Hắc Đạo Tình Duyên

Chương 1-1: Tiết tử



Trong khu vườn trên bãi cỏ xanh mượt mà, có bảy đứa bé trai cỡ khoảng trên dưới mười tuổi đang xếp thành một hàng ngang, chúng nó lấy chiếc xe đồ chơi bốn bánh của mình đặt trên đất

Một đứa có vẻ là lớn tuổi nhất đang đứng ở chỗ cách vị trí của chúng hai mươi mét, làm trọng tài, nó hô tô lên: “Bắt đầu!”

Bảy chiếc xe bốn bánh sau khi được chủ nhân buông tay liền lập tức chạy thẳng đến, bảy đứa nhóc vừa hô vửa nhảy:

“Nhanh lên, nhanh lên!”

“Cố lên! Mau xông tới đi!”

“Chạy nhanh lên a! Long Vương Hào!”

Bởi vì lực ma sát cản trở của bãi cỏ khá lớn, có vài chiếc xe chạy không được một nửa đường đi đã mất đà, xoay tròn tại chỗ. Còn chiếc thì lại do tính năng không tốt, được một lát thì rời xa đường đua quy định.

Cuối cùng, chỉ còn sót lại hai chiếc xe bốn bánh tranh đấu.

“Cố lên! Phượng Hoàng Điểu!” Một thằng bé mới vừa đến tám tuổi ra sức cỗ vũ cho chiếc xe hai màu vàng đỏ của mình, hai thằng bé đứng bên cạnh nó cũng giúp nó cỗ vũ.

Chủ nhân của chiếc xe màu đen còn lại là một thằng nhóc mới đến mười tuổi, tướng mạo và sự ăn mặc của nó là nổi bật nhất trong đám nhóc, có thể thấy là gia thế nó rất tốt. Thằng nhóc từ đầu đến cuối đều không thèm cỗ vũ cho xe của mình, chỉ là kiêu ngạo đứng chống nạnh mà nhìn.

Chỉ còn không đến ba thước thì sẽ là vạch đích, tiếng hò hét của bọn nhóc lại càng kích động. Hai chiếc xe đấu đến khó phân thắng bại.Nhưng chiếc Phượng Hoàng Điểu đã dần có chút không đủ khả năng rồi, tốc độ dần giảm xuống, mà chiếc xe màu đen lại vẫn cứ duy trì tốc độ nhanh như cũ. Đột nhiên, chiếc xe màu đen vấp phải một cục đá nhỏ trên đất, liền hơi chồng chành một chút.

“A!” Bọn nhóc hô lớn, chủ nhân của chiếc xe màu đen cũng bắt đầu khẩn trương, bởi vì đây là ngoài ý muốn, khiến cho chiếc xe màu đen bị tụt lùi so với chiếc đối thủ, cuối cùng, chiếc Phụng Hoàng Điểu hai màu đỏ vàng đã vượt qua vạch đích đầu tiên.

“ Da ~ ~!!!” Chủ nhân của Phụng Hoàng Điểu và hai thằng bé cổ vũ cho nó đều mừng đến nhảy lên.

Đứa nhóc làm trọng tài tuyên bố: “Đứng thứ nhất là Phụng Hoàng Điểu! Đứng thứ nhì là Hắc Phong Sứ Giả!”

Mấy đứa bạn đứng sau lưng thằng nhóc thua trận không phục nói: “Cái gì vậy chứ? Rõ ràng là Dục Hào thắng chứ!”

“ Đúng a! Thế mà lại thua cho tên tiểu quỷ kia!”

“ Dục Hào trước giờ chưa từng thua cuộc a, thật đáng ghét…….”

Thằng bé thắng vị trí thứ nhất và hai người bạn vui vẻ nhặt xe lên, Lý Dục Hào đen mặt lại, không nói một tiếng đi đến trước mặt của tụi nó, dưới sự chú mục kinh ngạc của những đứa khác, một tay đánh rớt Phụng Hoàng Điểu trong tay thằng bé xuống đất, sau đó dậm lên đạp nát!

Chủ nhân của Phụng Hoàng Điểu ngây ra mấy giây, đến lúc nó không dễ dàng gì làm rõ được tình huống, thì đã thấy chiếc xe yêu quý của mình bị dẫm nát đứt thành mấy đoạn, lập tức kêu oa một tiếng khóc ré lên. Hai đứa bạn của nó cũng đều không thể phản ứng kịp.

