Sở Vân Thăng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà hắn và lta tách nhau ra, hiện giờ trong đầu hắn chỉ có duy nhất là ý thức phải vung kiếm, cứ một kiếm rồi lại một kiếm!
Đám sâu cứ liên tục xuất hiện, đám người cầm đuốc cứ chết dần từng người một, trên cánh đồng lúc này tràn ngập cảnh thê lương cùng tiếng gào thảm thiết.
Thiết bị nhìn đêm của Sở Vân Thăng đã sớm bị hdhd phá hủy, lúc này hắn chỉ toàn dùng cảm ứng mà vận động Thiên Ích Kiếm. Mà vì bóng tối, hắn cũng không biết đến cùng là có bao nhiêu sâu, hắn chỉ nghe được bốn phía đều có tiếng động mà thôi!
“Bang”! Sở Vân Thăng bóp cò súng, một đám lửa bùng lên soi sáng phạm vi xung quanh, miễn cưỡng khiến hắn có thể phân biệt được phương hướng.
Thương tổn mà hỏa nguyên khí phát ra khi bắn bằng súng căn bản là kém xa việc chém bằng Thiên Ích Kiếm, vì thế thỉnh thoảng hắn mới bắn một phát để chiếu sáng mà thôi.
Cũng không lâu sau, đám sâu càng lúc càng đông, hiện giờ hắn đang lấy tốc độ nhanh nhất trong đời mà chế tọa Lục Giáp Phù, thậm chí hắn còn chưa kịp chế thay cho lta thì đã bị đại quân sâu bao vây rồi.
Lấy cảnh giới Nhị Nguyên Thiên của hắn, hơn nữa lại có Thiên Ích Kiếm hoàn toàn khắc chế bọ cảnh cứng đỏ, nếu như chiến giáp còn hoàn hảo lại phối với Lục Giáp Phù, Sở Vân Thăng tin tưởng là dù không giết hết được đám sâu này thì hắn vẫn có thể bỏ chạy được.
Nhưng mà chiến giáp thì tàn rồi, vì thế mà lực phòng ngự của hắn giảm hẳn, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng bị giảm theo.
Cũng may là lúc này còn có khí độc quỷ dị mà Thiên Ích Kiếm hấp thụ từ đám quái mắt đỏ đại phát uy lực, Sở Vân Thăng thậm chí còn không cần dùng kiếm chiến kỹ mà vẫn có thể trực tiếp chém tan tầng bảo hộ của Bọ Cánh Cứng Đỏ, dùng một kiếm là chém chết!
Hắn cũng không biết là đã chém chết bao nhiêu con, cũng không biết mình đã chịu bao nhiêu lần công kích của đám Bọ Cánh Cứng Đỏ, hắn chỉ biết kiên trì cắn răng, tự mình cổ vũ: ngay cả hdhd còn không giết được ta, huống chi là đám sâu bọ này, ta nhất định phải sống mà lao ra! Đây là điều khiến Sở Vân Thăng kiên trì đến cùng!
Sở Vân Thăng từng bước từng bước tách đám Bọ Cánh Cứng Đỏ ra, nhưng mà hắn vẫn bị vây lại, số lượng sâu thật quá nhiều! Nhiều đến nỗi hắn cảm thấy mình như một con thuyền đang ở giữa biển sâu vậy.
Chung quanh đầy tiếng kêu thảm của nhân loại, theo thời gian trôi, những tiếng kêu này càng lúc càng ít dần, cho đến khi Sở Vân Thăng cảm thấy như tòan bộ thế giới chỉ còn lại mình hắn đang kiên trì vậy!
Hắn không sợ bị càng Bọ Cánh Cứng Đỏ kẹp, bởi vì hắn có thể trong nháy mắt trước khi bị kép chém rớt chúng xuống rồi; hắn cũng không sợ chân đao của chúng chém phải, tuy là những cú chém đó khiến hắn khốn khổ trong người, nhưng mà hắn vẫn tiến lên phía trước; thứ hắn sợ nhất chính là bị đám bọ này vây cứng lấy, sau đó bị bọn chúng phun đầy dịch ăn mòn tới, nếu như chiến giáp còn hoàn hảo thì đã không sao, nhưng giờ chỉ còn Lục Giáp Phù đón đỡ, vì thế mà có chút ăn không tiêu.
