Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 81: Chém Giết Hỏa Diễm Huyễn Điểu



Lực hút của Nhục Trùng này rất kỳ quái, lúc trước Sở Vân Thăng ở cảnh giới nhất nguyên thiên đỉnh, hắn đối phó với lực hút này cũng rất chật vật, mỗi lần đều phải liều mạng mới không bị nó hút vào.

Tình huống mãi đến khi hắn đạt tới Nhị Nguyên Thiên mới có thay đổi, những mà biến đổi cũng không phải là lực hút giảm tính uy hiếp, mà là cường độ công kích của Sở Vân Thăng được tăng cao, điều này khiến khi hắn bị Nhục Trùng hút thì chỉ cần trong thời gian ngắn là đã đánh gục được nó.

Lúc theo đám người phá hủy đi Vụ Nguyên, Sở Vân Thăng đã phong ấn con Nhục Trùng gần chết lại, hắn vẫn cố gắng dùng nguyên khí của mình để tẩm bổ cho nó, vì theo như sách cổ miêu tả, ít nhất phải bồi bổ cho nó, như thế Nhục Trùng mới có thể khôi phục lại thực lực vốn có.

Nhưng hiện giờ tình thế cấp bách, vì thế chỉ có thể mạnh mẽ đem nó ra đối đội địch sớm.

Lúc này, Nhục Trùng vừa xuất hiện, Sở Vân Thăng vốn đang vất vả chạy trốn thì đã thấy Nhục Trùng ‘phù phù’ mấy tiếng hút lấy đám lửa mà hỏa diễm huyễn điều đánh ra vào trong cơ thể nó rồi, nhưng nó cũng không ăn luôn và bụng như khi ăn người và quái vật mắt đỏ, lúc này nó lại trực tiếp phun thẳng từ miệng ra ngoài luôn!

Vốn đám lửa nhằm về phía Sở Vân Thăng, nhưng sau khi bị Nhục Trùng hút vào rồi lại phun ra thì đã đổi hướng, đám lửa lao ầm ầm về phía những phòng ốc ở hai bên.

Nếu như vừa rồi chỉ là tạm thời giải trừ nguy cơ của Sở Vân Thăng, vậy thì hiện giờ lại càng khiến Sở Vân Thăng giật mình hơn chính là cánh của Hỏa Diễm Huyễn Điểu đang bay trên không trung cũng đang dần dần bị Nhục Trùng hút hết!

Sở Vân Thăng nhất thời hiểu ra, con Hỏa Diễm Huyễn Điểu này thực tế cũng đã như nỏ mạnh hết đà, chẳng qua là tình huống của nó tốt hơn so với Sở Vân Thăng một chút, còn miễn cưỡng công kích được một lần!

Hơn nữa loại thương thế này ảnh hưởng rất lớn tới uy lực ngọn lửa nó phóng ra, bằng không thì cũng không bị Nhục Trùng hút vào rồi tiến hành ‘Đấu chuyển tinh di’ dễ dàng như vậy được, lúc trước Sở Vân Thăng cũng đã nhìn thấy cảnh Hỏa Diễm Huyễn Điểu vồ Nhục Trùng rồi, bình thường khi Nhục Trùng hút ngọn lửa vào cơ thể thì nó sẽ bị thiêu đốt, mặc dù cuối cùng có thể miễn cưỡng đẩy ra, nhưng mà cũng vẫn bị trọng thương, làm sao lại như Nhục Trùng của mình có thể đối phó được với mấy đám lửa liền!

Nhất thời Sở Vân Thăng có cảm giác như nằm mơ, quả thực là không ngờ tới Nhục Trùng phong ấn lại có thần uy lớn thế, nên lập tức tâm tình hắn chuyển biến: thực lực nguyên bản của Nhục Trùng kém Hỏa Diễm Huyễn Điểu khá xa, lúc này chẳng qua là được lợi do Hỏa Diễm Huyễn Điểu đang bị thương, nếu thật sự mà chém giết đến cùng, Nhục Trùng chưa nuôi thành làm sao có thể là đối thủ của Hỏa Diễm Huyễn Điểu được, mình hoàn toàn không biết chút gì về thực lực chân chính của Hỏa Diễm Huyễn Điểu cả! Nếu như nó khôi phục lại được, mình lại chưa chạy được xa, sợ là có điều mạo hiểm, không bằng hiện giờ động thủ luôn, thừa dịp Nhục Trùng đang ngang bằng thực lực với Hỏa Diễm Huyễn Điểu mà chém giết với nó!

