Ở phía sau xem Sở Vân Thăng đưa đứa bé cho mẹ nó, cô ta ôm đứa bé thật chặt, có lẽ đang sợ có người nào đó sẽ cướp mất nó vậy.
Sở Vân Thăng lấy từ trong Vật Nạp Phù ra một hộp sữa bột, hắn cũng không quản là sữa có thích hợp cho trẻ sơ sinh ăn không, hiện giờ không phải lúc tính toán, sau khi đưa hộp sữa cho Thôi Ngọc Tuyền thì lại nói tiếp:” Đây là của đứa trẻ, cậu bảo quản thay hai mẹ con họ, đừng để rơi vào tay người khác.”
So sánh với những người khác thì Thôi Ngọc Tuyền này là người Sở Vân Thăng tiếp xúc nhiều hơn một chút, vì thế hắn cũng tin cậy hơn một chút, tuy là Thôi Ngọc Tuyền tính tình lỗ mãng, không biết lượng sức mình mà chống lại với Lê Việt, nhưng mà hiện tại Triệu Sơn Hà và Sở Vân Thăng cho hắn mượn chỗ dựa, mà đội ngũ sau đợt thương vong này cũng không có đại sự gì lớn nữa cả.
“Sở đại ca?” Thôi Ngọc Tuyền kinh ngạc nhìn hộp sữa bột trong tay, thời đại này sữa bột có ý nghĩa gì, có thể là đám chiến sĩ thức tỉnh không biết, nhưng những người bình thường như bọn hắn lại hiểu rất rõ.
Hơn nữa Thôi Ngọc Tuyền cũng không biết Sở Vân Thăng làm thế nào biến ra được hộp sữa bột này, nó vẫn còn mới tinh. Khác hẳn với những vật phẩm nhặt được ở những phế tích bị tàn phá. Hơn nữa càng không nói là Sở Vân Thăng lúc trước cũng quỷ dị đưa ra túi thịt trùng để giải quyết sự nghiêm trọng khi thiếu thực phẩm của bọn họ.
“Đừng hỏi, đừng hỏi gì cả, tôi có thể giúp các ngươi những thứ này mà thôi, các ngươi nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn nên yêu cầu chính phủ ở Kim Lăng giúp. Giờ đi an bài chuyện thịt trùng đi, ăn no rồi đi, từ đây tới Kim Lăng cũng không còn xa nữa đâu.” Sở Vân Thăng cắt đứt lời nói của hắn, tuy là Sở Vân Thăng liên tục giúp bọn họ, nhưng mà cũng không muốn lộ bí mật lớn nhất của mình ra.
“Sở đại ca...” Thôi Ngọc Tuyền cắn môi, do dự một chút, sau đó thấy Sở Vân Thăng không nói gì mới giải thích:” Em không phải là muốn nói chuyện sữa bột, Sở đại ca, em chỉ muốn anh dạy em cách nào để thức tỉnh, trước đây Triệu đại ca đã dạy em rất nhiều biện pháp,nhưng em thử rất nhiều mà không thành công, anh là chiến sĩ mạnh nhất ở đây, cũng là người lợi hại nhất mà em thấy, anh có thể dạy em không?”
Hắn và Ngũ tử khi nhìn thấy đám người Sở Vân Thăng chiến đấu thì vẫn luôn chú ý mọi hành động, sau đó Sở Vân Thăng lại chiến đấu một mình với đàn trùng, thậm chí còn cùng lúc phát ra hai loại dị năng băng và hoả, điều này khiến hai người vô cùng sùng bái.
Sở Vân Thăng cũng không nghĩ tới Thôi Ngọc Tuyền lại hỏi mình vấn đề này, chẳng qua mình cũng không hiểu chút gì về việc thức tỉnh, nếu như tôn giáo truyền thụ ở thời đại này, hắn còn có thể nói là vì cái gì đó...Nhưng mà hắn căn bản không phải người thức tỉnh.
“Làm sao để thức tỉnh, cái này tôi cũng không biết, vì thế không có biện pháp giúp cậu.”Sở Vân Thăng lắc đầu nói.
“Một chút biện pháp cũng không có sao?” Thôi Ngọc Tuyền cố gắng hỏi thăm.
Sở Vân Thăng vẫn chỉ lắc đầu, nhìn ánh mắt Thôi Ngọc Tuyền mờ dần đi, Sở Vân Thăng bổ sung một câu:” Tôi đoán đây có thể là chuyện về phương diện sinh vật học, khi tới Kim Lăng, nơi đó có rất nhiều khoa học gia, chắc là sẽ có biện pháp, còn hiện giờ cậu đừng nghĩ nhiều nữa, tổ chức đoàn đội cho tốt, mau chóng đến được Kim Lăng mới là quan trọng nhất.”
