Cửa xe mở ra, người bên trong đều đi xuống, trận chiến nguy hiểm vừa rồi đã tạm lắng xuống.
Người chết rất nhiều, có đến hơn 11 người bị Hấp trùng hút khô.
Lão Thôi chết lặng chỉ huy mấy người đàn ông đưa thi thể những người đó đặt bên ngoài, thân nhân của những người chết đang quỳ ở đó, họ không khóc lóc, tinh thần đều đang đờ đẫn, thỉnh thoảng họ chỉ run lên, chứng tỏ họ vẫn còn sống.
Đầu bếp thì đã chết, hắn không thể cứu được nữa, người duy nhất có thể chữa thương là vu bà thì đã hôn mê. Trong sách cổ cũng có tam giai Dũ Cung Nguyên Phù có thể chữa thương cứu mạng, nhưng hiện giờ Sở Vân Thăng chưa thể chế được,hắn hiện giờ không thể nhìn ra quy luật để chế luyện.
Sở Vân Thăng chưa từng nói chuyện nhiều cùng đầu bếp vì đầu bếp cả ngày chỉ trầm mặc không nói gì, cũng không ai biết lai lịch của hắn, chỉ biết được hắn là một đầu bếp, hắn dường như chỉ giống một người khác lạ lên xe buýt với mọi người, nhưng điều khac biệt duy nhất hôm nay hắn đã bỏ mạng.
“Đưa bọn họ đi chôn đi” Sở Vân THăng tiếp tục bò xuống đất, hổ con lúc này nhào lên người hắn, hiện giờ nó càng lúc càng nặng, vì hiện giờ đang trọng thương nên Sở Vân Thăng chỉ có thể nằm im ôm nó mà thôi.
Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
“A” Lão Thôi ngừng lại, ánh mắt tràn đây mê hoặc.
“Đều chôn đi.” Sở Vân Thăng thở dài nói, hắn nhìn thi thể đầu bếp đang lạnh dần, lại nhớ tới Khương Nghiệp ở đội chiến sĩ thức tỉnh của ĐH Đông Thân, đó là người đầu tiên sóng vai chiến đấu với Sở Vân Thăng mà chết đi, Sở Vân Thăng lúc đó kiên quyết muốn mai táng thi thể hắn.
“Không, không được, chúng ta không đào được.” Lão Thôi máy móc nói.
“Dùng thứ này đi” Sở Vân Thăng rút ra Thiên Ích Kiếm rồi cắm trên mặt đất, Thiên Ích Kiếm chém sắt như chém bùn, đào đất cũng không khó khăn gì.
Lão Thôi mang theo người đi, Triệu Sơn Hà và mấy người bị thương thì ở lại nghỉ, vì ngoài năm người chiến sĩ thức tỉnh còn sống ra thì cũng có 7,8 người nữa đang bị thương nặng.
Tâm tình mọi người đều trầm xuông, yên lặng không nói tiếng nào.
Lúc này, duy nhất chỉ có bác sĩ đang ôm một đứa bé mới đẻ đi ra, đứa bé khóc oa oa, khiến mọi người đều chú ý tới nó.
“Đứa bé này không nên tới thế giới này, nó không đáng phải chịu tội”
“Quá bậy, ông trời làm quá bậy rồi.”
“Đây đúng là số mệnh, là số khổ mà.”
.........
“Lão Thôi, mẹ của đứa bé không có sữa, nó lại đang đói, ông nghĩ xem có cách nào không. Đứa bé này vừa mới sinh ra không bao lâu mà.” Bác sĩ thương cảm nói.
“Biện pháp? Kiếm đâu ra biện pháp?” Lão Thôi run run đỡ đứa trẻ từ tay bác sĩ, lão đứng bên đám thi thể, nước mắt rơi, nghẹn ngào nói:” Đây là số mạng của nó, nó không nên đến thế giới này, đúng là số mạng rồi.”
“Oa..” Đứa bé khóc lớn, không biết là vì nó đói hay là vì bị lạnh, hoặc có lẽ nó không cam lòng vì số phận của mình.