Hắn cắn răng làm ra quyết định.

Nhục Trùng cùng với Hỏa Diễm Huyễn Điểu đang so đấu, Sở Vân Thăng vốn dĩ định chạy trốn thì hiện giờ lại cố gắng hấp thu nguyên khí trong Nhiếp Nguyên Phù, hắn tin tưởng chỉ cần khôi phục lại một lượng nguyên khí nhất định trước khi Hỏa Diễm Huyễn Điểu khôi phục ưu thế chiến đấu, khiến mình có thể thi triển Kiếm Chiến Kỹ lần thứ hai, nhất định có thể ‘khử’ con chim này!

Hắn không thèm để ý đến mấy chỗ bị lửa cháy trên chiến giáp mà liên tục lấy ra hai tấm Nhiếp Nguyên Phù, sau đó lập tức hấp thu nguyên khí trong đó.

Lúc này, Nhục Trùng đang liều mạng gia tăng lực hút, khiến Hỏa Diễm Huyễn Điểu không thể thoát khỏi ràng buộc của nó được!

Còn Hỏa Diễm Huyễn Điểu, nó chưa từng bị con mồi của mình bức bách đến tình trạng này! Nó phẫn nộ vung cánh, phun ra đám lửa, liên tục ăn mòn sức sống của Nhục Trùng!

Thời gian trôi qua cực nhanh, Sở Vân Thăng đang tranh giành từng giây để hấp thu nguyên khí!

Mùi cháy khét bắt đầu bốc lên rất gay mũi, Nhục Trùng đã sắp tới cực hạn, nếu không phải vì ý thức của nó bị Sở Vân Thăng phong ấn không chế, sợ là nó đã sớm chạy trốn trối chết rồi!

Lúc này, Hỏa Diễm Huyễn Điểu bỗng nhiên bỏ qua việc chống lại lực hút của Nhục Trùng, nó gào lên rồi giang rộng cánh, sau đó lao thẳng vào Nhục Trùng đang hút như một quả tên lửa.

Nhục Trùng cảm thấy uy hiếp của tử vong, nó liều mạng giãy dụa, thân thể như lớn thêm một vòng, cái miệng khổng lồ lại nới rộng ra gấp đôi!

Trong chớp mắt đó, Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy ánh sáng chung quanh đột nhiên như tối lại, thân thể Hỏa Diễm Huyễn Điểu thu nhỏ lại rồi chui vào trong cơ thể Nhục Trùng, Nhục Trùng vốn đang trắng liền chuyển sang màu đỏ như lò than! Thân thể của Nhục Trùng càng bị cháy nham nhở, khiến nó theo bản năng co rút thân thể lại.

Thân thể của nó dưới sự công kích của Hỏa Diễm Huyễn Điểu khi thì biến lớn, lúc thì co nhỏ, hai con quái vật lúc này đã vào thời khắc tối hậu.

Thắng bại đã nằm ngay trước mắt!

Trong lòng Sở Vân Thăng rất khẩn trương, hắn không cố kỵ nữa mà cực độ hấp thu nguyên khí! Nguyên khí như nước lũ tiến vào cơ thể tạo ra lực va chạm rất mạnh, thiếu chút nữa làm cho Sở Vân Thăng đau nhức mà ngất đi! Sau đó, nguyên khí tiến vào cơ thể lại là chấn động đến nội tạng huyết quản, khiến hắn thất khiếu xuất huyết, da thịt cũng nứt ra, toàn thân như bị xé rách!

Lúc này, đôi cánh của Hỏa Diễm Huyễn Điểu đã xé rách thân thể của Nhục Trùng, nó hung hãn bay ra, thân thể của Nhục Trùng thì đầy khe nứt, hỏa diễm không ngừng bắn từ những khe đó ra!