Mỗi lần bị vây chặt lấy, Sở Vân Thăng đều phải sử dụng đến kiếm chiến kỹ, lúc đó sáu đạo kiếm ảnh lập tức sẽ xuất hiện tàn sát đám bọ xung quanh, khi đối kháng với Nhục Trùng, hay là với hdhd thì Sở Vân Thăng vẫn chưa cảm nhận được uy thế quét ngang ngàn quân của chiêu này, nhưng hiện giờ thì Sở Vân Thăng đã chân chính cảm nhận được uy lực của nó, cũng cả nhận được uy lực của kiếm kỹ độc đáo mà tiền bối trong sách cổ sáng tạo ra!
Chém giết! Điên cuồng chém giết! Kiếm ảnh lóe ra hàn quang bay khắp trời, trong bóng đêm vô cùng chói mắt, trước Sở Vân Thăng phải hao tổn rất nhiều tâm vơ mới có thể chém vào giáp xác của Bọ Cánh Cứng Đỏ, nhưng giờ dưới thế công sắc bén của kiếm ảnh, chỉ mấy lần hô hấp mà bọ đã đều bị chém thành mảnh nhỏ!
Mỗi khi kiếm ảnh lướt qua, xung quanh Sở Vân Thăng chỉ còn lại toàn mảnh vụn xác bọ, tất cả đều không hoàn chỉnh, khiến đám bọ cũng kinh sợ, phải một hồi sau mới lại lao tới!
Đây mới chân chính là đẩy lùi ngàn quân!
Cảnh giới Nhị Nguyên Thiên, đây chỉ là một góc của núi băng thôi.
Từ lúc mà Sở Vân Thăng tiến vào tới cảnh giới Nhị Nguyên Thiên, hắn không có cách nào dừng lại để tỉ mỉ nghiên cứu năng lực mới này, hắn cứ liên tục phải dùng từng giây từng phút để mà chạy trốn.
Nếu như Lục Giáp Phù là nhị giai, thậm chí là tam giai, chiến giáp lại được rèn đúc thăng cấp độ, kiếm kỹ cũng tăng lên cảnh giới mới, như vậy thì hiện giờ đã dễ dàng hơn rồi.
Lúc này, Sở Vân Thăng cầm trường kiếm xông tới, kiếm kỹ lại tiêu hao quá nhiều nguyên khí, vì thế không thể sử dụng nhiều lần, chủ lực xem ra vẫn là ba chiêu kiếm của Thiên Ích Kiếm mà thôi!
Xuy!
Ở phía trước không xa bỗng nhiên xuất hiện pháo sáng, đầu tiên Sở Vân Thăng còn vui mừng, vì điều này chỉ rõ vị trí của quân đội, phương hướng cũng không sai! Dưới ánh sáng của pháo sáng, hắn nhìn thấy khắp nơi đều là sâu, số lượng cũng có thể coi như bất tận!
Sở Vân Thăng bị thế giới bọ tràn ngập xung quanh làm cho khiếp sợ, vì thế hắn bất ngờ bị trúng một kích của bọ cánh cứng vào lưng, mặc dù Lục Giáp Phù không bị đâm thủng, nhưng hắn cũng vẫn phun máu và ngã xuống đất, trong chớp mắt đám sâu bọ xung quanh đã dồn lên bao phủ hắn rồi.
Hắn nhất thời kinh hãi, vội vàng huy động Thiên Ích Kiếm, chém đứt một cái chân đao đang đập tới, tay trái thì cầm súng mà không ngừng truyên nguyên khí hỏa vào, bắn tới một con sâu gần nhất, nguyên khí hỏa phóng ra vô cùng khí thế, nhờ vậy hắn có thể mượn thế bay lên không trung!
Khi Sở Vân Thăng ở trên không trung nhìn xuống, hắn thấy dưới chân toàn bọ là bọ, nếu rơi xuống thì có bò cũng không thoát được! Hắn không dám do dự, lại lần nữa thi triển kiếm chiến kỹ, sáu đạo kiếm ảnh bắn xuống đất, quét ngang một đường khiến xung quanh chỗ Sở Vân Thăng hạ xuống trở thành một khỏang trống không có sâu bọ.
