Cô ta bị Đông Phương Tước nắm đau, liền lập tức đứng lên rời đi, căn bản là khuôn mặt lúc nãy của Đông Phương Tước rất đáng sợ, cứ như hắn muốn gϊếŧ chết cô ta vậy. Hắn lại tiếp tục uống lên không ít rượu, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn uống rượu nhiều như thế, uống đến nỗi say khướt quên cả trời đất.
Ở biệt thự, Đinh Tiểu Lộ đang nằm bứt rứt không ngủ được, đã hơn 2 giờ sáng Đông Phương Tước vẫn chưa trở về. Lúc trưa, cô chỉ thấy mỗi Diệp Vấn Thiên về nhà, nhưng cô lại ngại ngùng không dám mở miệng hỏi hắn về Đông Phương Tước.
" Mình là đang bị điên sao? Mình sao có thể lo lắng cho hắn được chứ?" Cô nghĩ ngợi lung tung, rồi tự mắng bản thân mình.
Mạnh miệng nói thế, nhưng trong lòng cô đang cảm thấy bồn chồn không yên. Bất ngờ phía dưới có tiếng xe dừng lại, Đinh Tiểu Lộ mừng rỡ, cô bật dậy đưa mắt nhìn xuống dưới.
Đông Phương Tước đã lái xe trở về, hắn cả người say mèm mở cửa xe bước xuống, hai chân loạng choạng chậm rãi bước vào nhà. Vì trời tối, nên cô không nhìn thấy rõ tình trạng của hắn.
Đinh Tiểu Lộ đứng trong phòng một lúc lâu, cô muốn ra ngoài xem thử hắn như thế nào, nhưng mà cô không đủ can đảm. Chờ bên ngoài không còn tiếng động nữa, Đinh Tiểu Lộ mới mạnh dạn mở cửa ra.
" Tiểu...Lộ!" Đông Phương Tước đang ngồi bệt trước cửa phòng cô, vừa thấy cô mở cửa hắn liền gọi tên cô.
Đinh Tiểu Lộ thoáng giật mình, tí thì cô đã hét toáng lên rồi.
" Anh gọi tôi làm gì? Đã khuya như vậy, anh mau trở về phòng ngủ đi!" Đinh Tiểu Lộ lấy lại dáng vẻ lạnh lùng nói.
" Anh..muốn ngủ...( nấc)... với em!" Đông Phương Tước bộ dáng trẻ con trả lời cô.
" Anh bị điên sao? Ai muốn ngủ cùng anh? Phiền chết đi được!" Đinh Tiểu Lộ chau mày bực bội nói khẽ, cô lại xoay người đi vào phòng, lạnh lùng đóng cửa lại.
Đông Phương Tước đưa đôi mắt mất mát về phía cửa phòng, cô không cho hắn vào, hắn cũng không buồn trở về phòng. Đinh Tiểu Lộ trong lòng cảm xúc hỗn độn, cô không nỡ để hắn ở bên ngoài, cũng không thể để hắn vào trong này được.
Bất chợt, cô nghe thấy tiếng rên khe khẽ bên ngoài, Đinh Tiểu Lộ lo lắng cô đành phải mở cửa ra xem thử. Đông Phương Tước đang ngồi gục trên sàn, hắn ôm bụng đau đớn, bệnh đau dạ dày của hắn lại tái phát rồi.
" Anh không sao chứ?" Đinh Tiểu Lộ hốt hoảng đỡ hắn lên hỏi.
Đông Phương Tước mặt mày tái xanh, đầu hắn gục trên vai Đinh Tiểu Lộ.
" Anh bị làm sao vậy?" Đinh Tiểu Lộ không biết hắn đau thế nào, cô lại sợ hãi hỏi hắn.
" Dạ dày...không khỏe! Em có thể giúp anh lấy thuốc sao? Thuốc ở trong phòng...làm việc." Đông Phương Tước thở dốc trả lời cô.
" Được rồi! Tôi lấy giúp anh!" Đinh Tiểu Lộ nói xong, cô đỡ hắn vào phòng mình, rồi vội vàng đi tìm thuốc cho hắn.
Đông Phương Tước mồ hôi thấm đẫm trán vì đau, hắn co người khó chịu. Một lúc sau, Đinh Tiểu Lộ đã mang thuốc đến, cô nhẹ nhàng đút thuốc cho hắn uống.
" Có... thể giúp anh xoa xoa bụng sao?... Bây giờ anh đang rất đau!" Đông Phương Tước mè nheo hỏi, đây là dáng vẻ của Lucifer trong truyền thuyết sao?
Đinh Tiểu Lộ vô ngữ nhìn hắn, cô còn đang muốn mắng cho hắn một trận. nhưng nghĩ đến hắn đang bệnh, lại còn là một con sâu rượu say xỉn, nên cô lại thôi. Đông Phương Tước như một đứa trẻ, hắn gối đầu lên chân cô. Đinh Tiểu Lộ thở dài, cô lại dịu dàng dùng tay xoa xoa bụng cho hắn.
" Cảm ơn em! Ít ra trên thế giới này,...vẫn còn có em là nơi ấm áp!" Đông Phương Tước mỉm cười mãn nguyện nói.
Đinh Tiểu Lộ động tác hơi khựng lại, cô cảm thấy dáng vẻ của hắn rất tội nghiệp, hôm nay có lẽ hắn đã trải qua chuyện gì đó không vui. Qua một lúc sau, Đông Phương Tước có vẻ thoải mái hơn một chút, hắn đã ngủ từ lúc nào rồi.
Đinh Tiểu Lộ hai chân tê rần mất cảm giác, cô nhẹ đỡ hắn nằm xuống gối. Hình như cô chưa bao giờ nhìn kỹ khuôn mặt hắn ở cự ly gần thế này, khuôn mặt của hắn cực kỳ hoàn hảo. Đinh Tiểu Lộ không nhịn được, cô khẽ vuốt ve từng đường nét trên mặt hắn.
" Anh hỏi tôi có yêu anh không? Hình như tôi yêu rồi!" Đinh Tiểu Lộ âm thanh rất nhỏ lên tiếng.
Cô cũng nhận ra cảm giác của mình thay đổi, cô không còn hận hắn nữa, thay vào đó là một cảm giác kỳ lạ. Không giống cảm giác mà cô dành cho Cao Tuấn, hay Âu Viễn Dương và những người khác. Nó là một cảm xúc hoàn toàn khác biệt, cô không muốn tiếp tục dối lòng được nữa. Mỗi khi ở bên cạnh hắn, cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.
" Đông Phương Tước, anh thành công bước vào trái tim của tôi rồi!" Đinh Tiểu Lộ nhìn người đàn ông ngoan ngoãn nằm trên giường nói.
" Em cũng yêu anh!" Đinh Tiểu Lộ nói, rồi cô cúi xuống hôn lấy cánh môi mỏng của Đông Phương Tước, một nụ hôn rất sâu.
Trong bóng tối tĩnh lặng, Đinh Tiểu Lộ một lần thật lòng với chính mình, cô không trốn tránh thứ tình cảm này. Cô không muốn phải cách xa hắn, cô muốn ở bên cạnh Đông Phương Tước mỗi ngày.
Đinh Tiểu Lộ nằm xuống bên cạnh hắn, cô đưa tay ôm lấy Đông Phương Tước, áp sát mặt vào lòng ngực hắn nhắm mắt lại.