Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 86: Thế Giới Lạnh Lẽo



Bọn họ bị vây cũng không xa chỗ Sở Vân Thăng, xung kích mạnh mẽ của vụ nổ cũng lan tới đây, trong nháy mắt đã đánh tan cửa kính trước mặt Sở Vân Thăng, vốn nhà của người dân cũng không kiên cố lắm, vì thế liền nhanh chóng sập xuống.

Tình trạng của Sở Vân Thăng vốn đang kiệt sức, cả người thì thương nặng, thậm chí đến cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, hắn đầu tiên là bị ném bay, sau đó thì cũng bị căn nhà sập đè lên!

Lúc này, Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau lưng, trên đầu, ngực đều đau nhức, sau đó thì không còn biết gì nữa.

Bên trong một mảnh phế tích.

Không biết đa bao lâu.

Sở Vân Thăng đang hoảng hốt khi gặp lại sự yêu thương của mẹ, hắn đang ở trong phòng bếp ăn món ăn mà mình thích nhất, cha thì đang ngồi buồn chán xem TV, mọi thứ như chưa từng thay đổi, đến cả câu nói thường của cha hắn cũng không khác gì: Trở về rồi ư, chắc đói rồi hả, mẹ con đang đun canh, rửa tay đi rồi ăn cơm.

Mọi thống khổ, đau xót trong chốc lát hóa thành nước mắt, hắn tiền tới ôm lấy mẹ mình, từ lúc quái vật xuất hiện tới nay, tâm hồn hắn lúc nào cũng khủng hoảng, hắn cô độc không dám tin nhiệm ai, hắn rất muốn nói tất cả cho mẹ mình biết.

Nhưng mà lời vừa đến mồm, hắn lại nghẹn ngào nói: “Mẹ…con rất nhớ mẹ!”

Đang lúc hắn cảm thấy hơi ấm quen thuộc của mẹ mình, thế giới xung quanh lại biến đổi, một cái xe tải lớn xuất hiện, sau đó thì một tiếng phanh gấp chói tai vang lên…

Cảnh tượng xuất hiện lần thứ hai trước mắt hắn chính là cảnh bố mẹ hắn không còn gọi được tiếng ‘con’ nữa, họ chỉ còn là hai thi thể, chỉ còn lại mình hắn quỳ trên mặt đất, liên tục gào lên những tiếng xé lòng: “Cha! Mẹ!...”

Thời khắc này, trong lòng hắn vô cùng đau đớn, ruột gan như đứt thành từng khúc!

Sở Vân Thăng sợ hãi mở mắt ra, cảnh trong mơ lúc này đã biến mất.

Trước mắt hắn chỉ còn lại bóng tối và lạnh lẽo.

Bốn phía vắng vẻ như cảnh địa ngục.

Ta đã chết sao? Trong đâu Sở Vân Thăng chỉ toát ra ý niệm này.

Chẳng qua là cơn đau từ chân trái rất nhanh đã kéo hắn về hiện thực.

“Nhớ lại thì căn nhà bị sập, mình bị đè rồi.” Những cảnh tượng trước khi hôn mê lại hiện về trong hắn.

Sở Vân Thăng cố đẩy những thứ đang đè trên người, nhưng trước ngực truyền đến sự đau nhức, cố gắng vận nguyên khí thì lại càng thấy đau. Cố thử vài lần nhưng không thành công.

Hắn cố lục lọi bên người, cảm thấy may vì thiên ích kiếm vẫn còn, lấy sự sắc bén của thiên ích kiếm, cũng không quá tốn sức để phá chướng ngại trên người.

Sở Vân Thăng cố chịu đau kéo từng khối đồ vật đang đè mình, kéo chân trái đang sắp chết lặng ra.

Một tia sáng yếu ớt theo khe của bức tường bị kéo ra chiếu tới, Sở Vân Thăng đóan có lẽ hiện giờ vào khỏang ban ngày ở ‘thời đại dương quang’.

Sở Vân Thăng bò ra bên ngoài phế tích, hắn kiểm tra lại tình huống thân thể một chút: đầu còn đang chảy máu; ngực thì bị thương nghiêm trọng, đại khái có mấy xương sườn bị gãy; chân trái mất đi tri giác, không biết có bị gãy không.

Lục Giáp Phù cũng sớm đã hỏng triệt đẻ, bằng không hắn cũng không bị đè đến mức khổ sở như vậy.

Sở Vân Thăng cũng chỉ đành tự an ủi mình: may mà mạng mình vẫn còn đây.

Hắn lấy từ trong vật nạp phù ra một số thuốc mà lúc trước lấy được ở bệnh viện, sau đó dán lên những vết thương đang chảy máu, hắn cũng không biết nguyên khí của mình có thể kháng viêm không vì thế nên lại ăn thêm mấy viên thuốc tiêu viêm, thời đại hiện nay không còn bác sĩ và bệnh viện, chỉ cần bị viêm nhiễm thì cứ chờ mà chết đi.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, sâu như bị biến mất hòan toàn, mà Sở Vân Thăng cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, hắn chỉ cảm thấy bụng đang kêu réo nghiêm trọng mà thôi.

