vặt mấy tên chiến sĩ thức tỉnh này, ông đây còn chưa để vào mắt!" Một gã lực lưỡng mang theo một cây đại đao đứng phía sau tên đầu lĩnh không ngừng hô to, mấy người bên cạnh cũng đồng thanh phụ họa.
Sở Vân Thăng ở phía ngoài không chen vào được, kéo một đôi viên đứng đằng sau hỏi thăm một chút, mới biết hóa ra trước đó không lâu, có một nhóm khoảng hai mươi tên chiến sĩ thức tỉnh hung hãn từ phía sau tới, dọc đường cướp đoạt thức ăn, đến nơi này thấy đoàn người của Đại học Đông Thân định xông vào đánh cướp thì bị mấy đội viên đội hộ vệ trong phiên trực ngăn lại, bởi vì hai bên đều là chiến sĩ thức tỉnh nên nhất thời cũng không dám manh động, đội trưởng Chung Nam vội vã qua đây xử lý .
Thủ lĩnh của đối phương là một gã mặt ngựa, ánh mắt âm trầm đánh giá các đội viên của đội hộ vệ, có vẻ như đang cân nhắc sức chiến đấu của hai bên.
Gã lạnh lùng nói: "Chung đội trưởng, anh em chúng ta cho các người mặt mũi, chúng ta chỉ cần một nửa vật tư, một nửa số xe buýt, còn không thì...."
Tần Hằng tức giận hừ một tiếng ngắt lời: "Nếu không thì các ngươi làm thế nào? Muốn đánh nhau chẳng lẽ chúng ta sợ bọn ngươi chắc?"
Gã mặt ngựa cười khinh thường, chỉ vào Tần Hằng nói: "Chung đội trưởng, ta kính trọng cậu là cao thủ nên mới cho cậu mặt mũi, chứ cái loại này thì ta nhìn cũng ngại bẩn mắt!"
Tần Hằng nghe thấy hắn nói thế, tức giận không nhịn được, đang muốn ra tay nhưng bị Chung Nam kéo lại.