Hắc Đạo Tình Duyên

Chương 1-2



Trong đại sảnh buổi tiệc tiếng người náo nhiệt, hơn mười chiếc bàn tròn lớn đều đã ngồi đầy người. Phía vách tường trên đài chủ tịch dán một chữ “Thọ” rất lớn màu vàng, ở hai bên là đồ án hình hạc tiên và cây tùng.

Một ông lão đầu bóng lưỡng ngồi ở giữa đài chủ tịch, ông mặc một chiếc áo kiểu Đường* màu xanh ngọc, mặt mũi hồng hào, tinh thần phấn chấn. Người đàn ông trung niên đứng ở sau lưng ông cũng bận trên người áo kiểu Đường, sắc mặt ông đạm nhiên, hai con ngươi sắc bén lướt nhìn một lượt tất cả những tân khách. Một hàng người đứng thẳng ở trước mặt ông lão, tuần tự tiến lên để chúc mừng và tặng quà.

“ Tạ lão, chúc ngài sinh thần vui vẻ, thân thể tráng kiện, năm sau so với năm trước càng nhiều tinh thần hơn! Đây là một chút tâm ý của Hợp Nghĩa Đoàn chúng tôi, xin ngài đừng chê bai!” Một tên đàn ông mập mạp dâng lên một cây bàn đào được điêu khắc từ ngọc thạch.

“ Không đâu không đâu, cảm ơn, cảm ơn nha.” Ông lão vui đến cười ha ha, một người đàn ông mặc tây trang đứng ở cạnh ông tiếp lấy lễ vật, đặt lên chiếc bàn bên cạnh. Tên đàn ông mập mạp lùi xuống, người phía sau lập tức tiến lên, cũng nói mấy lời chúc mừng này nọ, sau đó là dâng lễ vật.

Người trước mặt đi rồi, thì phía sau có một thanh niên làn da ngăm đen đang định bước lên, người đàn ông trung niên đứng sau ông lão đột nhiên lại gần ông lão nói:

“Ba, thiếu gia của “Lý gia” đến rồi!”

Thanh niên muốn tặng lễ quay đầu lại nhìn, thì liền thấy một người con trai anh tuấn khí phách được một đám vệ sĩ vây xung quanh đang đi đến. Người đàn ông trung niên vốn đang đứng trên đài lập tức nhanh chóng bước xuống nghênh tiếp, ngay cả ông lão Tạ kia vẫn luôn ngồi nãy giờ cũng đứng lên.

“ Nhị thiếu, hoan nghênh hoan nghênh.” Tạ Lương chủ động mở lời.

Lý Dục Hào đạm nhạt cười, ưu nhã bắt tay ông, khách sáo nói: “Cáo lỗi, tôi đến trễ rồi.”

“Không sao, cũng chưa bắt đầu mà. Đến, tôi mang ngài đến gặp gia phụ.” Tạ Lương dẫn hắn đến trước mặt Tạ lão, một hàng khách mời vẫn còn đứng đó bị để qua một bên, thanh niên đáng lẽ đã đến lượt kia lạnh lùng nhìn Lý Dục Hào.

“Tạ bá bá, chúc ngài sinh thần vui vẻ.” Lý Dục Hào hơi hơi cuối đầu với lão Tạ, hắn lấy hộp lễ vật trong tay của vệ sĩ, lễ phép dùng hai tay dâng lên, người trung niên nãy giờ vẫn không có biểu tình gì lúc này ở cạnh bên cười phụ họa:

“Nhị thiếukhông cần phải khách khí như thế đâu, đến ăn bữa cơm là được rồi, còn mang theo lễ vật làm chi, thật là…….”

Lão Tạ vừa nói cảm tạ vừa tự tay nhận lấy lễ vật, trên mặt cũng cười tươi rói.

Lý Dục Hào dâng tặng lễ vật xong, Tạ Lương lập tức đưa hắn đến ngồi ở vị trí chủ vị trên đài, còn tự mình ngồi cạnh, lúc này, hàng người mới tiếp tục tiến lên, người thanh niên dâng lễ vật cho lão Tạ.