Thôi Ngọc Tuyền gật đầu, kiên đinh nói:” Mặc kệ thế nào, em sẽ không buông tha đâu”
Lúc cậu bé đi rồi, Sở Vân Thăng mới cẩn thận tìm tòi thuốc đông y trong Vật Nạp Phù, sau khi mất rất nhiều tinh lực hắn mới tìm được những dược vật mà bác sĩ Lý yêu cầu.
Mai táng thi thể,nấu cơm và chữa thương.
Sau khi được Sở Vân Thăng đưa thuốc, bác sĩ Lý nhanh chóng tiến hành chữa thương, vu bà đã tình lại, cô ta rất quật cường, vừa mới khôi phục thương thế liền đi chữa thương cho những tín đồ của mình luôn, sau đó mới đến phiên đám người Triệu Sơn Hà.
Sở Vân Thăng đang xé thịt của con Bọ Cánh Cứng Đỏ cho con hổ con ăn, con hổ con vừa rồi đã đói đến mức kêu gào thảm thiết rồi.
“Chú, con cho chú nè.”
Sở Vân Thăng lúc này đã biết cô bé lần trước xin cháo của hắn tên là Manh Manh, cha của cô bé vì bảo vệ vợ và con mà chết bởi Bọ Cánh Cứng Đỏ.
Hai tay cô bé Manh Manh bê bát canh thịt băm, đứng trước mặt Sở Vân Thăng, nhưng Sở Vân Thăng đã ăn qua lương khô, vì thế hắn không đói,nên chỉ để bát canh sang bên cạnh.
Nhìn thấy Sở Vân Thăng hình như không thích ăn, ánh mắt cô bé có chút thất vọng, chẳng qua rất nhanh đã quay qua hứng thú với con hổ con, muốn vuốt ve con hổ, nhưng mà lại không dám.
“Chú ơi, nó hình như là một con hổ nha, con ở vườn bách thú đã nhìn thấy hổ rồi, chẳng qua là lớn hơn nó thôi,” cô bé khoa tay múa chân nói.
Sở Vân Thăng cười cười, sau đó lấy ra một thanh chocolate đưa cho cô bé rồi nói:” Nó đúng là hổ, nhưng chỉ là hổ con thôi.”
“Chocolate” Cô bé kinh hỉ nói:” Là chú cho con sao?”
Sở Vân Thăng gật đầu, vuốt ve đầu cô bé, sau đó nói giỡn:” Đừng nói cho người khác nhé.”
“Vâng ạ” cô bé gật đầu mạnh mẽ, sau đó nói:” Nhưng mà mẹ cũng không được nói sao chú”
Sở Vân Thăng vỗ vỗ đầu cô bé, nói:” Con mau đi về đi,chú còn có việc cần làm.”
Cô bé rất sợ Sở Vân Thăng sẽ đột nhiên giận như lần trước, vì thế vội vàng dấu thanh chocolate vào cái túi nhỏ kín đáo của mình, sau đó vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé, rồi cẩn thận nói:” cảm ơn chú,con đã giấu chocolate đi rồi, bao giờ tối đói con sẽ ăn”
Sở Vân Thăng cười cười nói:” Đi nhé”
Sau khi có thịt trùng bổ sung,cô bé trở lên hoạt bát hẳn, Sở Vân Thăng nhìn bóng lưng cô bé đang nhảy nhót rời đi, trong lòng như nhớ lại tuổi thơ của mình.
Sở Vân Thăng đem bát thịt băm đến cho Điền Duy Đại đang băng bó toàn thân, lưng của Điền Duy Đại bị độc dịch của Lục Huỳnh Thứ Hấp trùng đốt cháy đến mức cả khớp xương cũng nhìn thấy được, nếu như không phải năng lực đặc biệt của vu bà, chỉ dựa vào sự trị liệu của bác sĩ thì có khi hắn đã sớm không qua khỏi rồi. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Điền Duy Đại cũng không cao lắm, thân hình cũng rất gầy yếu,ngoài miệng không có ria mép giống Sở Vân Thăng, nhìn thì có vẻ là một tiểu tử khá thanh tú, chẳng qua lượng cơm hắn ăn không ít, cháo trước đây người khác phải ăn một lúc, hắn chỉ cần một húp là hết rồi.
Sở Vân Thăng đem thịt băm đến cho hắn, hắn có chút ngượng ngùng, nhưng rồi cũng bị bụng làm mê hoặc, tuy là bát canh thịt này không đủ so với lượng cơm hắn cần.
