Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 24: Bắt đầu



Đám người Hồng Ngọc khó khăn lắm, mới ngăn cản được đám người điên cuồng này. Đang ồn ào, một chiếc mặt nạ đỏ chói lộ ra, hơi thở lạnh lùng tỏa xung quanh.

Người nọ mặc quần áo rất đơn giản, nhưng cả người lại gây sự chú ý không ít. Đặc biệt là chiếc mặt nạ màu đỏ nửa mặt, để lộ đôi môi mọng đỏ không son, nhìn rất đẹp.

“Là chủ tịch, chủ tịch Trần Doanh.” Không biết người nào đột nhiên hét lên, phóng viên tất cả đều im lặng, biết đường dẹp một bên. Tuy chưa gặp chủ tịch này bao giờ, nhưng nghe nói vị chủ tịch này không thích ồn ào.

Đám nhân viên có một vài người chạy ra, nhìn thấy phó chủ tịch. Nghe phó chủ tịch dặn dò, nhìn thấy người đeo mặt nạ màu đỏ là chủ tịch, phải biết hành xử đúng mực.

Chủ tịch này rất bí ẩn, không hay tiết lộ mặt. Nên ai nấy đều tò mò không biết chủ tịch là người thế nào?


Chỉ là nhìn thấy người đeo mặt nạ màu đỏ, đám nhân viên đều cúi đầu, hô to: “Chủ tịch.” Rồi xếp thành hai hàng, để Ái Kỳ bước vào.

Từ lúc sinh ra, Tâm Mỹ, Lưu Vũ và Lưu Phong mới nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Ai nấy đều kiêu ngạo, hất mặt lên trời đi theo sau Ái Kỳ, đi theo nhân vật nổi tiếng đúng là nở mày nở mặt.

Nhìn thấy Tâm Mỹ như vậy, Hắc Long nở nụ cười nhẹ, ánh mắt chứa sự dịu dàng. Thật nghịch ngợm!

Đến khi đám người Ái Kỳ đi khuất rồi, đám nhân viên mới thở ra. Tuy bọn họ không nhìn thấy mặt, nhưng biết rõ người này là nữ. Chắc chắn còn rất trẻ, chỉ nhìn dáng người thôi, bọn họ đã biết người này rất đẹp.

“Thấy không? Vị chủ tịch đó là nữ đấy. Nhìn thôi đã biết là còn rất trẻ!”

“Ôi! Hâm mộ quá đi. Tôi đến tuổi lấy chồng rồi mà làm việc cái miệng không đủ ăn. Người ta thì có cả một công ty lớn.”


Tiếp tục hai chiếc xe đỗ trước cửa, đám nhân viên vừa nhìn thấy bắt đầu nghiên túc lại. Đám phóng viên vừa nhìn thấy đã biết là ai. Người này vừa là thiên tài trẻ tuổi kế thừa Bạch thị, vừa là nam thần của bao nhiêu cô gái hâm mộ đình đám.

Không dám động đến chủ tịch Trần Doanh, nhưng nhân vật này cũng rất nổi tiếng, hôm nay còn kí hợp đồng với Trần Doanh, không thể bỏ lỡ được.

“Thưa anh, có phải hôm nay Bạch thị kí hợp đồng với Trần Doanh không?”

“Anh có thể cho tôi biết, vì sao anh lại là người đại diện Bạch Thị?”

“Thưa anh, thưa anh xin trả lời!”

Nháy mắt bị đám phóng viên bâu kín, Tử Dạ khó chịu ra hiệu mấy người ngăn cản, rồi mới chen chúc đi vào.

Là công ty nổi tiếng toàn thế giới, mọi nơi đều có camera cao cấp nhất. Hôm nay có cuộc họp quan trọng, nên công ty đã náo nhiệt còn náo nhiệt hơn.


Ái Kỳ uy nghiêm, ngạo nghễ đi trước, dưới lớp mặt nạ ánh mắt lạnh lùng, khóe môi hơi nhếch lên, hai tay đút túi quần bộ dáng bất cần đời. Theo sau là Hồng Ngọc, Tâm Mỹ, Lưu Phong và Lưu Vũ.