Thắng bại đã phân!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu phá thân bay ra, Nhục Trùng sắp sửa bại vong.

Sở Vân Thăng lúc này đang cố gắng ngăn chặn đau đớn trong cơ thể, hắn lập tức rút Thiên Ích kiếm đang cắm trên mặt đất lên, xông tới rồi mạnh mẽ thi triển Kiếm Chiến Kỹ, đem cả Nhục Trùng cũng vùi trong sáu đạo kiếm quang.

Trong khỏang khắc, kiếm khí tung hoánh, thịt nát bay tung tóe!

Nhục Trùng đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại Hỏa Diễm Huyễn Điểu vẫn đang suy yếu trong màn kiếm ảnh bay lượn.

Mà Sở Vân Thăng thì lại lần thứ hai cạn kiệt nguyên khí, trong cơ thể như bị muôn vàn cây kim đâm chọc, cũng không chống đỡ được mà quỳ trên mặt đất, phải nhờ vào thiên ích kiếm mới không bị ngã xuống.

Một lát sau, Hỏa Diễm Huyễn Điểu rút cục cũng hấp hối, hỏa diễm toàn thân cũng chớp tắt, mà Sở Vân Thăng cũng chưa từng nhìn thấy cảnh Hỏa Diễm Huyễn Điểu chết, lúc này hắn chỉ mong có thể phong ấn Hỏa Diễm Huyễn Điểu vào Phong Thú Phù, năng lực của quái vật này hơn bản thân rất nhiều, hơn nữa nó còn thích hợp làm thú phong ấn hơn Nhục Trùng ghê tởm nhiều.

Đáng tiếc là toàn thân hắn bị thương, nguyên khí thì bị tiêu hạo sạch sẽ, mà chế Phong Thú Phù thì cần lượng nguyên khí kinh người, hắn hiện giờ căn bản là không thể kịp thời hấp thu từ Nhiếp Nguyên Phù được, chỉ đành trơ mắt nhìn một con quái vật mạnh mẽ như thế chết trước mắt mình.

Sau khi Hỏa Diễm Huyễn Điểu chết đi, hỏa nguyên khí trên người nó dần tắt dần, nhưng mà lại rất quỷ dị ngưng tụ lại thành một vật thể mầm móng, lớn cỡ khoảng một quả táo, mặt ngoài rất nhiều nếp nhăn trông như hạt đào, màu đỏ hồng rất đẹp.

Trong lòng Sở Vân Thăng thấy rất kỳ quái, không biết đó là đồ vật gì.

Hắn thất thểu đi tới trước vật đồ, sử dụng mũi kiếm chọc chọc một chút thấy không có phản ứng gì, lúc này gan cũng lớn hơn. Hắn quỳ xuống nhặt vật đố lên, không ngờ là bao tay của chiến giáp lại bị tan chảy một lớp, hơn nữa còn bốc lên khói trắng.

Vừa mới tiếp xúc một chút nhưng Sở Vân Thăng cũng có thể cảm nhận được trong ‘mầm móng’ này dâng trào đầy hỏa nguyên khí, nó đang vận hành theo quy luật rất kỳ quái.

Không cầm được nó lên, nhưng trong lòng Sở Vân Thăng khẽ động, hắn dùng Vật Nạp Phù, lập tức thu ‘mầm móng’ kỳ lạ này vào trong phù.

Sau khi thu xong ‘mầm móng’ Sở Vân Thăng lại tiếp tục lấy ra Nhiếp Nguyên Phù để bổ xung nguyên khí, một mặt thì cảnh giác trốn về phía tây.

Nơi nguy hiểm này không thích hợp để ở lâu, lúc này không cần đến một con Hỏa Diễm Huyễn Điểu, dù chỉ là một con Nhục Trùng, hay là quái mắt đỏ xuất hiện cũng có thể nháy mắt giết hắn rồi!

Sở dĩ hắn không dám lấy xe máy ra là vì Nhục Trùng rất nhạy cảm với âm thanh, nếu mà lôi kéo một con tới, sợ là mình ngoan ngoãn chờ chết đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.