Trùng Tử ăn thịt tuy nhận được cú công kích của dịch ăn mòn, nhưng thực tế tổn thương không nghiêm trọng, Sở Vân Thăng không dám ở trên cành cây cùng nó, cũng không dám liều mạng với nó, hành động của Trùng Tử ăn thịt trên cây rất nhanh, nhưng nếu bị rơi xuống đất, trái ngược hoàn toàn, tốc độ rất chậm.
Sở Vân Thăng dồn hết lực vào hai chân, nhẹ nhàng bắn, Trùng Tử ở phía trên quay người, xuống cành đối diện, rồi trượt xuống dưới.
Trùng Tử ăn thít không phân biết đâu là đầu đâu là đuôi, bị Sở Vân Thăng chọc giận, một đầu khác, không do dự đi theo sát Sở Vân Thăng.
Sở Vân Thăng một bên lùi, một bên lấy ra túi dịch ăn mòm mới, phất tay vào miệng của Trùng Tử ở phía sau hắn, rồi vứng vàng nhảy xuống mặt đất.
Trùng Tử ăn thịt liên tiếp bị công kích hai lần chất dịch ăn mòn, phẫn nộ, miệng nó đang cắn chắc trên cây từ từ cách xa Sở Vân Thăng, lui xuống phía sau lấy sức, một con khác miệng cắn cành cây, mạnh như da dính vào tường, đảo mắt nhảy đến chỗ Sở Vân Thăng, mở miệng to, dùng lực hút cực mạnh từ trong khoang bụng.
Sở Vân thăng cơ bản không dám tùy tiện trốn tránh, nhưng nếu thoát khỏi mặt đất hoặc ở nguyên tại chỗ, Trùng Tử ăn thịt không tốn một chút sức lực nào hút hắn vào trong bụng, Thiên Ích kiếm của hắn đâm sâu vào chân của nó, hai chân bám chặt vào gốc cây, chỉ kiên trì một thời gian ngắn, một bộ phận năng lượng của Trùng Tử ăn thịt bị tiêu hao, sau đó tiếp tục công kích, chém chết nó.
Năng lượng lực hút của Trùng Tử ăn thịt rất lớn, Sở Vân Thăng cầm chặt thanh Thiên Ích kiếm, sau đó từ từ đâm vào cái miệng khổng lồ, vết của thanh Thiên Ích kiếm cắm xuống đất hằn một lên một lỗ hổng.
Quá trình giằng co lẫn nhau rất vất vả, kéo dài khoảng 10 phút, Sở Vân Thăng cũng hao tốn không ít năng lượng, nếu tiếp tục tiêu hao như vậy, năng lượng của Trùng Tử không những không còn, sau khi giết chết nó hắn cũng không còn không còn bao nhiêu nguyên khí, quan trọng hơn nữa, bây giờ hắn dần dần kiên trì không được lâu nữa, làm không tốt sẽ bị Trùng Tử hút vào trong bụng, như vậy không phải phiền phức to hơn sao.
Tay trái của hắn nhanh chóng lấy ra ba bao lớn dịch ăn mòn, cầm chắc trong tay, nếu không phải có thể dần dần khỏe mạnh, đổi làm thời đại Dương Quang, một tay hắn cơ bản không thể cầm được ba bao chất nhầy căng phồng như vậy.
Đối diện với một lực hút mạnh như vậy, Sở Vân Thăng không phải phân biệt phương hướng, trực tiếp buông tay trái ra, ba bao dịch nhầy kêo lên một tiếng, theo lục hút, chui vào trong bụng Trùng Tử.
Trùng Tử phóng thích lực hút là tiêu hao năng lượng cơ thể, hơn nữa trước khi chiến đấu với Sở Vân Thăng nó đã tiêu hao một phần năng lượng cướp thức ăn với quái vật mắt đỏ, bây giờ năng lượng tiếp tục tiêu hao, trong người bị ba bao dịch nhầy thiêu đốt, nó dần dần yếu đi.
Một nàn khói màu xanh biết từ trong miệng Trùng Tử phun ra, da thịt dần dần bị loét ra, mụi vị chua chua, Trùng Tử ngậm miệng lại, bụng hở ra, thân người co lại một chỗ, nhăn mặt nhăn mày, rất ác tâm.
Đây chính là cơ hội mà Sở Vân Thăng đang đợi, cố gắng dùng sức rút thanh Thiên Ích kiếm ra, chuyển thế bay trên không, lợi dụng lực hút của Trùng Tử còn sót lại, bổ sung đầy nguyên khí cho thanh kiếm, thanh kiếm chém một nhát vào người quái vật.
Ưu thế của Sở Vân Thăng là ở tốc độ nhanh, trong nháy mắt hắn có thể phát huy tác dụng của 10 thanh kiếm, trên không trong chỉ lưu lại hình ảnh của thanh kiếm.
Nếu như hắn ***công kích như vậy, trong nháy mắt lấy lại ưu thế, Trùng Tử ăn thit giãy dụa lúc chết, nguy cơ tử vong không cao, sau đó nó chạy trốn vào trong rừng cây.
Sở Vân Thăng cho nó cơ hội thoát thân, vào trong rừng nó chính là khu cấm địa của quái vật, hễ tiến vào, khác nào một chân bước vào quỷ môn quan.
Tốc độ Trùng Tử ăn thịt ở trên cây rất nhanh, nhưng tốc độ của Sở Vân Thăng còn nhanh hơn, đuổi theo nó, thanh kiếm của Sở Vân Thăng đâm vào cành cây, nhanh chóng lấy ra một khẩu súng lục, bắn liên tiếp, đến khi da thịt của Trùng Tử bị bong ra, không chết không được.
