Đinh Tiểu Lộ sợ hãi, cô co rút cơ thể của mình lại, dường như ông trời đang trêu đùa cô thì phải. Tại sao Đông Phương Tước lại không chết? Cô đã đâm trúng chỗ hiểm của hắn mà, tại sao hắn lại sống dai như vậy.
Nhìn Đinh Tiểu Lộ cứng đờ người, Đông Phương Tước lại thấy xót xa. Dường như từ lúc gặp hắn, cơ thể cô không có nơi nào lành lặn.
" Bỏ tôi xuống!" Đinh Tiểu Lộ nói bằng giọng rất nhỏ.
Đông Phương Tước vờ như không nghe thấy, hắn bế cô đứng lên, cô liền dùng sức giẫy giụa.
" Yên lặng nào, em nghĩ có thể chống lại tôi?" Đông Phương Tước ghì chặt cô nói, sức cùng lực kiệt cô cũng buông xuôi.
" Diệp Vấn Thiên, giao hắn lại cho cậu, liệu mà làm tôi hài lòng." Nói xong hắn đi nhanh ra ngoài, để lại Bùi Minh Nhựt mặt ngu ngơ, đờ đẫn cả người ra.
Vậy là xong, kẻ nào lọt vào tay Diệp Vấn Thiên mà còn mạng trở ra đâu, hắn sẽ nhanh chóng đoàn tụ với con trai mình thôi. Nhưng bằng cách tàn nhẫn hơn.
" Anh muốn đưa cô ấy đi đâu? Trả Tiểu Lộ lại đây cho tôi!" Vi An kêu lên, khi thấy Đông Phương Tước ôm Đinh Tiểu Lộ rời đi.
Vi An chân đau nhức, gồng mình đứng lên, tập tễnh bước về phía trước. Là cô muốn chạy theo Đông Phương Tước, bất ngờ tay bị kéo lại, cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
" Cô đi theo tôi!" Lý Kiệt nhìn Vi An nói.
" Tôi không biết các người là ai, tại sao phải đi theo anh?" Vi An bực bội nói.
" Rồi cô sẽ biết thôi, nhưng tốt nhất đừng nên chọc tôi." Lý Kiệt ghé sát tai cô thì thầm.
" Chân đau, tay đau, cả người đều đau. Không thể đi được, muốn thì tự mình anh đi đi." Bàn về độ cứng đầu thì Vi An cũng chẳng thua ai, cô lăn đùng ra đất than vãn.
Lý Kiệt mặt mày khó coi lắm rồi, nhưng vì Đông Phương Tước căn dặn, nên hắn phải nhẫn nhịn chịu đựng. Hắn cúi người xuống, vác Vi An lên vai.
" Này anh làm gì vậy? Thả tôi ra, bà đây không thích bế như thế này." Vi An đập mạnh vào lưng hắn la hét.
.....
Biệt thự của Đông Phương Tước, nơi này dù không rộng lớn như Dinh thự trước, nhưng cũng rất rộng rãi. Bên trong trang trí như cũ, không màu mè, tối giản hết mức có thể, sở thích của hắn là như vậy.
Đông Phương Tước mang cô đặt lên giường, hắn lại ôn nhu lấy nước ấm lau người cho cô, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, sợ làm đau vết thương của cô. Đinh Tiểu Lộ đôi mắt vô hồn nhìn hắn, này là làm đầu tiên, cô thấy hắn dịu dàng với cô như vậy. Một kẻ máu lạnh như hắn, lại tính giở trò gì với cô nữa đây.
Lau rửa người cho cô xong, hắn lấy quần áo sạch sẽ do Hứa quản gia mang đến, đưa cho cô.
" Có thể tự thay sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi cô.
Đinh Tiểu Lộ ngơ ngác nhìn hắn, Đông Phương Tước là đang hỏi ý của cô sao? Cô không nghe lầm đi, hắn hôm nay rất là lạ.
Đinh Tiểu Lộ làm gì còn sức lực mà thay đâu, cô xoay đầu không trả lời hắn. Đông Phương Tước liền đi ra ngoài. Sau đó một nữ hầu đi vào, giúp cô thay quần áo.
Đâu đó xong xuôi, Đông Phương Tước lại mở cửa đi vào, trên tay hắn là hộp thuốc.
" Bôi thuốc này sẽ giảm đau, lát nữa Chu Vân Đình sẽ đến khám cho em." Đông Phương Tước vừa thoa thuốc cho cô vừa nói.
" Tại sao ngươi có thể sống đến giờ, là ta đã quá nhẹ tay sao?" Đinh Tiểu Lộ thở mạnh hỏi hắn.
Đông Phương Tước động tác chậm lại, hắn không nói gì, rồi lại tiếp tục thoa thuốc vào vết thương cho cô.
Một năm trước, sau khi nhận một dao của cô, hắn cũng nghĩ là mình sắp chết rồi, nhưng hình như diêm vương không muốn thu nhận hắn. Bằng một phép màu nào đó, hắn vẫn sống, chỉ là cần một khoảng thời gian để hồi phục lại mọi thứ.
Mỗi ngày trôi qua, hắn đều nhớ Đinh Tiểu Lộ vô cùng, cuối cùng hắn cũng nhận ra, là hắn đã yêu cô mất rồi. Thật nực cười, kẻ tàn bạo lạnh lùng như hắn lại yêu.
Ba tháng sau hắn bình phục hoàn toàn, nhờ sự trợ giúp của Diệp Vấn Thiên mà hắn dần lấy lại vị thế của mình. Nửa năm qua, hắn âm thầm gây dựng lại mọi thứ đến mức hoàn hảo, nhưng vẫn không ai biết hắn còn tồn tại hay không.
Thật ra hắn chưa có ý định xuất hiện, nhưng vì Đinh Tiểu Lộ, hắn đã phá vỡ kế hoạch của mình để đến cứu cô.
" Tại sao ngươi không lên tiếng đi? Đồ ác quỷ!" Đinh Tiểu Lộ cay nghiệt mắng hắn, vậy mà hắn lại không tức giận, cứ giả câm giả điếc miệt mài xử lý vết thương của cô.
Không gian lại tĩnh lặng, Đông Phương Tước không nói thì Đinh Tiểu Lộ cũng im lặng, cô đã quá mệt mỏi rồi.
" Đã bôi thuốc xong rồi, em cứ ngủ một lát, khi tỉnh dậy có thể ăn cơm." Đông Phương Tước gom đồ vật bỏ vào hòm thuốc nói.
" Cinderella, hãy mau khỏe lại, đừng bướng bỉnh."
Đinh Tiểu Lộ kinh ngạc, cô nhìn hắn như muốn nói gì, nhưng Đông Phương Tước đã đóng cửa lại rồi.
" Hắn vừa gọi mình là gì? Cinderella sao, không thể nào?" Đinh Tiểu Lộ lắc đầu, nước mắt cô bắt đầu chảy dài.