Sở Vân Thăng cũng nghĩ lại thì thấy, chuyện của đám người vu bà và người tin theo nàng ta đều là do tình nguyện cả, hơn nữa từ xưa đến nay, đám người tín ngưỡng đều là đám người cuồng nhiệt nhất.
Người của lão Thôi sau khi có được thức ăn bổ sung, bọn họ càng thêm nhiệt tình, nhanh chóng sửa chưa ôtô, quả thật là tiềm lực con người đúng là vô cùng, tuyệt vọng và hy vọng chỉ cách nhau một chút mà thôi, chỉ cần trong chớp mắt, kỳ tích cũng có thể sinh ra.
Ban đêm vắng vẻ, thậm chí đến cả gió cũng như ngừng lại.
Sở Vân Thăng sau khi tu luyện xong, cảnh giới Nhị Nguyên Thiên này chính là dung hợp nguyên thể về mặt cấu trúc, hơn nữa được chia làm năm giai đoạn, hắn hiện tại mới miễn cưỡng hoàn thành giai đoạn thứ nhất, hắn không biết được sau khi hòan tất quá trình dung hóa này xòn thì thực lực có phải sẽ đề thăng mạnh mẽ không? Hắn hiện giờ chỉ toàn dựa vào mình mà tự tìm hiểu, chỉ biết là càng tu luyện mới càng thêm mạnh mà thôi.
Kỳ thật thì cũng đâu chỉ mình hắn như vậy, trong xe cũng có vài chiến sĩ thức tỉnh cũng tương tự hắn, chỉ trừ có vu bà và tín đồ của cô ta ở xe khác, còn lại năm người thì đều không ngủ được, họ tìm đủ mọi cách để tăng thực lực của mình, đây chính là thứ duy nhất để bảo vệ mạng sống cho họ, đương nhiên họ phải vô cùng cẩn thận rồi.
Năm người này, mỗi người một tâm tư, từ khi Sở Vân Thăng giải quyết xong vấn đề lương thực, Hoàng Nhân Khoan là người đầu tiên kiên quyết đứng bên Triệu Sơn Hà, vu bà và Điền Đại Duy cũng phản chiến, đầu bếp thì tiếp tục trầm mặc, chỉ trong nháy mắt, người đơn lẽ bỗng nhiên lại biến thành Lê Việt.
Lúc này, Sở Vân Thăng đã tỉnh lại, Điền Đại Duy thì cố gắng lấy được một điếu thuốc mà hắn cất kỹ ra, xin lửa của Sở Vân Thăng rồi đốt hút, sau khi hút một hơi thì đưa cho Sở Vân Thăng, nhưng Sở Vân Thăng chỉ lắc đầu, không nhận.
“Sở đại ca, anh nói xem chết rồi có kiếp sau không?” Điền Đại Duy hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Chắc là có!” Sở Vân Thăng thuận miệng nói, vấn đề này hiện giờ không phải là lúc bàn, hắn lúc trước cùng từng nghĩ đến nó, nhưng cuối cùng đều bỏ qua.
“Tôi từ nhỏ đã mồ côi, mười tám tuổi đi lính, đội trưởng rất chiếu cố tôi, đối với tôi như đối với em trai ruột vậy.” Trong ánh mắt Điền Đại Duy lúc này lóe lên một tia sáng, nhưng rồi nhanh chóng ảm đạm đi, giọng nói cũng đầy chán chường: “Thời gian chiến đấu bảo vệ Thân Thành, chúng tôi chết hơn nửa, cấp trên nói dân chúng còn chưa đi, không được lui binh, có chết cũng phải chờ! Lúc đó, mỗi ngày đều có người chết, tôi rất sợ, vì thế đã thừa lúc hỗn loạn mà chạy trốn, kết quả là bị đội trật tự bắt được, ngày thứ hai, bắt đừng trước mặt cách anh em, đội trưởng tự mình xử phạt, sau đó đội trưởng lấy đầu đảm bảo, xin cho tôi được một lần cơ hội.”
Điền Đại Duy giống như đang tự nhủ, hắn không ngừng lải nhải: “Cùng hôm đó, tôi lập tức được phái đến chỗ giao chiến với sâu ở tuyếnd đầu để mong lập công chuộc tội, sau cuộc giao chiến, đám sau cuối cùng lui đi, tôi dĩ nhiên vẫn còn sống. Vào đêm hôm đó, tôi thức tỉnh, nhưng còn chưa kịp báo cáo, đội trưởng liền chúc mừng tôi gặp vận *** chó, cả đội chỉ mình tôi thức tỉnh, muốn tôi chiến đấu như một nam nhân, tuyệt đối không được lui bước!”
“Đến ngày thứ hai, sâu tiến tới quy mô lớn hơn, pháo binh nổ pháo kịch liệt, chiến đấu tưng bừng, các huynh đệ liên tục chết trận, đến cả đội trưởng cũng tự quấn bom vào người, hẹn với an hem kiếp sau lại làm huynh đệ rồi liều chết với đám sâu, còn tôi thì lén ném bom đi, sau đó trốn dưới thi thể an hem, tránh thoát…”
Thanh âm của Điền Đại Duy càng lúc càng nhỏ, đến nỗi gần như không nghe thấy được, tinh thần hắn dại đi, đến cả điếu thuốc cháy đến tay cũng không biết.
Nghe đến đây, hắn nhớ đến cảnh nhìn thấy khi trốn ở trên tòa nhà dân lần đó, khi ấy những quân nhân quấn bom liều mạng, cảnh thảm liệt đó, phải cần dũng khí đến thế nào chứ.
