Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 83: Ác Linh Kỵ Sĩ?



Nữ nhân kia thành thạo khởi động động cơ, động tác của nàng ta cực nhanh, khiến Sở Vân Thăng hoa cả mắt, thậm chí nàng còn phóng ra cả hỏa năng, đốt đốt vật gì đó, Sở Vân Thăng hoài nghi là nàng ta không phải đang sửa.

Sau một lát, nàng ta đứng lên, vén mái tóc đang tán loạn ra sau tai, cùng không cần Sở Vân Thăng cho phép mà khởi động xe luôn.

Sở Vân Thăng kinh hãi, hắn hiện giờ đã tiêu hao gần hết nguyên khí rồi, còn cô nàng kia thì vẫn có thể phóng ra hỏa năng mà không tốn sức, điều này cho thấy nàng ta còn bảo tồn thực lực, nếu như hiện giờ nàng muốn cướp xe, mình thật sự không phải đối thủ!

Theo như trận chém giết trên đầu kia, vậy thì đại quân Bọ Cánh Cứng Đỏ đang tới gần, nguy cơ đang tới, hắn căn bản là không thèm nghĩ nữa, nhảy tót lên xe luôn.

Hai tay Sở Vân Thăng ôm chặt lấy thắt lưng cô nàng kia, hai tay bám thật chặt, không dám lới lỏng chút nào.

Hắn nghĩ đối phương nếu quen thuộc với động cơ như vậy thì cũng không cần cản nàng nữa, hơn nữa kỹ thuật của nàng ta thành thạo như thế, nói không chứng thì còn điều khiến tốt hơn cả mình, phía trước lại có nhiều cây cối, ôtô cũng nhiều, lấy khả năng của mình mà lái thì dễ đâm cây lắm, thôi thì để nàng ta lái có khi lại tốt hơn.

Ở ‘thời đại dương quang’, Sở Vân Thăng mua tổng cộng là ba cái xe mát, cái thứ nhất thì bị hủy lúc đưa Tiểu Hải chạy trốn, cái thứ 2 thì hỏng lúc tránh né quái vật mắt đỏ cùng với Diêu Phi, hiện giờ hắn chỉ còn lại cái cuối này!

Sở Vân Thăng ngồi sau cô nàng kia, mà thời gian không cho hai người đắn đo, thế nên cô nàng kia đành mặc cho Sở Vân Thăng ôm, sau đó nói: “Ngồi cho vững!” rồi giẫm chân ga, tiếng động cơ gào rú vang lên, chay vút ra ngòai.

Lúc này Sở Vân Thăng mới biết được là đối phương lợi hại! Kỹ thuật của nàng còn hơn xa so với hắn tưởng tượng nữa.

Mà khiến Sở Vân Thăng càng thêm giật mình chính là sự chuyên nghiệp của nàng, chỉ thấy nàng ta tạt trái né phải, chuyển hướng quay đầu như trên phim; mà càng đáng sợ hơn chính là nàng có thể vận dụng hỏa năng vào động cơ, khiến cho một chiếc xe phải chở hai người một cách khó khăn nay lại lả lướt như trong phim “Ác linh kỵ sĩ(Ghost Rider)” của Hollywood, bánh xe rực lửa, phóng vút như con thoi trong thành phố sương mù dày đặc này!

Chiếc xe gào thét lao đi để lại phía sau một đường lửa cháy diễm lệ!

Sở Vân Thăng cảm thấy rất kỳ quái là tại sao lốp của xe lại không bị lửa đốt cháy, có lẽ là năng lực thức tỉnh của nàng ta ảnh hưởng đi, đây là điều duy nhất mà Sở Vân Thăng dùng để giải thích.

Cũng may điện ảnh vẫn chỉ là điện ảnh và sự thực vẫn là sự thức, hắn ôm cô nàng này cũng không bị biến thành bộ sương khô như trong phim!