Thôi Ngọc Tuyền đã khống chê khẩu phần ăn rất nghiêm ngặt, tuy là cậu ta cuối cùng vẫn lén tăng thêm cho những chiến sĩ thức tỉnh, mà lúc này Thôi Ngọc Tuyền mới hiểu được sự khó xử ngày trước của lão Thôi. Những chiến sĩ thức tỉnh thật sự quá quan trọng với đoàn người hiện nay.
“Sở tiên sinh, cảm ơn anh” Triệu Sơn Hà thương thế tuy là nhẹ hơn những người khác, nhưng mà cuối cùng hắn bị bọ đẩy ngã xuống đất,nếu không dựa vào dục vọng cầu sinh và ý chí kiên cường thì giờ có lẽ hắn đã nằm xuống như đầu bếp rồi. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Đến lúc bác sĩ Lý và vu bà trị liệu cho hắn, hắn vẫn kiên nhẫn chịu đau, để cho họ cứu Điền Duy Đại Trước.
“ Sở tiên sinh, không có anh,chúng tôi hôm nay đều không còn sống được rồi.” Triệu Sơn Hà nói tiếp, đau đớn vẫn đang dằn vặt hắn, khí tức của hắn vẫn còn rất yếu, nói:” Anh hoàn toàn có năng lực phá vây, một mình trốn đi, nhưng anh không làm vậy. Cảm ơn anh đã không vứt bỏ chúng tôi.”
Sở Vân Thăng chặn hắn lại, nói:” Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn đầu bếp, hắn đổi mạng mình để liều mạng, còn chúng ra thì ít ra đều còn sống.”
Sở Vân Thăng nói ra làm mọi người đều buồn, đến cả Hoàng Nhân Khoan cũng không còn ra vẻ đại quan lúc trước nữa mà chỉ nhẹ thở dài.
“ăn xong thì nhanh đi thôi, nơi này không thể ở lại lâu, hơn nữa đám trùng có thể đánh hơi mà tới, nếu vậy chúng ta chỉ còn đường chết mà thôi.” Sở Vân Thăng nói tránh đi vấn đề buồn này.
“Đúng, việc này không nên chậm trễ, hiện tại đi thôi, đề lão Thôi tập hợp mọi người xuất phát thôi.” Lông mày Triệu Sơn Hà nhíu lại, hắn cố sức đứng lên chuẩn bị xuất phát.
“Quên nói cho mọi người, tinh thần lão Thôi không ổn định, hiện giờ tôi để Thôi Ngọc Tuyền tiếp nhận vị trí chỉ huy thay lão rồi.´Sở Vân Thăng nâng Điền Duy Đại lên, bình tĩnh nói.
“A?” Đám người Triệu Sơn Hà đều há hốc mồm, nhưng chỉ phát ra được âm thanh nhỏ, mỗi ngày đều phải lo cho ngần này người, ai cũng không thể đảm bảo được tương lai có điên hay không nữa. Thời đại này đúng là không để người ta sống mà.
Ôtô đã bị đám Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng phá huỷ hoàn toàn, không thể sửa được nữa, lộ trình còn lạichỉ có thể đi bộ mà thôi.
Thôi Ngọc Tuyền tập hợp những người có thể hoạt động lại, dưới sự trợ giúp của Sở Vân THăng, chế tạo một cái cáng cứu thương, khiêng theo bà mẹ mới đẻ cũng đứa bé mới sinh.
Hoàng Nhân Khoan bị mọi người bức lên đội tiên phong, ngoài Sở Vân Thăng ra, năm người còn lại cũng chỉ có hắn là bị thương nhẹ nhất, cũng chỉ còn hắn là còn một chút thực lực.
Sở Vân Thăng ở lại cuối đội ngũ, hắn muốn tự mình đoạn hậu.
Ký thật hắn ở sau một mình là có ý riêng, vì ở đây khắp nơi đều là thi thể Hấp Trùng, mặc dù nguyên khí loãng nhưng ít nhất có thể chế được Nhiếp Nguyên Phù để cứu nguy lúc cần.
Chờ đến lúc mọi người đi ra hết, Sở Thăng Vân liền khống chế Vật Nạp Phù, đem những thi thể của Hấp trùng thu hết vào trong.
Lúc này, trên bầu trời đã xuất hiện ánh sáng nhạt, những ngọn nui xa xa cũng không quá cao, nhưng hiện giờ lại giống như một con mãnh thú cổ đại đang nằm trong bóng tối vô tận.
“Mau nhìn kìa, qua ngọn núi kia là tới Kim Lăng rồi.” Triệu Sơn Hà vung tay lên hô lớn.
Cuối cùng cũng đã tới rồi sao? Ngọn lửa huy vọng trong nháy mắt hừng hực thiêu đốt trong lòng mọi người, tâm tình vui vẻ hẳn