Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 51: Xung đột



Chung Nam sầm mặt, lạnh lùng nói: "Cam tiên sinh, anh muốn lấy những thứ này, chỉ sợ cũng không dễ vậy đâu!"

Gã mặt ngựa cười ha ha nói: "Cậu thấy mấy anh em này của ta không? Có kẻ nào là thứ sợ chết! Đội trưởng Chung, anh em cũng nói thật cho cậu biết, đúng vậy, không sai, chúng ta ăn cướp đấy, nhưng chúng ta tính ra là người của chính phủ, chính phủ thiếu người, vừa lúc chúng ta lại có chút bản lĩnh, cho nên ủy thác chúng ta hộ tống vài vị nhân vật lớn, đừng có mà coi chúng ta là thổ phỉ!"

Thấy Chung Nam chỉ hừ lạnh, gã mặt ngựa cũng không thèm quan tâm, tiếp tục nói: "Anh em ta cũng không phải xem trọng mấy vị nhân vật lớn này sau khi đến được thành Kim Lăng có thế lực, có thể cho anh em chúng ta chỗ tốt gì không, mà cũng lười quan tâm mấy chuyện đó!

Chính phủ muốn chúng ta đưa người đi, không cho xe mà cũng chẳng cho lương thực, anh em ta muốn sống thì cũng chỉ có thể đi cướp, cái thế đạo này, nắm đấm ai lớn thì người đó chính là vua!

Ta thấy cậu cũng là một người có bản lĩnh, không muốn phải xung đột với cậu, cậu hoặc là chia một nửa vật tư cho chúng ta, hoặc là gia nhập vào chúng ta, mọi người đến được thành Kim Lăng thì cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý, bây giờ phải làm gì, anh em ta đây cho cậu một phút suy nghĩ."

Đến cuối lại thêm vào một câu: "À, đúng rồi, cậu liều mạng bảo vệ cho cái đám sinh viên này làm quái gì! Ta nghe nói bọn họ còn từng tấn công các cậu, suy nghĩ cho cẩn thận!"

Gã mặt ngựa châm một điếu thuốc, cười híp mắt nhìn Chung Nam, tựa hồ hoàn toàn không để đội hộ vệ của nhà trường vào mắt.

Nào ngờ Chung Nam không hề nghĩ ngợi nói: "Tôi là sinh viên của Đại học Đông Thân, phần lớn những người phía sau cũng đều là sinh viên của Đại học Đông Thân, bạn bè bạn học của chúng tôi đều ở đây! Nội bộ chúng tôi có loạn thì cũng là chuyện của chúng tôi, những chuyện anh nói, tôi không làm được, muốn lấy vật tư của chúng tôi, thì chúng tôi nhất định sẽ liều tới cùng!"

Vẻ mặt gã mặt ngựa lạnh xuống, vừa muốn nói, phía sau lưng hắn đã chui ra một lão già, đầy mặt tươi cười, quay qua nói với Chung Nam: "Vị đội trưởng này, tôi là Chúc Độ Lâm, có thể trong các cậu có người đã nghe qua tên tôi, tôi có thể đảm bảo, chỉ cần các vị hộ tống chúng tôi an toàn đến được thành Kim Lăng, nhất định sẽ hậu tạ các vị, tối thiểu là không cần lo việc cơm áo cả đời nữa."

Tiễn Đức Đa ở phía sau hô lên: "Lão già, tôi biết ông, không phải chỉ là một gã nhà giàu nứt đố đổ vách thôi sao. Cứ khoác lác đi, bây giờ là lúc nào, Nhân Dân Tệ giờ là cái rắm gì, ông có một đống tiền thì cũng chỉ là giấy lộn mà thôi, muốn đổi thành lương thực sao, nằm mơ đi!"

Lão già không hề tức giận, ngược lại cười nói: "Cậu thanh niên này, cậu quá coi thường chúng tôi rồi, không nói đến việc phần lớn lãnh đạo ở thành Kim Lăng đều là bạn bè của chúng tôi, mà chính con trai tôi cũng là một quan viên ở thành Kim Lăng."

Tiễn Đức Đa buồn cười nói: "Ông lợi hại như vậy, quân đội vì sau không bảo vệ trọng điểm ông đi thành Kim Lăng, mà lại phải nhờ đám thổ phỉ này hộ tống? Ha ha!"

