Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 13: Điều kiện



Hắc Long và Hắc Tâm nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu đối phương nghĩ gì. Sao lão đại lại giúp bọ họ? Từ trước đến giờ lão đại không thích xen vào chuyện người khác, bây giờ lại càng khó hiểu. Hơn nữa tổ chức WS lần trước lấy lô hàng thất bại, lại dám vác mặt đến đây, lão đại cũng đâu phải người dễ bỏ qua cho người khác.

Tử Dạ dựa người vào ghế, tao nhã lắc ly rượu trên tay. Nếu gia đình cô ấy có thế lực hoặc có vị trí trong xã hội, không thì một tổ chức sát thủ cũng không phải sợ thế này.

Lưu Vũ và Lưu Phong nhìn nhau, rồi nhìn Ái Kỳ gật đầu bằng ánh mắt cảm tạ. Không nghĩ nhiều nhanh chóng cứu người, bây giờ lo lắng nhất là Tâm Mỹ đã đi đâu.

Hai người chạy khắp nơi tìm không thấy, Lưu Vũ lấy tay đập xuống bàn chửi một câu: "Khốn kiếp, đi đâu được?"


Lưu Phong nhanh chóng đi lấy laptop ra, tìm vị trí của Tâm Mỹ. Tâm Mỹ bên người lúc nào cũng có thiết bị vị trí bên người, không có kẻ nào có thể phát hiện được, do hỗn loạn quá anh lại không nghĩ ra sớm hơn.

"Tìm được rồi, là ở nhà kho phía Đông thành phố." Một hồi tìm kiếm, Lưu Phong lập tức phá tan bầu không khí trầm lặng.

Mà không ai biết Hắc Long đứng sau Ái Kỳ, khuôn mặt bỗng trở nên nhẹ nhõm. Không hiểu sao trong lòng anh lại trở nên lo lắng cho Tâm Mỹ, như sợ cô sẽ biến mất vậy.

Tuy biết nơi Tâm Mỹ ở đâu, nhưng nghĩ lại hai người một thân còn không tự vệ nổi làm sao có thể cứu người, Lưu Vũ vò tóc đau đầu nói: "Lưu Phong, hai chúng ta có thể cứu sao?"

"Chuyện này...không cứu thì có sao? Chết cũng chết cùng nhau, có gì sợ." Lưu Phong đập bàn mạnh một cái, thở phì phò.


"Tôi giúp." Ngay lúc hai người thất vọng, Ái Kỳ cầm ly rượu uống, mày hơi nhếch lên: "Với một điều kiện."

Lưu Vũ và Lưu Phong vui vẻ nhìn nhau, nghe Ái Kỳ nói có điều kiện trao đổi do dự một chút, rồi gật đầu: "Được."

Giờ cứu người là quan trọng, người bắt được Tâm Mỹ chắc chắn không tầm thường, nếu không Tâm Mỹ đâu dễ dàng bị bắt.

Ái Kỳ hài lòng gật đầu, nhìn Hắc Tâm nói: "Cho người đi cứu."

Nhìn qua sự việc vừa rồi, Hắc Tâm là người thông minh lập tức hiểu ra lão đại trọng dụng người này: "Vâng." Cung kính cúi đầu, sau đó bước ra ngoài, để lại Hắc Long đứng đó.

Nhìn đồng hồ trên tay đã hai giờ sáng, Ái Kỳ liếc một vòng trong bar, rồi dừng lại trên người Tử Dạ lạnh nhạt nói: "Đã không còn sớm, chúng tôi đi trước."

Không đợi Tử Dạ nói gì, Ái Kỳ đã đứng dậy bước ra ngoài, Hắc Long cũng sát theo sau. Lưu Vũ, Lưu Phong cũng nói vài câu rồi đuổi theo.


Nhìn bóng lưng khuất sau cánh cửa, Tử Dạ nhìn ly rượu trong tay đặt lên bàn, cũng đứng lên ra ngoài.

Vừa ra ngoài Ái Kỳ ngồi lên chiếc xe BMW, thấy vậy Lưu Vũ Lưu Phong cũng lên theo. Hắc Long thấy Ái Kỳ không phản đối, lái xe với tốc độ nhanh đến nhà kho phía Đông, khuôn mặt không giấu nổi sự lo lắng cho Tâm Mỹ.

Trong ngôi nhà kho bị bỏ hoang, Tâm Mỹ bị trói trên ghế không thể cử động, mặt say rượu đã tỉnh táo hẳn, mắt sắc bén nhìn người trước mặt. Nhớ lại lúc đó cô đi vệ sinh đến cửa va phải một người, vì đang say cũng nhìn thấy rõ người đó.

"Ai vậy? Đừng chắn đường, cút ra." Tâm Mỹ nhìn hai ba người mờ ảo trước mặt, tay không sức lực ủn người đó ra.

Cảm thấy dưới thân mình không nhịn được nữa, Tâm Mỹ bám tường đi vào. Đi được vài bước không hiểu sao cổ gáy đau rát, sau đó không còn biết gì nữa.
"Tâm Mỹ à Tâm Mỹ, cô đừng tưởng thoát khỏi tôi một lần, là lần thứ hai có thể thoát được." Kiều Anh đi đi lại lại trước mặt Tâm Mỹ, cũng không sợ ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Tâm Mỹ.

Tâm Mỹ trừng mắt khinh thường nhìn Kiều Anh, giọng nói vừa sắc bén vừa kinh tởm: "Hừ! Có giỏi thả tôi ra đấu một trận, đừng làm trò bẩn thỉu hèn hạ này với tôi."

"Haha. Hèn hạ sao? Vậy cô thử đứng dậy đấu với tôi, ngồi yên đó không phải là hèn hạ nhát gan sao?" Kiều Anh không để ý lời nói khinh thường của Tâm Mỹ, rất thản nhiên khiêu khích.

"Phi." Tâm Tâm Mỹ nhổ một ngụm nước bọt lên người Kiều Anh, chửi tục: "Con mẹ nó, sao trên đời lại có người như cô, chỉ nhìn thấy thôi đã muốn ỉa vào mặt."

Bị nhổ nước bọt lên người, mặt tươi cười của Kiều Anh lập tức đen lại, tức giận tiến lên tát Tâm Mỹ một cái: "Mày nói cái gì, con bẩn thỉu này? À, hôm nay mày có mọc thêm cánh cũng không thoát khỏi, tao sẽ từ từ chơi với mày."
Ăn đau một cái tát, Tâm Mỹ đảo lưỡi bên má. Từ lúc tỉnh đến giờ đã được hai giờ, trong lòng cô hơi rối loạn, nếu hai người kia biết sẽ lo lắng thế nào đây?

"Bớt hèn hạ đi, tích đức cho con cháu sau này. Không đúng loại người như cô cho dù có tiền, có lực thì đàn ông cũng chỉ lợi dụng chơi đùa, cũng không ai dám thật lòng với người lẳиɠ ɭơ như cô." Đến nước này Tâm Mỹ cũng không khách khí gì mà chửi, hoàn toàn không sợ mình đang yếu thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.