Sở Vân Thăng dựa tạm vào một bức tường còn chưa đổ, ăn đơn giản chút gì đó.

Theo sự tiêu hóa thức ăn, cơ thể Sở Vân Thăng cũng dần khôi phục được chút hơi ấm, hắn có thể từ từ đứng dậy được, nhìn tia ánh sáng nhạt trên bầu trời, trước mắt cũng chỉ thấy toàn là thi thể!

Ngón tay hắn khẽ run lên, đốt một điếu thuốc rồi xoa xoa chân trái, hắn cố trèo lên một chỗ cao mà nhìn quanh, cảnh trước mắt lập tức khiến hắn ngây người!

Thi thể, toàn là thi thể, không có gì ngoài thi thể cả!

Một thế giới yên tĩnh như chết!

Phảng phất như toàn thế giới đều đã chết chỉ còn lại mình hắn, cô đơn bên phế tích.

Tay Sở Vân Thăng không tự chủ được mà run lên, hắn thấy mình như đang trong động băng, toàn thân đều lạnh lẽo.

Một cảm giác khủng hoảng không thể ức chế được phủ xuống sâu trong tâm linh hắn.

“Nhất định còn có người sống, ở Kim Lăng khẳng định là còn người sống, không thể chết hết được, hoàn toàn không thể! Tuyệt đối không!” Sở Vân Thăng chỉ có thể liên tục mà thì thầm như vậy. Hắn như có vẻ cố gắng ép mình phải tin tưởng như thế.

Hắn tìm thấy ở trong phế tích một kiện đồ vật gia đình, sau đó dùng thiên ích kiếm gọt nó thành cái nạng, lảo đảo đi qua từng thi thể, trong lòng chưa đầy hy vọng mà gian nan tiền về phía Kim Lăng.

Trong đầu hắn giờ chỉ toàn ý niệm thế giới đã bị hủy diệt, hắn liều mạng khống chế mình không được nghĩ vậy, vừa đi vừa cố gắng hấp thu nguyên khí thiên địa.

Sau khi đi được một đoạn, Sở Vân Thăng lại tìm được vài phương pháp chữa thương từ trong sách cổ, hắn cũng không cần biết có hữu dụng hay không, chỉ biết cố dùng nguyên khí mà thôi.

Nguyên khí sau khi tiến vào cơ thể, rất nhanh đã tan ra để cải tạo lại cơ thể, dần chuyển thành nguyên khí của bản thân, sau đó nguyên khí bản thân lại thong thả tiến hành trị liệu những nơi hắn bị thương.

Sở Vân Thăng cũng không biết nguyên khí làm sao có thể chữa được những chỗ đã bị gãy, hay là kéo dài xương, sửa chưa những dây thần kinh. Hắn chỉ cảm thấy đau đớn dần tan đi, tri giác cũng dần trở lại.

Cứ như vậy, hắn khập khiễng đi dọc theo từng con đường, dưới bầu trời hỗn loạn, xung quanh không có chút sự sống nào.

Càng đi về phía trước thi thể lại càng nhiều hơn, có nam nhân, có nữ nhân, có người già, có cả trẻ nhỏ, thi thể đầu đường, máu nhiễm đỏ mặt đất, đọng lại thành những khối đỏ sẫm. Bước chân của Sở Vân Thăng cũng đã giẫm qua không biết bao nhiêu máu rồi.

Sau rồi hắn không thể lách qua những thi thể nữa, chỉ còn cách giẫm lên mà tiến về phía trước, trong đầu dần chỉ còn cảm giác chết lặng.

Sở Vân Thăng cũng không thể đóan ra là có bao nhiêu người chết, hắn đóan có lẽ những người từ Thân Thành đến đều chết ở đây! Hắn càng đi mà lòng càng lạnh, càng đi càng hoảng hốt, hắn thấy như mình đang đi ở địa ngục thi thể, âm u, lạnh lẽo, thậm chí đến cả sâu còn sống cũng không có!

Tất cả đều chết! Một sinh vật sống cũng không có! Vĩnh viễn chỉ toàn là thi thể!

Hắn thấy mình như sắp điên rồi, đứng trên những thi thể, yết hầu hắn khẽ rung, cuối cùng không nhịn được mà gào lên: “Còn ai sống sót không? Còn ai không…?”

Không có ai trả lời hắn, không gian vẫn yên lặng như cũ.

Toàn bộ đã chết? Chết sạch rồi? Ngày cả một tiếng rên rỉ cũng không có sao?

Hắn không tin không có ai còn sống, hắn chưa từ bỏ ý định mà gào lên: “Còn ai không? Còn sống thì trả lời đi!”