Lão già lắc đầu cảm thán: "Ai mà không muốn được bộ đội hộ tống chứ, các cậu có biết ở Thân Thành tổng cộng có bao nhiêu nhân vật quan trọng không? Chúng tôi có thể được người ta hộ tống đi đã phải cảm ơn trời đất rồi!"

Lời nói của Chúc Độ Lâm khiến cho gã cầm đao phía sau bất mãn, vươn tay kéo ông ta lại, trợn trừng hai mắt nói: "Lão già chết tiệt, nếu không phải ông đây bảo vệ, các người không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, mẹ nó còn dám chê bai không phải bộ đội bảo vệ à, khốn kiếp!"

Lão già cẩn thận cười bồi: "Lỡ lời, lỡ lời!"

Gã gầm đao vung tay đẩy lão già qua bên cạnh, hét lên: "Đại ca, chiến thôi, dài dòng làm quái gì!"

Ra vẻ ngông cuồng hoàn toàn không để mấy người ở đây vào mắt.

Bỗng có một giọng nói nghiêm nghị quát lên: "Tôi xem ai dám ra tay!"

Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn lại, người đến là trung đoàn trưởng Đỗ, phía sau dẫn theo một đám binh lính súng ống tận răng, và cả chiến sĩ thức tỉnh tay cầm đủ các loại vũ khí.

Gã mặt ngựa hơ ngớ ra, chợt cười nói: "Vị sếp đây hiểu lầm rồi, anh em tôi đang thương lượng việc hợp tác với đội trưởng Chung."

Trung đoàn trưởng Đỗ nhìn qua, Chung Nam cũng tỏ vẻ giống vậy, hừ lạnh một tiếng: "Ta mặc kệ các anh thương lượng cái gì, tốt nhất là đừng có gây chuyện, Đại học Đông Thân là đơn vị được quân đội bảo vệ trọng điểm, ai dám xằng bậy, bộ đội sẽ không ngồi yên không quan tâm đâu!"

Gã mặt ngựa cười khan: "Nào dám, nào dám!"

Nói rồi gã chợt đổi giọng, nói với vẻ có chút bất đắc dĩ: "Sếp à, chúng tôi được chính phủ các anh nhờ vả, hộ tống nhân vật quan trọng đi đến thành Kim Lăng trước, nếu như không được tiếp tế lương thực nữa, với tình hình hiện tại, chúng tôi chỉ sợ là không thể hoàn thành nhiệm vụ này, vậy thì xin trả mấy người này lại cho bộ đội các anh!"

Đỗ Kỳ Sơn không trực tiếp trả lời hắn, đề nghị: "Ta giờ có một biện pháp này, không biết các anh có muốn nghe không?"

Gã mặt ngựa hơi là lạ hỏi: "Xin rửa tai lắng nghe!"

Trung đoàn trưởng Đỗ gật đầu, trực tiếp nói: "Hiện tại quân đội đang triệu tập chiến sĩ thức tỉnh, sắp sửa hộ tống một nhóm người chạy đến thành Kim Lăng trước, các anh có thể tạm thời gia nhập với chúng ta, quân đội sẽ cung cấp cho các anh lương thực và vật dụng, cùng nhau xuất phát, mọi người tập trung cùng nhau sẽ nâng cao sức mạnh và đề cao độ an toàn rất nhiều, anh cảm thấy thế nào?"

Gã mặt ngựa vẫy tay gọi hai tên đồng bọn lại, nhỏ giọng thương lượng một chút, nói: "Đây quả là một biện pháp tốt, nhưng trừ những thứ mà anh vừa nói, tôi vẫn còn một điều kiện là một chiếc xe buýt giống vậy, anh xem thế nào?"

Trung đoàn trưởng Đỗ trầm ngâm một chút, nhìn qua Chung Nam: "Đội trưởng Chung, vậy thì các cậu chịu khó một chút vậy!"

Chung Nam chỉ có thể đau khổ gật đầu, đáp ứng chia một chiếc xe buýt cho đám người gã mặt ngựa.

Tần Hằng lúc này lại nhổ một ngụm nước bọt, hướng gã mặt ngựa chửi đổng một tiếng.

