Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 100: Tôi Không Say



Ban đêm Đinh Tiểu Lộ không thể ngủ được, vì vết thương khá là đau nhức, cô cứ tập tễnh quanh quẩn đi lại trong phòng. Cảm thấy buồn chán, Đinh Tiểu Lộ quyết định ra ngoài đi dạo.

Hành lang dài tối om, chỉ có vài ánh đèn vàng mờ ảo, mọi người đều đã đi ngủ hết rồi. Đinh Tiểu Lộ chậm rãi bước đi, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong. Cô bước đến một căn phòng, đây là phòng làm việc của Đông Phương Tước, Đinh Tiểu Lộ nhẹ mở cửa bước vào.

Bên trong bài trí đơn giản, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, chứng tỏ hắn là người rất kỹ tính. Đinh Tiểu Lộ quan sát một vòng, không có thứ gì hấp dẫn được cô. Chợt thu hút sự tò mò của cô, là quyển sổ nhỏ trên bàn.

" Đây là thứ gì vậy?" Đinh Tiểu Lộ đưa tay cầm quyển sổ lên, cô lên tiếng.

Cô nhẹ nhàng mở từng trang ra xem, bên trong cuốn sổ chẳng có gì cả, Đinh Tiểu Lộ bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Bỗng nhiên, từ trong quyển sổ rơi ra một tấm ảnh nhỏ, Đinh Tiểu Lộ vội cúi người xuống nhặt nó lên. Trên ảnh là cô lúc nhỏ, cô bé năm tuổi và bím tóc hai bên, nở nụ cười với hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.

" Em đang làm gì ở đây!" Đông Phương Tước đứng ở trước cửa lên tiếng.

Đinh Tiểu Lộ còn đang muốn xem thử phía sau tấm ảnh là gì, cô trông thấy như còn có chữ viết ở bên dưới. Nhưng Đông Phương Tước lại vào bất ngờ, nên cô cũng nhanh tay đặt quyển sổ về vị trí cũ.

" Không có gì! Chỉ là tôi không ngủ được, muốn đi dạo một chút!" Đinh Tiểu Lộ trả lời hắn, âm thanh có hơi gượng gạo.

Đông Phương Tước tiến lại gần bàn làm việc, hắn mở quyển sổ nhỏ ra, lấy tấm hình đưa cho cô.

" Trả lại cho em! Vốn dĩ còn muốn lấy làm của riêng, nhưng nếu em đã thấy rồi thì cứ lấy nó lại!" Đông Phương Tước miễn cưỡng nói.

" Dễ dàng trả cho tôi vậy sao?" Đinh Tiểu Lộ tay nhận lấy tấm ảnh, cô hỏi hắn.

Đông Phương Tước không có trả lời, hắn xoay người lại đi về phía cửa sổ, đôi mắt nhìn về phía mặt trăng sáng rực.

" Đinh Tiểu Lộ, tôi có một câu muốn hỏi em!" Đông Phương Tước thở dài hỏi.

" Anh muốn hỏi gì cứ nói!" Đinh Tiểu Lộ cảm thấy giọng hắn có vẻ không đúng, cô đáp lời hắn.

" Cảm giác của em đối với tôi bây giờ là gì? Hận hay là yêu?" Hắn quay lại đối diện cô hỏi.

Thật ra hắn đã muốn từ bỏ. Sau khi giúp Đinh Tiểu Lộ trả thù, hắn sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nào nữa. Nhưng là hắn cảm thấy khó chịu, nếu như cô cũng có cảm tình với hắn mà không phải là hận thù, thì hắn nhất định sẽ không buông tay cô. Hắn có thể cảm nhận, là cô đã không còn hận thù hắn nữa rồi, hắn muốn đánh cược một lần hỏi cho rõ ràng.

" Anh là có ý gì?" Đinh Tiểu Lộ đôi mắt mơ hò nhìn hắn nói.

" Tôi muốn em trả lời câu hỏi!" Đông Phương Tước bước về phía cô.

Đinh Tiểu Lộ bị hắn ép đến không còn đường lui, lưng cô chạm vào vách tường, mặt đối mặt với hắn. Nội tâm cô có chút không đúng lắm, nó cứ loạn xạ cả lên.

" Anh tránh xa tôi ra một chút đi!" Đinh Tiểu Lộ tay đặt trước ngực hắn đẩy ra.

Ở cự ly gần thế này, cô mới ngửi được mùi rượu trên người hắn.

" Anh say rồi! Trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Đinh Tiểu Lộ thở dài nói với hắn, cô không nghĩ nói chuyện với một kẻ không tỉnh táo.

" Tôi không say! Tôi vẫn còn rất tỉnh táo!" Đông Phương Tước mỉm cười nói, đối với hắn bao nhiêu đó không đủ để say. Nhưng là rượu có thể tiếp cho hắn thêm dũng khí, mà đối mặt với cô nói rõ.

" Đinh Tiểu Lộ, có lẽ em không tin! Nhưng mà tôi yêu em mất rồi!" Đông Phương Tước ghé sát tai cô lên tiếng.

Đinh Tiểu Lộ đầu ong lên một tiếng, Đông Phương Tước là đang tỏ tình với cô sao? Cách thức này cũng thật giống Âu Viễn Dương.

" Tôi mệt rồi, muốn về phòng! Anh tránh ra đi!" Đinh Tiểu Lộ lảng tránh hắn, cô không biết phải nói gì ngay lúc này.

" Chưa trả lời tôi, tôi sẽ không cho em đi!" Đông Phương Tước chống tay vào tường, ngăn cô đào tẩu, hắn bá đạo lên tiếng.

Đinh Tiểu Lộ bực tức, cô nhíu mày nhìn hắn. Hận hay yêu, cô cũng không biết được, thì phải trả lời thế nào bây giờ. Biết trước sẽ gặp tên điên này, cô sẽ không đi lung tung lúc nửa đêm thế này. Bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa.

Đông Phương Tước ở gần Đinh Tiểu Lộ, du͙ƈ vọиɠ của hắn lại mãnh liệt sôi trào. Hắn khẽ nuốt nước bọt, là rượu làm hắn khô khốc cổ họng, hay là do Đinh Tiểu Lộ trước mắt hắn qua hấp dẫn.

" Chuyện đó có quan trọng không?" Đinh Tiểu Lộ mất kiên nhẫn hỏi.

" Rất quan trọng!" Đông Phương Tước giữ nguyên tư thế trả lời cô.

" Vậy thì tôi không...ưʍ...ưʍ..."

Đông Phương Tước biết cô sắp nói gì, hắn phải ngăn ngay ý định của Đinh Tiểu Lộ, trước khi cô trả lời.

Hắn cúi xuống ngăn chặn môi cô, làm Đinh Tiểu Lộ không thể nói được. Đột nhiên lại bị hôn, cô cũng cứng đờ người không biết làm sao, mặc cho Đông Phương Tước đang cắn gặm cánh môi mềm mại của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.