Vẫn chỉ là thi thể ở đó, lạnh lùng nằm đó, để mặc hắn gầm rú trong vô vọng.

“Còn có người sống không?...”

Thanh âm của Sở Vân Thăng càng lúc càng thấp, hắn càng lúc càng tuyệt vọng.

Cuối cùng vẫn có một thanh âm yếu ớt vang lên, từ trong những xác chết ở không xa truyền đến.

Trái tim của Sở Vân Thăng không nhịn được mà nhảy lên, trong đầu chỉ có một ý niệm: có người còn sống, vẫn còn!

Hắn vội vã chống nạng đi tới, là trong một chiếc xe bình thường, trên nóc xe đầy những thi thể không trọn vẹn, thanh âm truyền ra từ trong xe.

Sở Vân Thăng cố gạt đám thi thể ra, bên trong lộ xa một cái lỗ lớn trên thân xe, hắn dùng sức giật cánh cửa ra, sau đó thì mùi niêm dịch từ trong xe tràn vào mũi hắn.

Trước mắt hắn là một nữ nhân, lưng quay lại, xương cốt toàn thân bị nát hết, thân thể bị vặn loạn, thậm chí cả những đầu ngón tay cũng như lật ngược, chỉ có điều ngón tay nữ nhân này nhất quyết không chịu buông chỗ mình đang nắm ra.

Lưng của cô ta bị chân đao của bọ cánh cứng đỏ đục thủng vài lỗ, đầu cũng không còn nguyên vẹn, nhưng tay không chịu buông, như thế đang bảo vệ thứ gi đó còn quan trọng hơn tính mạng cô ta vậy.

Thanh âm vừa rồi chính là từ dưới thân thể nàng ta truyền ra, Sở Vân Thăng rất nhanh đã hiểu ra, hắn lôi thân thể cô ta ra, nhưng vì bị kẹt quá sâu nên không thể kéo ra được.

Quá nóng ruột, hắn dùng thiên ích kiếm gọt tạm khoảng đó ra, lúc này mới kéo được thi thể nàng.

Dưới thân nàng ta đang bảo vệ một bé gái ước chứng bốn năm tuổi, tóc bện, mặc áo bông màu lam, trong tay cô bé ôm một con búp bê vải, sắc mặt trắng bệch, không chút máu, bụng bị đâm xuyên qua một lỗ, dĩ nhiên là đã chết từ lâu.

Thì ra thanh âm kia chỉ là do con búp bê dính máu kia phát ra.

Sở Vân Thăng thẫn thờ ngồi bệt ra đất, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Đột nhiên, mặt đất lại rung lên, giống như là động đất vậy!

“Là con bọ hoàng kim kia, hay là quái vật khác?”

Sở Vân Thăng lạnh lùng cười, thầm nghĩ: đến đây đi, lũ súc sinh đến đây đi! Tất cả đã chết hết rồi, lão tử cũng không muốn sống nữa!

Rầm…rầm…rầm!

Những rung động mãnh liệt không ngừng truyền tới từ xa, đến cả chiếc xe mà hắn dựa vào cũng rung rung, Sở Vân Thăng đành phải bám xe mà đứng lên.

Dưới ánh sáng ảm đạm, hắn nhìn thấy tất cả mọi vật đều bị phá hủy rồi.

Còn ở phía xa xa xuất hiện một con quái vật chân dài thật lớn, mỗi chân đều cao như tòa nhà 30 tầng, thân thể khổng lồ, hành động cực kỳ thong thả.

Mỗi một lần chân nó hạ xuống đất đều tạo ra những rung động cường liệt như động đất!

Quái chân dài xuất hiện ở phía xa, sau đó lại biến mất ở phương xa, căn bản là không thèm chú ý đến một con kiến hôi như Sở Vân Thăng.

Trong lòng Sở Vân Thăng càng lạnh hơn, hắn thầm nghĩ: thế giới này chắc là xong rồi!

Hắn lẳng lặng cầm lấy con búp bê nhỏ dính máu trong xe, ngồi trên đỉnh sườn núi, nhìn bát ngát thi thể xung quanh, lấy từ trong vật nạp phù ra hai viên pin mới, một lần nữa thay pin cho con búp bê.

Lúc này, gió như nổi lên.

Gió từ bốn phương kéo tới, khiến chiếc áo bông của hắn bay phần phật.

Sở Vân Thăng ấn cái nút bên dưới búp bê, một thanh âm non nớt của trẻ con bỗng vang lên giữa thế giới lạnh lẽo đầy thi thể: “Đom đóm, đom đóm, chậm rãi bay bay… Em bé sợ tối cứ an tâm ngủ… Sinh mệnh ngắn ngủi, cứ nỗ lực tỏa sáng…Làm cho thế giới đen tối, tràn ngập niềm tin…Lòng của tôi, lòng của tôi, đuổi theo bạn…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.