Gã mặt ngựa lập tức lạnh mặt, vung tay phải lên, nguyên khí bốn phía xao động, một mũi gai băng to như quả đấm rít gào đâm về phía Tần Hằng.

Tốc độ của gai băng cực nhanh, khoảng cách giữa hai người lại gần, Tần Hằng vội vàng bùng lên một quần lửa làm phòng ngự, nhưng vẫn không thể chống lại được, bị gai băng đánh bay ra ngoại, đập vào chiếc xe tải phía sau, miệng ộc máu tươi.

Gã mặt ngựa ra vẻ bất đắc dĩ quay qua nói: "Sếp, đội trưởng Chung, cái loại rác rưởi này mà cũng dám nhảy ra khiêu khích, anh em tôi đây nể mặt hai vị, tha cho hắn một mạng, sau này hy vọng đội trưởng Chung dạy dỗ lại hắn cho tốt."

Người trong tổ một nổi giận, sắp sửa ra tay thì Chung Nam giữ chặt họ lại, lạnh lùng nói: "Đừng liều mạng!"

Chỉ cần một chiêu đã đánh trọng thương tổ trưởng tổ một, há chỉ là cao thủ bình thường!?

Đỗ Kỳ Sơn lúc này nghiêm giọng nói: "Chuyện này dừng ở đây..."

Còn chưa nói xong, bỗng nghe binh sĩ hô to: "Trung đoàn trưởng! Côn trùng bay! Côn trùng bay tới rồi!"

Cái gì!?

Lời còn chưa dứt, trên bầu trời đã truyền đến những tiếp đập cánh ầm ầm khiếp người, ngay lúc đó một con Thanh Giáp Trùng to lớn vô cùng đột nhiên vồ đến, mục tiêu chính là lão già nhà giàu!

Sở Vân Thăng rút ra kiếm Thiên Ích, quá nhiều người, căn bản không thể nào nằm xuống đất né tránh được.

Nhưng không ngờ gã mặt ngựa vì muốn bảo vệ lão già kia, vươn tay chộp lấy một người trong đội hộ vệ Đại học Đông Thân, ném về phía Thanh Giáp Trùng!

Thanh Giáp Trùng đột nhiên bị một vũ khí hình người tấn công, lập tức bỏ qua mục tiêu là lão già, chộp lấy kẻ đang bay đến, chân sau mạnh mẽ đâm vào, sau đó tung cánh bay vọt lên, người nọ chỉ kịp hét thảm một tiếng.

Một tiếng hét này khiến cho Sở Vân Thăng hồn phi phách tán!

Đó là tiếng của Dư Tiểu Hải!

Hắn đứng ở trước đám người, mà Sở Vân Thăng thì đứng ở phía sau.

Trong cơn kinh hãi, Sở Vân Thăng bắn lên, đạp qua đỉnh đầu mọi người, tung người lên đỉnh xe buýt, móc khẩu súng lục mà lâu nay không dùng ra, bất chấp hết thảy truyền nguyên khí vào, liều mạng bắn về phía con côn trùng!

Bắn hết một băng đạn, đổi một băng đạn khác! Bắn hết lại đổi! Mãi đến khi đã bắn sạch tất cả đạn, nhưng con Thanh Giáp Trùng vẫn cứ bay xa dần, Sở Vân Thăng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó mang Dư Tiểu Hải đi!

Sở Vân Thăng lúc này như rơi vào hầm băng không đáy, càng rơi càng sâu, hắn biết Lục Giáp phù phòng ngự không được bao lâu, trừ khi kỳ tích xuất hiện, nếu không Dư Tiểu Hải không còn một chút hy vọng sống nào.

Dư Tiểu Hải là một đồng nghiệp quan hệ rất tốt với hắn ở thời đại Mặt Trời, khi hắn đang điên cuồng chuẩn bị vật tư, Dư Tiểu Hải còn thường qua nhắc nhở hắn đi làm lại, trong thời đại Bóng Tối, Dư Tiểu Hải cũng là người duy nhất đáng giá cho hắn tín nhiệm.

Sở Vân Thăng ném khẩu súng trống rỗng đi, rút kiếm Thiên Ích cắm trên trần xe ra.

Hai mắt hắn lạnh như băng, giơ kiếm chém xuống, mũi kiếm chỉ thẳng vào gã mặt ngựa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.