Hắc Bang Lão Đại, Nhĩ Toán Mao!

Chương 6: Hắc bang lão đại, xâm nhập nhà dân! . .



Ngụy Tỉnh vừa mở cửa, trên ót của hắn đã bị một gọng súng đen tuyền dí đến,  cha của Hàn Hữu Dạ đang đắc ý dào dạt ngồi ở trên ghế sa lon, trên bàn thủy tinh đặt một nồi lẩu hầm tỏa hương khí bốn phía, bàn tay hắn cầm chiếc đũa, bĩ bĩ vươn hai ngón tay, như động tác chào theo nghi thức quân đội. Ngụy Tỉnh nhắm mắt, sớm biết nên kêu Hàn Hữu Dạ tiểu tử kia chép phạt một trăm vạn bản a!

“Lão sư, chó nhà ngài mùi vị không tệ a.” Hàn Thiên Long thổi thổi khói ở miếng thịt bốc lên, một hơi nuốt vào, khóe mắt nhìn nhìn Ngụy Tỉnh bộ dáng tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang), trong lòng một trận thống khoái.

Lúc này đầu Ngụy Tỉnh vang ầm ầm, cùng một trăm còi xe lửa vang nghiền qua đầu hắn thật giống nhau! Hắn mới vừa mới nghe được cái gì? Nghe được cái gì? Không, hắn cái gì cũng chưa nghe được…

“Này, ngài… . Nha! Con mẹ nó nếu ngài có điểm tự giác, lão tử  đây đâu phải dí súng vào đầu!” Tên đàn em trơ mắt nhìn Ngụy Tỉnh đặc biệt bình thường đổi giày đặt đâu vào đấy, cởi áo khoác sau đó treo lên giá áo, sau đó tiến vào phòng ngủ… Hắn liền trợn mắt há hốc mồm, “Lão Đại, hắn phải chăng bị đả kích quá độ ?”

Hàn Thiên Long cười một tiếng, “Lá gan cũng nhỏ quá… . Nga! Ngụy Tỉnh, con mẹ nó cậu dám chém lão tử!” Hàn Thiên Long chật vật tránh trái tránh phải, nguyên lai tưởng rằng Ngụy Tỉnh sợ đến choáng váng, nào biết hóa ra là bị dọa điên rồi! Đột nhiên cầm thanh kiếm từ trong phòng ngủ lao tới, gặp người liền chém, nhưng bọn họ mang theo súng! Mẹ nó! Lão tử đeo súng , vì cái gì muốn trốn a! Còn có thiên lý không!”Ngụy Tỉnh, cậu dám đến đây! Lão tử thật sự muốn nổ súng !” Mạng nhỏ quan trọng hơn, cho dù là lão sư của Hữu Dạ cũng đành phải vậy!

Tên đàn em gọi là A Tử  giơ cái ghế dựa xông lên, Ngụy Tỉnh âm u xoay người, vẻ mặt sát khí. A Tử vừa mới còn vẻ mặt anh dũng, nhất thời giống như bị điểm huyệt đạo, đơ ra như cây gỗ.

“Cút!”

A Tử gian nan nuốt nuốt nước miếng, lão sư của thiếu gia thật đáng sợ…

“A Tử, phát ngốc cái gì! Lên đi!” Hàn Thiên Long mạnh mẽ nhào tới, muốn ghìm cổ Ngụy Tỉnh, lại bị Ngụy Tỉnh nhẹ tránh ra, xoay người một cái quay về đá, ‘uỵch’ một tiếng, A Tử đầu đã u lên một cục lại u thêm cục nữa, ghế dựa trên tay cũng đã thất linh bát lạc nằm trên mặt đất.

“Lão, lão Đại, làm sao, làm sao bây giờ? Hắn hắn hắn hắn hình như thực thực rất lợi hại!”

“Hắn hiện tại muốn chém người, chúng ta liền nổ súng! Mẹ nó, như thế nào muốn làm khó nhau như vậy!”

“Nga.” A Tử  lòng còn sợ hãi liền  một bên lui về phía sau một bên lấy súng, “Lão, lão sư, ngài đừng chém nữa, lão Đại tránh ra, ngài lợi hại thế nào cũng ngăn không được đạn… . ! ! !” Tên đàn em vừa nói vừa lui về phía sau, cuối cùng một cái ‘oa’ tự đột nhiên cất cao âm, bởi vì Ngụy Tỉnh căn bản không có nghe, đã xông lên .

“Ngô… Ô…”

A Tử  giơ súng, trừng mắt, đang chuẩn bị nổ súng, nào biết kiếm Ngụy Tỉnh vừa chạm xong mi gian (giữa hai chân lông mày) hắn lại ngạnh sinh sinh dừng lại.

Ngụy Tỉnh đột nhiên xoay người, hướng sô pha bên kia đi, một tay bắt lấy lưng sô pha, hơi hơi giương tay, toàn bộ sô pha bị quăng ra ngoài.

“Ác! Con mẹ nó cậu thật sự là không có mắt!” Hàn Thiên Long va vách tường, tròng mắt thiếu chút nữa trợn ra ngoài. Ngụy Tỉnh hất sô pha ra liền ở bên cạnh vài li (cm)… .

“Nhục Nhục! !” Ngụy Tỉnh biểu tình cực kì phong phú la lên, sau đó ôm một con chó phì đô đô (mập mạp), càng không ngừng cọ, “Nhục Nhục, nếu mày chết , tao cũng không sống!”