Chẳng qua là thậm chí đến cả người nàng ta cũng bốc lửa hừng hừng, khiến người khác khó lòng ‘đỡ’ được!

Mà có lúc nàng ta còn quẹo né, bay lên không, thậm chí còn kéo theo một vệt lửa, chạy vuông góc một đoạn trên bức tường không qua cao nữa!

Vì đề phòng mình bị ngã xuống, hai tay Sở Vân Thăng chỉ còn cách càng ôm chặt eo của nàng ta, hắn không thể nào lấy ra nhiếp nguyên phù rồi hấp thu nguyên khí trong lúc này được, vì thế chỉ đánh dựa vào chiến giáp tàn này mà cắn răng chịu đựng!

Cô nàng kia vẫn duy trì tốc độ sử dụng hỏa năng rất ổn định, khiến Sở Vân Thăng phải lần thứ hai kinh hãi là năng lượng hỏa năng của nàng ta vô cùng cường đại! Thảo nào lúc ba người thi gan, đối mặt với hỏa diễm nóng cháy như thế của Hỏa Diễm Huyễn Điểu bức bách mà nàng ta không ảnh hưởng chút nào!

Lúc này, cả hai người đều trầm mặc, chỉ lo vùi đầu chạy trốn, tuy là tốc độ lúc này kém xa tốc độ của Hỏa Diễm Huyễn Điểu, nhưng mà đối với đám quái mắt đỏ và nhục trùng thì tốc độ của hai người vẫn hơn hẳn!

Lúc trước Sở Vân Thăng theo Đỗ đội trưởng nên cũng có chút hiểu biết, sư đoàn bọn họ chỉ là bảo hộ phía sau, lúc liều mạng thì lui lại hơn nữa, cuối cùng cũng theo đường Tô Thân mà qua được thành phố sương mù đầy nguy cơ này, vốn họ định trực tiếp đi tới Kim Lăng, nhưng mà nửa đường lại gặp phải đoàn 218 mà Đỗ đội trưởng giữ lại ở đại học Đông Thân, biết được chỉ cần đi qua vùng Thân Lăng là có thể đến được Kim Lăng, còn đi vào trong thành phố sương mù này thì chưa có ai có thể thoát ra được! Bởi vậy, vì đám khoa học gia, sư đoàn chỉ có thể quyết định là đợi tại chỗ 6 tiếng đồng hồ, sau đó phải người liều chết vào lấy mẫu nghiên cứu, còn sự tình tiếp theo thì Sở Vân Thăng đều tự mình trải qua.

Hắn hiện giờ tuy là hận muốn chém cho Đỗ đội trưởng một nhát, thế nhưng trong đầu cũng hiểu rõ, đối mặt với đại quân Bọ Cánh Cứng Đỏ, chỉ có ở cùng với quân đội thì mới an toàn hơn một chút!

Hắn ở đằng sau liên tục cường điệu nhắc nhở cô nàng kia phải chạy tới Thanh Đăng trấn, cũng may là nữ nhân này có vẻ cũng biết vị trí, nếu không thì hiện giờ hắn làm gì còn tay mà lấy bản đồ ra kiểm tra chứ?

Hơn hai mươi phút sau, sau bảy tám lần cua cua rẽ rẽ hao người rút cục đã rời khỏi thành phố đầy sương mù kia, giữa không gian tăm tối, tòan thành phía sau đầy những ánh huỳnh quang lục sắc xinh đẹp, trong bóng tối thật sự giống như thế giới của những tinh linh trong truyện cổ tích vậy!

Lúc này đã gần tới 23giờ, là thời điểm đêm tối ở ‘thời đại dương quang’, một tia ánh sáng nhạt trên bầu trời cũng đã tắt, chỉ còn lại chiếc xe máy của hai người đang kéo theo đuôi lửa trông vô cùng chói mắt mà thôi!