Kiếm chiến kỹ tiêu hao quá nhiều nguyên khí, mà vốn Sở Vân Thăng cũng không bổ sung được bao nhiêu, nếu như lại bị bau vây nữa, vậy thì quá là nguy hiểm! Bởi vì thế nên khi hạ xuống đất hắn liền vọt tới phía trước, gặp sâu giết sâu, ai cản giết hết!
Rất nhanh Sở Vân Thăng đã gặp được nhóm người đầu tiên đang phản kháng, nhưng cũng không phải là quân đội mà hắn hy vọng, họ chỉ là không tới hai chục chiến sĩ thức tỉnh đang đoàn kết thành một vòng tròn, liều mạng chống lại sự tấn công không ngừng của Bọ Cánh Cứng Đỏ.
Bọn họ vừa đánh vừa lui, phòng thủ rất nghiêm ngặt, nhất thời Bọ Cánh Cứng Đỏ cũng không đánh vào được, chỉ có thể không ngừng ở ngoài mà tiêu hao năng lượn của họ.
Hiện giờ hành vi chiến đấu một mình với cả biển sâu chính là tự sát, trong đầu Sở Vân Thăng lóe lên ý định ra nhập vào đám người này, nhưng đúng lúc đó mặt đất bỗng nhiên chấn động, hắn vội vàng đánh chết hai con bọ đang ngăn cản phía sau rồi theo khỏang trống để rời đi.
Mặt đất rung càng lúc càng mạnh, rồi ‘Ầm’ một tiếng, dưới ánh sáng của chiến sĩ hỏa năng phát ra, một con sâu to như cái xe buýt bỗng đâu chui ra, ở phần cổ của nó có một cái giác xác màu hoàng kim thô to, dưới ánh lửa trông vô cùng rực rỡ!
Quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện khiến phòng ngự của đám chiến sĩ thức tỉnh bất ngờ bị phá, trong nháy mắt đã có hai người bị sâu thừa cơ cắn chết!
Con sâu giáp hoàng kim này đột nhiên chui ra, nó ngẩng đầu lên cao, rít lên một tiếng, sau đó phun một đám lửa dày đặc về phía hai mươi chiến sĩ thức tỉnh, đám lửa mạnh mẽ nháy mắt đã nuốt lấy toàn bộ đám chiến sĩ, thậm chí đến cả đám Bọ Cánh Cứng Đỏ hai bên không tránh kịp cũng bị thiêu luôn.
Luồng lửa này như một con hỏa long rực cháy, tuy là còn kém lửa của Hỏa Diễm Huyễn Điểu về độ thuần, nhưng uy lực không kém bao nhiêu, nhất là hai người ở gần nó nhất thì đã cháy thành tro, những người sau thì ai cũng đang trong biển lửa, liên tục gào thảm!
Trong lòng Sở Vân Thăng rất hoảng! Không dám ra nhập với bọn họ nữa, hắn thừa dịp con hoàng kim giáp trùng còn đang quay đầu về phía đám chiến sĩ mà chém giết Bọ Cánh Cứng Đỏ bên cạnh, tìm đường để bỏ chạy!
Tiếng súng!
Sở Vân Thăng liều mạng mà tiền về phía có tiếng súng, dọc đường đi liên tục chém giết sâu bọ.
Thời gian cứ từng giây trôi qua, lực lượng hắn dùng để huy động Thiên Ích Kiếm càng lúc càng nhỏ, nguyên khí cứ dần giảm xuống, trong đầu Sở Vân Thăng rất rõ, một khi tiêu hao hết sạch, đấy chính là lúc mình làm thức ăn trong miệng sâu bọ.
Vốn lúc đầu một kiếm là có thể phá giáp của sâu, hiện giờ đã thành hai kiếm, thậm chí có lực còn mất đến ba kiếm, hơn nữa càng lúc càng cố sức!
Trên mặt đầy hắn giờ máu và niêm dịch của Bọ Cánh Cứng Đỏ, hắn không kịp lau, vì thế mà mắt hắn cũng hầu như không mở được.