Súng và đạn đều là Sở Vân Thăng lấy từ chỗ Đỗ đoàn trưởng, súng còn được, lúc muốn lấy đạn, Đỗ đoàn trưởng và Cố Lập Minh đều giống nhau, đau lòng muốn chết.
Sở Vân Thăng một tay cầm con Trùng Tử đã tử vong, tiếp tục nhảy, quay về nhà sách ban đầu, bây giờ hắn không dám dừng lâu, xương mù càng lúc càng dày, bất luận là quái vật trên trời hay dưới đất, hay quái vật mắt đỏ, đều rất là quái vật rất nguy hiểm.
Tiêu hào một nửa năng lương, nguyên khí, nhưng khi Sở Vân Thăng lấy một thanh nhiếp nguyên phù đầy ắp nguyên khí ra, vẫn chỉ là những kí hiệu mộc mạc cổ quái.
Sở Vân Thăng lạp chết một thanh nạp phù mới, thi thể của quái vật đều kéo đến đây rồi, da thịt của Trùng Tử, Sở Vân Thăng cũng không dành lòng bỏ, tuy nhìn rất kinh tởm, nhưng từ miệng Hồ Tử nói về chuyện của Giang lão đại, hắn biết thịt của Trùng Tử sau khi chết có thể ăn được, cho là không ăn, tương lại đến Kim Lăng Thàng đổi đồ, là có thể.
Lúc xuống lầu, Sở Vân Thăng thuận tay nhìn qua những quyết sách có giá trị, đặc biệt là giá sách cổ.
Từ khu 2 đến khu 6, lại đến khu 3, Sở Vân Thăng liên tục giết chết 5 con Trùng Tử, có một lần nguy hiểm nhất chính là suýt nữa bị hút vào bụng Trùng Tử.
Cũng may là không gặp phải quái vật hỏa diễm.
Mê cung xương mù chuẩn bị thay đổi, Sở Vân Thăng theo tấm bản đồ của giáo sư Tôn, quay trở về Cẩm Gianh Đại Hạ, binh sĩ của Đỗ đoàn trưởng đã nhặt thi thể của Trùng Tử quay về, tập trưng ở phái sau Đại Hạ. Sở Vân Thăng cũng không thông báo cho Đỗ đoàn trưởng, trực tiếp đến chỗ thi thể của Trùng Tử thu hồi nạp phù.
Đào tham mưu triệu tập 8 binh sĩ giác tỉnh, đến đại đường nói chuyện với Đỗ đoàn trưởng, nhìn thấy Sở Vân Thăng xuất hiện, Đỗ đoàn trương lập tức vẫy tay, bảo hắn tiến lại gần.
Lúc này Sở Vân Thăng đã thu hồi về chiến giáp và Thiên Ích kiếm, như trước hắn khoách một chiếc áo màu nâu bên ngoài, trong tay không cầm bất kì binh khí nào.
Nguyên khí hắn có được là luyện tập theo sách cổ từng bước từng bước một, không giống với loài người giác tỉnh, nguyên khí tinh khiết mà ổn định, không bị khống chế bởi một vật gì.
Sở Vân Thăng cũng không vội vàng, theo thoi quen, lúc nào cũng duy trì tinh thần cảnh giác, ấn tượng đầu tiên của con người chính là trong thời đại hắc ám biểu hiện một con người bình thường.
" Đỗ đoàn trưởng, kế hoạch ngày vừa nói, chính là dựa vào hắn thu hút sự chú ý của quái vật hỏa diễm sao?" Nhìn ngoại hình không ổn, Sở Vân Thăng không có khí chất của chiến sĩ giác tỉnh, một nữ chiến sĩ giác tỉnh nhịn không được nói: " Tiên sinh khẳng định đây không phải là lời nói đùa?"
Đỗ đoan trưởng mỉm cười, không nói gì, một người thân hình gầy gò nói chen vào: " Đỗ đoàn trưởng, trong kế hoạch của đoàn trưởng, trong vòng một phút nhất định để hắn đối kháng với quái vật hỏa diễm, chúng tôi không phải không tin tưởng đoàn trưởng, đối với chúng tôi mà nói, an toàn sống sót là mục tiêu lớn nhất, nếu năng lực của hắn không đạt được đến trình độ đó, chúng tôi tuyệt đối không tham gia kế hoạch của đoàn trưởng, hi vọng đoàn trưởng hiểu cho."
" Đúng vậy, một binh sĩ đứng nói, nhìn Sở Vân Thăng, ánh mắt lỗ rõ tinh thần thất vọng, nói: " Chúng tôi nhất định phải biết rõ hắn có năng lục này thật hay không, đây là điều kiện hợp tác cơ bản nhất của mọi người."
Đỗ đoàn trưởng hé miệng, khuông mặt lộ vẻ bất lực, Sở Vân Thăng nói với đoàn trưởng có thể ngăn chặn quái vậi hỏa diễm, kì thực lúc đó hắn cũng đang bị tấn công, quả thực không dám tin vào chính tai mình. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Sở Vân Thăng, đoàn trưởng cũng như mọi người, chỉ biết hoài nghi không còn cách khác.
Sở Vân Thăng thầm nghĩ, những người này quả là thẳng thắn, không nể mặt mũi gì cả, nghi ngờ năng lực của hắn, biến hóa của xã hội con người thời đại hắc ám càng ngày càng nhanh, nhưng, hắn không quan tâm hoài nghi của những người này, lãng phí nguyên khí trước mặt bọn họ không bằng ở bên ngoài đối phó với Trùng Tử, hơn nữa quyết định bây giờ của hắn vẫn chưa có đủ thực lực, cho nên đây chính là một việc đau đầu, giao cho Đỗ đoàn trưởng giải quyết tốt nhất.