Mục tiêu lộ liễu như vậy, một khi bị đám Bọ Cánh Cứng Xanh phát hiện, vậy thì hai người chắc chắn là không thoát!

Cô nàng kia cũng rất thông minh, hiện giờ nàng ta đã ngừng sử dụng hỏa năng, vì thế ánh lửa trong chớp mắt đã biến mất, như chưa từng có chuyện gì xảy ra!

Lúc này, hiển nhiên nhu cầu cấp bách của Sở Vân Thăng chính là hồi phục nguyên khí, tuy là hắn đã tới cảnh giới Nhị Nguyên Thiên, thân thể khả dĩ cũng tự chủ hấp thu được một ít nguyên khí thiên địa, nhưng mà đều bị tiêu hao khi áp chế hỏa năng của cô nàng kia phát ra. Hiện giờ trong cơ thể hắn trống không, điều này khiến hắn thấy không an toàn.

Cô nàng kia dừng xe, đứng sang một bên, sau đó lại vén gọn tóc lên, sau đó nàng quay lại nói với Sở Vân Thăng: “Sở tiên sinh quả nhiên cẩn thận, đến giờ cũng không chịu rời xe máy, lấy bản lĩnh của anh còn sợ bị tôi cướp xe sao?”

Sở Vân Thăng nghe xong thì nghĩ thầm: tôi đúng là sợ cô cướp xe đấy. Nhưng mà ngoài miệng lại mạnh dạn nói: “Cô làm sao biết tôi họ Sở?”

Cô nàng liếc nhìn chiến giáp của hắn, rồi hỏi ngược lại: “Trong hơn một trăm chiến sĩ thức tỉnh, có mấy người không biết anh đây?”

Sở Vân Thăng cũng hiển nhiên là biết chiến giáp cùng Thiên Ích kiếm đã thành chiêu bài của hắn, vì thế cũng không kỳ quái nữa, hắn chỉ cười cười, không nói gì mà chỉ vội vã đem nhiếp nguyên phù ra cầm trong tay, nhanh chóng hấp thu nguyên khí.

Cô nàng đột nhiên vươn tay, thanh thúy nói: “Tôi là Lam Triêu Âm, chiến sĩ hỏa năng!”

Sở Vân Thăng cũng lâu rồi không bắt tay cùng người khác, những lễ tiết như thế đều đã bị bỏ đi từ sau khi ‘thời kỳ hắc ám’ bắt đầu rồi, vì thế hắn hơi ngây ra, sau đó nhẹ nhàng bắt tay nhưng buông ra rất nhanh và giới thiệu: “Tôi, Sở Vân Thăng.” Tiếp theo cũng không nói gì nữa, căn bản hắn cũng không lý giải được năng lực của mình.

Lam Triêu Âm có vẻ như không lưu ý đến mà xoay người đi ra chỗ khác, sau đó nàng lấy từ trong ngừơi ra một bình nước, sau đó một mình chậm rãi uống.

Nàng ta không nói gì nữa, đây đúng là điều Sở Vân Thăng cầu còn không được, hiện giờ hắn chỉ muốn tập trung tinh thần hồi nguyên khí, vì nơi này tùy lúc đều có thể có sâu xuất hiện!

Hai người trầm mặc một lúc lâu, Sở Vân Thăng rút cục cũng bổ xung xong bằng nhiếp nguyên phù, sau đó lấy ra một lọ đồ uống không nhớ tên từ trong vật nạp phù, hắn vừa rồi thiếu chút nữa bị Lam Triêu Âm làm cho xóc chết!

Lúc này hắn không dám chậm trễ chút nào, lấy một bộ y phục dày từ trong Vật nạp phù ra, Lam Triêu Âm bởi vì lát nữa sợ bị phát hiện nên không thể dùng hỏa năng chạy xe, chỉ đành còn cách dùng ánh đèn mông lung mà chậm rãi đi thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.