Hàn Thiên Long khóe miệng run rẩy, đây là diễn cái gì a! ? Mười năm sau, tôi xem con chó này chết rồi, cậu còn có sống hay không !

“Ân? Nhục Nhục mày nói cái gì?” Ngụy Tỉnh thâm tình nhìn Phì Nhục (Phì Nhục aka Nhục Nhục là tên con chó nhà pé Tỉnh), ôn nhu vuốt lông nó, trong mắt Hàn Thiên Long cùng A Tử, Ngụy Tỉnh đầu óc chắc không bình thường !

“Cậu là heo sao! Không thấy được miệng nó bị trói lại sao! Nó có thể nói chuyện sao! Không đúng! Đó là chó! Chó có thể nói chuyện sao!” Hàn Thiên Long có thể bị chuyện này kích thích không nhẹ, có chút nói năng lộn xộn. Phì Nhục mập mạp một thân đầy thịt. Lúc Hàn Thiên Long và A Tử xâm nhập vào nhà, liền thấy Phì Nhục sủa to tiếng đuổi người. Hàn Thiên Long nhìn con chó béo, nước miếng tràn ra, nhưng lại nghĩ đến đây là chó nhà lão sư của Hàn Hữu Dạ, tuy rằng nếu kết liễu cả chủ và chó thì cũng không sao, Hàn lão đại bỗng nổi lên tình người, liền không đem “thành viên gia đình” nhà lão sư sát hại. Hiện tại nghĩ tới quyết định không đem con chó béo kia đi nấu lẩu quả là quyết định sáng suốt.

“Các người có chuyện gì?” Ngụy Tỉnh lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, mở trói cho Phì Nhục ngồi ở bên cạnh, hai cái chân mập mập khoát lên đùi Ngụy Tỉnh, kéo đầu lưỡi, chảy chảy nước miếng, đôi mắt long lanh đang đắm đuối nhìn miếng thịt hun khói trong tay Ngụy Tỉnh.

Hàn Thiên Long ngồi đối diện Ngụy Tỉnh, chân bắt chéo, không ngừng run rẩy, hai tay mở ra, thích ý tựa vào trên ghế sa lon. Nhìn Ngụy Tỉnh  lật một miếng thịt, sau đó đưa đến bên miệng Nhục Nhục, con chó béo hai mắt tỏa sáng liền đem miếng thịt trên bàn tay trắng nõn của Ngụy Tỉnh nuốt vào… .

“Thật là ~~~ Nhục Nhục, không phải đã nói với mày, ăn cơm phải chậm rãi, tao nhã ăn sao ~~~ như thế nào lại tham ăn vậy ~~~” Ngụy Tỉnh từ miệng Phì Nhục lấy tay ra, một tay dính đầy nước miếng, hắn cũng không ngại bẩn, tiếp tục lật chân giò hun khói, sau đó lại bị nuốt…

Hàn Thiên Long cảm thấy được thần kinh của mình có năng lực khảo nghiệm thật khủng, nhìn khung cảnh mổ người một chó này thịt kì dị a!

“Này, các người rốt cuộc là ai?”

Ngụy Tỉnh cũng chưa nâng mi nên một chút, vẻ mặt từ ái nhìn cún yêu của mình .

Hàn Thiên Long bị bơ hoàn toàn, huyệt Thái Dương giật giật liên hồi.”Cậu là nằm vùng đúng hay không!”

Ngụy Tỉnh rốt cục có phản ứng , giương mắt, lành lạnh toát ra hai chữ, “Ngu ngốc.”

“Tôi con mẹ nó!” Hàn lão đại rốt cục bạo phát, “Tiểu tử cậu muốn chết có phải hay không! Nói! Ai phái cậu tới? Tư liệu của cậu ba năm trước kia, đều không có, trừ bỏ nằm vùng còn có ai sẽ tìm không thấy tư liệu! Cậu hiện tại là lão sư của Hữu Dạ, có phải hay không muốn từ chỗ hắn có được tình báo Thiên Long bang!”

A Tử vẻ mặt khát khao nhìn lão Đại nhà mình, suy luận rất ăn khớp a, thật không hổ là lão đại của hắn. Tuy nhiên có một người rất không nể tình, sau khi lật xong khối thịt hun khói, Ngụy Tỉnh đứng dậy đi đến phòng bếp, bỏ lại một câu làm đả kích Hàn lão đại trầm trọng.

“Anh có triệu chứng hoang tưởng a, nên đi gặp bác sĩ.”

“Này, vậy cậu nói xem, vì cái gì tôi không tìm được tư liệu về cậu!” Hàn lão đại chưa từ bỏ ý định quay về phòng bếp hô.

Ngụy Tỉnh bưng một đĩa thức ăn giành cho chó ra, liếc Hàn Thiên Long một cái, lành lạnh thốt một câu, “Bởi vì anh là phế vật.”

“Lão, lão Đại, anh không sao chứ?” A Tử lo lắng nhìn lão Đại nhà mình, bị đả kích không nhẹ đi.

“A Tử, chúng ta về.”

“Dạ, được.” A Tử giúp đỡ Hàn Thiên Long lảo đảo, hướng cửa đi ra, hôm nay thảm bại a!

“Chậm đã.”

“Lão sư còn có việc?”

“Đem cái  nồi lẩu chết tiệt kia mang đi.”

A Tử  nhìn nhìn trên bàn trà nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút, này đúng là mất mặt a~!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.