Sở Vân Thăng cũng dần hiểu được dằn vặt tâm lý của Điền Đại Duy, hắn gửi hy vọng vào kiếp sau, muốn gặp lại chiến hữu và thân nhân, nhưng lại lo lắng ở kiếp sau bị chiến hữu khinh bỉ.
Cho nên trong miệng hắn thường hô to: “Tôi không phải đào binh!”
Kỳ thật, Điền Đại Duy cũng không nói cho đám người Triệu Sơn Hà hắn là đào binh, chỉ là mỗi lần nằm mơ giật mình tỉnh lại, hắn đều hô như thế, vì vậy mà mọi người mới biết chuyện.
Một lát sau, tài xế đổi ban, sau đó xe lại tiếp tục tiến tới phía trước.
Sau khi nói hết tâm tư xong, Điền Đại Duy lâm vào ngủ say, Sở Vân Thăng cũng mơ màng ngủ đi, chỉ có hổ con là lỗ tai cứ dựng lên, tinh thần rất phấn chấn.
Cũng không qua bao lâu, Sở Vân Thăng mơ hồ cảm thấy thân thể hổ con đang rất căng thẳng, nó có vẻ bất an, vì thế hắn liền giật mình tỉnh lại.
Hổ con cảm thấy nguy hiểm, nhưng mà nó không biết được nguy hiểm đến từ hướng nào, thông thường lúc đó nó sẽ rất khẩn trương.
Thuộc tính phong thần bí, hơn nữa lại thêm cả sự cảnh giác trời sinh của mãnh thú, thế nên Sở Vân Thăng không dám phớt lờ phán đoán của hổ con.
“Đỗ xe!” Sở Vân Thăng đột nhiên quát lớn, tiếng quát như tiếng sấm vang lên trong chiếc xe yên tĩnh.
“Đỗ xe!” Sở Vân Thăng khẩn trương đứng lên, hắn không thèm để ý đến mấy người bị mình gọi tỉnh, chỉ vội vàng quát tiếp.
Ôtô vội vàng phanh lại, những chiếc phía sau cũng phanh lại khẩn cấp, tất cả đều vô cùng khẩn trương.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hoàng Nhân Khoan vội hỏi.
“Tắt lửa! Tắt đèn!” Sở Vân Thăng không thèm để ý đến hắn, vội la lên với tài xế.
“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Sơn Hà đang gác ở trên xe vội nhảy xuống, nghi hoặc hỏi.
Sở Vân Thăng vội móc súng lục ra, kiểm tra đạn một hồi, sau đó nhẹ nói: “Quanh đây có quái vật!”
“Quái vật gì?” Hoàng Nhân Khoan lại xen mồm vào.
“Không biết!” Sở Vân Thăng nhìn xuyên qua kính thủy tinh, nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt, những xe phía sau cũng đều đã tắt động cơ và đèn rồi.
“Ở hướng nào?” Lê Việt cũng nhanh hỏi.
“Không biết!” Sở Vân Thăng cũng vẫn trả lời ngắn gọn, hắn hiện giờ đúng là không biết nguy hiểm ở hướng nào, hắn còn chưa cảm nhận được nguyên khí ba động.
“Vậy cậu làm sao biết có quái vật?”
“Tiểu Sở, cậu không nói giỡn chứ!”
Triệu Sơn Hà cũng nói giống như Hoàng Nhân Khoan.
Sở Vân Thăng thấy bọn họ cứ rộn lên, vì thế cũng làm ngơ, hắn chỉ cố điều động nguyên khí, toàn thân cảnh giác hẳn.
Mọi người bị không khí khẩn trương của hắn ảnh hưởng, cũng hít thở thật nhẹ, không dám nói gì, cảnh giác nhìn bên ngoài.
Qua một hồi, cũng không có gì phát sinh.
Nếu như không phải biết tính cảnh giác chính xác của hổ con, Sở Vân Thăng cũng sẽ thấy nghi ngờ.
“Sở tiên sinh, có phải là cậu lại xé chuyện bé thành to không?” Lê Việt khinh thường nói, hắn có chút bất mãn vì việc Sở Vân Thăng giúp Triệu Sơn Hà.
“Đúng vậy, có dọa người quá không vậy?” Hoàng Nhân Khoan thả lỏng thân thể, tựa lưng vào xe, gật đầu nói.
“Nhìn mau, đó là gì vậy?” Điền Đại Duy ngồi cuối xe đột nhiên kinh hãi hô.
Tốc độ của Sở Vân Thăng cực nhanh, nhảy phắt đến đuôi xe, ở trong bóng tối hắn không thấy bóng người, nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy từng cơn gió sắc bén thổi đến, khiến mọi người rất kinh hãi.
Phía bên phải ở trong bóng tối, bỗng nhiên xuất hiện ba điểm màu lục cách mặt đất khoảng 2 mét, cũng không biết là cái gì.
“Bên này cũng có!” Trong bóng tối, thanh âm Hoàng Nhân Khoan run giọng vang lên.
“Chủ nhiệm Hoàng cùng vu bà bảo vệ phía sau, nhưng người khác chuẩn bị chiến đấu.” Triệu Sơn Hà nhanh chóng quyết định.
Lúc này càng lúc càng nhiều điểm màu lục xuất hiện, có cao có thấp, vây quanh đám người Sở Vân Thăng vào giữa!
Lúc trước Sở Vân Thăng đều là nhớ hổ con phát hiện nguy cơ, sau đó tắt hết ánh sáng, đợi Kim Lăng đi qua là thoát.
Nhưng mà những quái vật màu lục huỳnh quang này cũng không biết là quái vật gì, có vẻ năng lực chúng rất mạnh, đã lén vây quanh đám người Sở Vân Thăng rồi.
Lúc này có trốn cũng là vô dụng, hơn nữa địch ngoài sáng còn ta trong tối.