“Ông trời mù rồi. Không để cho người ta chút đường sống nào cả.” Lão Thôi ngửa đầu lên, nhìn bầu trời tăm tối, lão run giọng nói.
Thanh âm bi phẫn của lão vang lên, cứ quanh quẩn thật lâu trên bầu trời lạnh lẹo, khiến người khác run sợ lên.
Trận chiến này, thương vong thảm trọng, đến Sở Vân Thăng cũng bị thương, những chiến sĩ thức tỉnh khác thì tạm thời mất sức chiến đấu, thậm chí còn hôn mê bất tỉnh nữa.
“Bác sĩ Lý, ông qua đây một chút” Sở Vân Thăng kiểm tra thương thế cho đám người Triệu Sơn Hà xong, xác nhận bọn họ trong thời gian ngắn là không thể hồi phục được, mà hiện giờ lại không thê nghỉ ngơi lâu ở đây, dưới đất đầy xác Hấp Trùng, ai biết được có loại trùng khác đến không.
“Sở tiên sinh, tôi sẽ cố gắng hết sức chăm sóc cho họ, nhưng mà không có thuốc, tôi đành bất lực thôi.” Không cần Sở Vân Thăng phải nói, bác sĩ Lý cũng hiểu ý hắn, đáng tiếc là ông ta có lòng cứu người, nhưng lại không có thuốc.
“Chuyện thuốc mem ông không cần quan tâm, mau chóng giúp bọn họ khôi phục một chut vềt thương, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Bên trong Vật Nạp Phù của Sở Vân THăng cũng còn rất nhiều thuốc hắn lấy được trong bệnh viện ở Thân Thành và Côn Thành, chỉ là hắn không hiểu nhiều về thuốc, vì thế sợ là quá sức trong việc tìm thuốc trong Vật Nạp Phù.
“ồ” Bác sĩ Lý sửng sốt, nơi này là cùng núi hoang vắng, ngay cả nhà dân còn không có, tìm đâu ra thuốc chứ?
Chẳng qua ông ta cũng chỉ nghi ngờ nhìn Sở VânThăng, đây là người mạnh nhất trong bảy chiến sĩ, người này đã làm ông ta kinh ngạc nhiều lần, vì thế cũng không dám nêu ra nghi vấn, ngược lại chỉ cố nói ra tên thuốc thôi.
Sở Vân Thăng làm sao có thể nhở ra nhiều tên thuôc như thế, vì vậy hắn liền vỗ vai bác sĩ Lý nói:” Trước tiên cứu vu bà, tôi sẽ đi tìm thuốc.
Tuy là Sở Vân THăng cũng không có hảo cảm gì với vu bà, nhưng mà năng lực của cô ta thần kỳ, lại phối hợp với việc bác sĩ trị liệu, hiện giờ chính là biện pháp nhanh nhất của họ.
Bác sĩ Lý không biết Sở Vân Thăng đi đâu tim thuốc, vì thế ông ta cũng không dám hỏi mà chỉ cố gắng kiểm tra vu bà đang hôn mê, cũng may là xác của những con Hấp trùng trên mặt đất phát sáng, nếu không thì ông ta cũng không nhìn thấy gì, nếu thế thì cái gì cũng không làm được.
Sở Vân Thăng ngoặt ra đuôi xe, lúc này hắn thấy đôi mắt lão Thôi đã đỏ ngầu, hai tay lão run rẩy, đặt đứa bé lên trên những thi thể sắp chôn, sau đó lão giơ cao Thiên Ích Kiếm lên, chuẩn bị đâm xuống.
“Ông điên rồi.” Sở Vân Thăng rống to, hắn muốn lao đến cứu người, nhưng mà chân lại không còn bao nhiêu sức.
Mắt thấy đứa bé sắp bị đâm chết, trong lòng Sở Vân Thăng như đang ở trong động băng lạnh toat.
“Gầm..” Nhanh như chớp, từ dưới chân Sở Vân Thăng loé lên một cái bóng, sau đó tiếng hổ Gầm vang lên, trong nháy mắt hổ con đã lao đên đè lão Thôi xuống đất.