“ Ngươi khóc cái gì? Chiếc xe nát này, chẳng qua chỉ là nhờ vào vận hên mới thắng được ta mà thôi.” Lý Dục Hào một chút cũng không áy náy, còn kiêu ngạo hất ngược cầm lên, đám bạn của nó cũng vỗ tay vui mừng, nhộn nhịp chạy qua, dẫm thêm vài nhát lên chiếc xe đã vỡ nát.Thằng nhỏ đóng vai trọng tài đã tương đối hiểu chuyện, liền chạy qua ngăn lại, nhưng lại bị bọn nhỏ mãnh liệt ngăn chặn.

“ Ô oa……..ô ô…….ô ô ô…….oa…….” Thằng bé bị phá nát chiếc xe khóc càng thêm đau lòng, thằng bạn bên cạnh nó cỡ khoảng bảy, tám tuổi thấy nó khóc thảm thương như thế, đột nhiên trong lòng tức giận, nó xông đến Lý Dục Hào, hai tay xô ngã thằng nhóc.

Lý Dục Hào không có phòng bị, liền bị ngã chổng bốn chân lên trời.

“ A! Nó đánh Dục Hào kìa!” Đám nhỏ bên phía Lý Dục Hào đều đã hơn mười tuổi, người cao sức mạnh, bọn chúng lập tức xông đến muốn bắt thằng bé, nhưng tướng tá của thằng bé nhỏ nhắn, một lát sau liền luồn lách tránh né thoát ra từ trong tay tụi kia.Nó bổ nhào đến Lý Dục Hào lúc này đã ngồi dậy, Lý Dục Hào cũng lập tức phản kích, thằng bé chủ động đánh người đó mặc dù tuổi tác nhỏ, nhưng ngoan cố mười phần, hai đứa liền lăn lộn trên đất đánh qua đánh lại.

Trong số mấy đứa còn lại đã có đứa bị dọa sợ đến phát khóc, có đứa thì liều mạng lao đến tách hai tên đang đánh nhau này ra, còn có đứa lại chạy đi tìm người lớn đến.

Đợi đến lúc các bậc phụ huynh chạy lại, tách được hai đứa ra, hai thằng nhỏ đều đã mặt mày bầm tím. Sau khi làm rõ được đầu đuôi câu chuyện, hai bậc phụ huynh đều cáo lỗi với đối phương.

Mẹ của thằng bé một mực giáo huấn nó, rồi bắt nó phải đi xin lỗi trước, nhưng mà đứa bé này bướng bỉnh vô cùng, quyết không chịu cuối đầu. Thật ra vết thương của nói so với Lý Dục Hào thì còn nghiêm trọng hơn, trên trán đã có chút máu chảy ra rồi, cho dù có bị người lớn giáo huấn như thế, nhưng trong ánh mắt nó thì một chút xíu ý tứ nhượng bộ cũng không có, vẫn như cũ dùng một ánh mắt cực hung ác trừng trừng Lý Dục Hào.

Lý Dục Hào cũng bị ánh mắt của nó khiến cho kinh sợ, ngây ngây ra nhìn nó.

“Dật Hào, mau xin lỗi anh đi con!” Mẹ của thằng bé thúc đẩy nó: “Là con động thủ trước, hơn nữa chúng ta là đang đến làm khách ở nhà của anh đó, con làm khách thì sao lại có thể thất lễ như thế chứ?”

Thằng bé vẫn không hề động đậy gì, Lý Thuân Hành cha của Lý Dục Hào nói: “Không sao đâu, Dục Hào của nhà tôi cũng có điểm không đúng, chẳng qua chỉ là mấy đứa nhỏ náo chuyện chơi mà thôi, không cần phải khẩn trương như thế.”

“ Đúng vậy…….” Hai vị phụ huynh của thằng nhóckhông ngừng cười trừ, hai bên đều khách sáo vài câu, sự việc coi như giải quyết xong, khách cũng đều đi rồi.

Lý Thuân Hoành nói với Lý Dục Hào: “Ánh mắt của tiểu tử kia không hề đơn giản, tương lai rất có thể sẽ trở thành đối thủ của con đó. Con phải cẩn thận nha, Dục Hào.”

Lý Dục Hào giống như một người lớn, đáp: “Đúng vậy, con biết rồi, ba.”

Lý Thuận Hoành vỗ vỗ đầu của nó. “Lần sau làm chuyện gì cũng đừng xúc động như thế, con cháu của Lý gia chúng ta không phải là loại người thất phu chỉ biết dựa vào bạo lực giành thắng lợi đâu.”

“ Ân………” Lý Dục Hào đi theo sau lưng ông.

Tên của thằng bé kia cũng không khác biệt gì so với tên của bản thân lắm, là “Dật Hào” nó nhớ kỹ rồi, còn có đôi mắt ương ngạnh như dã thú của đối phương nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.