Bước vào thang máy, chỉ người quyền cấp mới được vào. Cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, thì bị một bàn tay chặn mở ra. Tống Vũ lui ra, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Tử Dạ, bị chiếc kính bản to che mất một nửa mặt.

Ái Kỳ nhìn Tử Dụ không hẹn mà hai cùng gật đầu. Bởi vì thang rộng rãi, cho dù hơn hai mươi người vẫn không sao, mỗi người đều mang khoảng cách của mình.

Dưới lớp kính ánh mắt Tử Dạ hơi híp lại, cô gái này là ai?

Tầng cao nhất công ty Trần Doanh, thang máy mới chậm rãi mở ra. Ái Kỳ từ từ bước ra, trên tầng này chỉ có những cuộc họp quan trọng mới lên, nên phải coi là rất rộng rãi.
Ái Kỳ bước vào một phòng riêng, bước vào năm bước, sang trái hai bước. Trước mắt cô là hình ảnh, âm thanh ồn ào của những nhân vật lớn hôm nay.

Ở nước Mỹ, đương nhiên ai ai cũng giao tiếp bằng tiếng anh.

“Chủ tịch Lâm, ông nghĩ hôm nay chủ tịch Trần có ra mặt không? Không phải nghe nói người này sẽ có mặt sao?” Người nói này chính là chủ tịch Dương Chí Vỹ, là chủ tịch công ty thời trang thứ ba thế giới.

Người gọi chủ tịch Lâm Đồng khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Tôi cũng không dám chắc, chỉ là hôm nay Bạch thị cùng Trần Doanh kí hợp đồng, quan trọng như vậy chả lẽ không có mặt.”

Đang nói chuyện, cửa phòng họp bỗng bị mở ra. Ai nấy trong phòng đều im lặng, đây chả phải là Phó chủ tịch Bạch thị - Bạch Tử Dạ, thiên tài kinh doanh trẻ tuổi.

“Chào Phó chủ tịch Bạch, lâu lắm mới gặp..!” Người vừa lên tiếng là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn Tử Dạ đưa tay ra.
Môi Tử Dạ khẽ nhếch lên, đưa tay lên bắt lấy: “Rất vui được gặp lại, chủ tịch Lôi.”

Người gọi chủ tịch Lôi - Lôi Tông khẽ cười ôn hòa, kéo một chiếc ghế ra, rồi nói: “Nào ngồi đi! Lâu lắm không gặp nhìn anh phong độ hẳn.”

Mấy câu này cũng như là đùa giỡn một chút.

Người ngoài đúng là không biết vì sao bọn họ lại quen nhau, nhưng thật ra hai người họ là bạn rất thân thiết.

Tử Dạ cũng tùy tiện ngồi xuống, vì lời nói của Lôi Tông mà khẽ cười, tay để lên bàn: “Thật sao? Cũng rất bình thường, chỉ là công việc lẫn lộn học hành hơi mệt mỏi.” Nói xong khẽ nhăn mày, thở dài một cái.

“Thiên tài kinh doanh, soái ca của tôi ơi! Anh đúng là không thể chấp nhận, Tông Nhi thật ngưỡng mộ Dạ Dạ.” Nói xong còn bày bộ mặt đáng yêu, môi khẽ chu.

Tử Dạ không nhịn được khẽ ho, khóe miệng khẽ run rẩy, không biết Lôi Tông học đâu thói này, nhìn ghê muốn chết.
Mọi người ai nấy đều ồn ào làm quen, người ta còn trẻ tuổi mà đã có danh tiếng, bọn họ đều đã có tuổi cả rồi chỉ sợ kinh nghiệm cũng không bằng.

Bạch thị này có quan hệ rộng rãi, hắc đạo cũng không ngoại lệ. Lần này lại kí hợp đồng với Trần Doanh, có thể ngang ngửa với Trần Doanh không chừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.