Đinh Tiểu Lộ nằm liệt trên giường đau đớn, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra. Hứa quản gia không để cô chờ lâu, đã mời bác sĩ đến. Nữ bác sĩ nhìn Đinh Tiểu Lộ cười khẩy hỏi Hứa quản gia.
" Hứa quản gia, cô ta lén trèo lên giường của Boss hay sao, mà Lý Kiệt ra tay tàn nhẫn như vậy?"
Hứa quản gia mặt mày điềm đạm nhìn nữ bác sĩ nói.
" Không phải đâu Chu tiểu thư, đây là chuyện riêng của thiếu gia, nên tôi cũng không biết phải nói sao."
Chính xác tên của nữ bác sĩ là Chu Vân Đình, cô ta là bác sĩ riêng ở đây và khá là thích Lucifer, nhưng vì Lucifer rất ghét phụ nữ đến gần, nên cô ta không dám tiếp cận đến hắn.
"cổ tay và cổ chân phải bị gãy, tôi phải giải phẫu sau đó bó bột cho cô ta.
Nhìn đến hình chụp x- quang trên tay, Chu Vân Đình nói. Đinh Tiểu Lộ thần sắc nhợt nhạt nằm trên giường không nói nên lời, thủ đoạn thật tàn nhẫn, vậy mà lại bẻ gãy tay chân của cô. Cô căm hờn Lucifer, chính hắn khiến cô thân tàn ma dại như thế này, cô hối hận vì đã khinh địch. Bây giờ nhìn lại tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ biết ngậm ngùi chấp nhận, vì đã không nghe lời ba nuôi cảnh báo.
Sau khi bó bột cho Đinh Tiểu Lộ, Chu Vân Đình dặn dò Hứa quản gia xong, cô ta uyển chuyển rời đi. Hứa quản gia nhìn cô thở dài, giọng khàn khàn nói.
"Nếu cô nghe lời của tôi, thì đã không phải chịu đau như vậy rồi!"
Lời nói xong, Hứa quản gia cũng mở cửa phòng đi ra ngoài. Trong phòng Đinh Tiểu Lộ nhìn chính cơ thể, tự giễu cợt chính mình. Là sát thủ tài giỏi của Y.S, vậy mà lúc này lại nhìn khốn khổ, chật vật như vậy.
Nếu bây giờ để những kẻ trong tổ chức không ưa cô nhìn thấy, chúng sẽ hả hê cười nhạo cô đến mức nào. Nhắm mắt lại, Đinh Tiểu Lộ cố quên đi sự đau đớn để chìm vào giấc ngủ, nhưng vết thương quá đau làm cô không thể nào chợp mắt được. Chu Vân Đình đáng ghét, không cho cô lấy một viên thuốc giảm đau nào.
Chân tay đều gãy rồi, Đinh Tiểu Lộ cũng chỉ còn biết chờ Hứa quản gia đến để giúp cô. Bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, Đinh Tiểu Lộ mừng rỡ lên tiếng.
" Hứa quản gia, ông có thể cho tôi một viên thuốc giảm đau được không?"
Đinh Tiểu Lộ lúc này mới nhìn đến, người bước vào không phải Hứa quản gia, mà là Lucifer.
" Biết đau sao? Nếu cả gan trốn đi, thì phải biết hậu quả mình nhận được chứ!"
Nhìn trên người hắn tỏa ra luồng khí chết người, Đinh Tiểu Lộ sợ hãi, túm chăn bọc cơ thể lại. Hắn vẫn không buông tha, mà từng bước từng bước đi đến bên giường, cầm chăn giật mạnh ra.
Nhìn chân tay của cô băng bó trắng xóa, hắn lại cười độc ác hơn, hắn nắm lấy cái chân đang băng bó của cô vuốt ve hỏi.
" Có phải rất thích chạy không?"
Đinh Tiểu Lộ còn chưa kịp trả lời, đã bị hắn hung hăng bóp mạnh cổ chân, Đinh Tiểu Lộ hét đến chói tai.
" AAAAAAAAA!"
Nước mắt lại tràn ra, Đinh Tiểu Lộ nhìn hắn như cầu xin.
" Gϊếŧ ta đi! làm ơn gϊếŧ chết ta đi!"
Lucifer nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm dưới lớp mắt nạ lạnh lùng, không xúc cảm nói.
" Đây là cảnh cáo! Nếu còn dám bỏ trốn lần nữa, thì sẽ không chỉ là gãy tay chân thôi đâu."
Nói xong hắn để cô nằm chỏng chơ trên giường, rồi lạnh lùng đi ra ngoài.
Kể từ lúc đó, mỗi ngày của Đinh Tiểu Lộ chính là sư giam cầm, nằm trong phòng với bốn bức tường có lúc tưởng như chính mình bị điên vậy. Cuối cùng, cô vẫn là lựa chọn ngoan ngoãn ở lại đây, cái nơi mà cô cho là nơi ở của quỷ.
Đã mười ngày trôi qua, sau cái đêm cô bỏ trốn, cô không nhìn thấy Lucifer và Lý Kiệt. Dần dần cô chấp nhận cuộc sống giam cầm này, ý nghĩ bỏ trốn cũng tiêu tan không ít.
Ở đây cũng không quá tồi tệ, mỗi ngày cô được ăn ba bữa đầy đủ, lại được chăm sóc kỹ càng, nên chân tay hồi phục khá nhanh.
Năm ngày nữa lại trôi qua, Chu Vân Đình lại cùng Hứa quản gia vào phòng của cô, để tiến hành tháo bột trên chân cô ra. Chu Vân Đình chuyên nghiệp, nhẹ nhàng xử lý không cần mất nhiều thời gian, cô ta đã làm xong đâu vào đấy.
Cảm thấy người như nhẹ nhàng hơn, Đinh Tiểu Lộ nhìn đến Hứa quản gia rụt rè hỏi.
" Hứa quản gia, tôi đã ở lì trong phòng gần nửa tháng rồi, ông có thể cho phép tôi đi ra ngoài hít thở một chút không?"
Hứa quản gia khuôn mặt không vui nhìn cô, rõ ràng ông muốn từ chối, bởi vì lần trước không trông chừng cô cẩn thận mà bị khiển trách. Nhưng nhìn đến gương mặt đáng thương như là đang cầu xin của cô, Hứa quản gia lại mũi lòng mà đồng ý.
Đỡ Đinh Tiểu Lộ từ trên giường xuống, ông từ từ dìu cô đi ra ngoài vườn hoa, Đinh Tiểu Lộ đã lâu không được thấy mặt trời nên rất vui vẻ. Cô hít thở thật sâu, bởi vì cô sợ nếu như không tận hưởng cảm giác này bây giờ, không biết sau này cô có còn mạng mà ra ngoài nhìn trời mà hít thở nữa không?