Tiếng súng phía trước càng lúc càng rõ ràng, càng cường liệt hơn, hẳn là quân đội ở ngay phía trước, Sở Vân Thăng cứ liên tục cổ vũ cho chính mình, chỉ còn một chút nữa thôi!
Dưới ánh lửa đầy trời, Sở Vân Thăng mơ hồ nhận ra được phía trước vốn là một thôn trang nhỏ, xung quanh đều có nhà của nông dân.
Dựa vào một tia hi vọng nhỏ nhoi, Sở Vân Thăng dùng hết toàn lực đến gần thôn trang, hắn hiện giờ thật sự quá mệt mỏi, từ lúc bài trừ 9khu Vụ Nguyên ở thanh phố sương mù hắn vẫn liên tục chiến đâu, nếu như người ta nói đến tiềm năng con người, vậy thì hắn nghĩ mình cũng tiêu hao gần hết rồi.
Thực sự là sắp không xong rồi, hắn cảm thấy ý thức dần mơ hồ, chỉ còn lại Thiên Ích Kiếm trong tay là không ngừng chém mà thôi.
Sở Vân Thăng thậm chí còn có thể nghe được tiếng kêu gào của đám binh sĩ, ở rất gần thôi, nhưng chỉ đoạn ngắn như vậy mà hắn cảm thấy còn xa hơn là từ Thân Thành đến Côn Thành nữa.
Càng đến gần nơi phát ra tiếng pháo, mật độ đám sâu càng lớn hơn, đến khi Sở Vân Thăng vào trong thôn thì liền biết là không thể xông qua được, mật độ sâu chật như nêm cối, cứ một con rồi lại một con, không hề có bất cứ khe hở nào cho hắn đi qua cả!
Tình trạng hắn giờ đã kiệt sức, có tiến không được, lùi cùng không xong.
Hắn chỉ có thể tiến vào trong một căn nhà dân ba tầng, đến cửa thì thuận thế giết chết một con Bọ Cánh Cứng Đỏ giết theo mà thôi.
Ánh sáng đạn pháo của bộ đội chợt lóe lên chiếu sáng rõ gian nhà, Sở Vân Thăng cũng không thèm lo xem đằng sau mình có sâu đuổi theo không nữa, hắn thừa dịp có chút ánh sáng, tranh thủ bò lên lầu hai thì hết sạch cả sức, hắn cố vung kiếm chặt đứt cầu thang, sau đó thì không kiên trì nổi nữa mà ngồi bệt xuống đất liên tục thở dốc.
Nhiếp nguyên phù sớm đã bị dùng hết, chiến giáp thì tan nát, ngay cả chiến giáp phù cũng không còn nguyên hình, chỉ còn lại điều may mắn nhất chính là đại quân sâu bọ đã bị đạn pháo của quân đội dụ đi hết nên không có con nào đến chỗ hắn.
Sở Vân Thăng vô cùng gian nan đi tới bên cửa sổ, lau sạch máu của sâu trên mặt, dưới ánh sáng lóe lên, nụ cười trên mặt hắn tắt hẳn, vì vốn bộ đội mà hắn đặt hết niềm tin vào giờ đang bị vây tập trung lại trên nóc một tòa nhà, xung quanh là các loại vũ khí hạng nặng, có lẽ họ chính là bộ đội đoạn hậu, còn đám người Đỗ Kỳ Sơn thì sợ là đã sớm lui lại rồi.
Lúc này, nhưng binh sĩ kia hầu như cũng đã đến bước cuối cùng rồi.
“Liên đội trưởng, hết đạn rồi!”
“Tôi cũng hết rồi!”
“Đạn pháo cũng không còn nữa!”
……………..
Dưới lầu đầy những xác của Bọ Cánh Cứng Đỏ, đám sâu còn sống thì giẫm đạp lên thi thể đồng loại mà ùa lên, các chiến sĩ đã không còn bất cứ đường sống nữa.
Dưới tiếng kêu thê lương của liên đội trưởng, bên dưới đã chỉ còn mười mấy binh sĩ đang đứng thành một đoàn, có người khóc, có kẻ lại cười điên cuồng.
“Ầm” một tiếng!
Núi đất rung chuyển, những binh lính này dung cảm cho nổ số thuốc nổ xung quanh mình, muốn cùng chết với đám sâu khốn kiếp này!