“Tạ gia gia, chúc ngài sinh thần vui vẻ, phú thọ an khang.”

“Đa tạ, đa tạ rồi…..” Lão Tạ vẫn ngồi, không ngừng gật đầu mỉm cười.

“Tạ gia gia, gia phụ gần đây bận việc, không thể tự mình đến tham dự thọ yến của ngài, xin ngài tha thứ.”

“Không cần lo không cần lo……..cha của cậu là……” Trừ những nhân vật to lớn, thì lão Tạ căn bản là không hề nhận ra được những người khách này là từ đâu đến, người thanh niên này đương nhiên là thuộc loại sau.

“Gia phụ là Đông Giang bang Trần Kiến Lâm.”

“Nga……nga!” Lão Tạ nghĩ mất một lát, cuối cùng nhớ ra được thân phận của đối phương, ông không khỏi kinh ngạc: “Nha? Thì ra cậu là tiểu thiếu gia của Đông Giang bang a? Đều đã lớn thế này rồi sao? Cậu tên là gì?”

“Tạ gia gia, con tên là “Trần Dật Hào”.”

“ Ai…….thời gian trôi qua thật nhanh a, năm đó bác của cậu là huynh đệ tốt vào sinh ra tử với ta, chúng ta phải qua bao sóng gió mới có được ngày hôm nay, cũng là do bác của cậu may mắn a……..” Chuyện xưa tràn về, ông lão không khỏi cảm thán: “Bác của cậu là một người chân chính có thể làm nên đại sự, đáng tiếc là qua đời quá sớm, nếu không thì Đông Giang bang của các cậu khẳng định là không chỉ dừng lại ở quy mô hiện tại như bây giờ…….”

“ Ân, gia phụ cũng thường xuyên nói với con về chuyện của bác và Tạ gia gia.”

“ Vậy sao? Ha ha……cha của cậu nói với cậu những gì?” Lão Tạ nói chuyện đến quên hết mọi thứ, nam tử đứng bên cạnh ông không thể không lại tiến lại gần nói: “Lão gia, phía sau còn có rất nhiều tân khách đang đợi đó…..”

“ Nga?” Lão Tạ lúc này mới chú ý đến, ông vẫn còn muốn tiếp tục nói chuyện với vị hậu sinh vãn bối này, thế là phân phó: “Đợi lát nữa sắp xếp cho vị tiểu thiếu gia này đến ngồi ở bên cạnh tôi đi.”

“ Được ạ, lão gia.”

Trần Dật Hào bị đưa lên ngồi ở trên đài chủ tịch, vừa đúng vị trí cách hai ghế so với Lý Dục Hào.

Sau khi tiệc rượu bắt đầu, mọi người đều không ăn được mấy miếng đã bắt đầu kính rượu lẫn nhau. Lý Dục Hào là đầu lĩnh lớn nhất ở đây, ngay cả chủ nhà còn phải lấy lòng hắn. Mà đương nhiên một ngườikhông có thế lực gì nhất như Trần Dật Hào, thì trừ lão Tạ ra, những người khác căn bản không để ý đến cậu.

Kính rượu hết một vòng xong, mọi người ngồi xuống tiếp tục ăn uống, lão Tạ đối với Trần Dật Hào vẫn còn tương đương chiếu cố, cố công kêu lên: “Dật Hào, ăn nhiều một chút đi.”

Dật Hào và “Dục Hào” phát âm khá giống nhau, Lý Dục Hào đột nhiên ngẩng đầu lên. Tạ Lương lập tức chú ý thấy, phát hiện xưng hô của phụ thân mình khiến cho khách quý nhầm lẫn, ông hạ thấp giọng quở trách phụ thân: “Ba, ngươi gọi ai vậy?”

“ A?” Lão Tạ kinh ngạc, vỗ vai của Trần Dật Hào nói: “Ta đang gọi Dật Hào a.”

Lý Dục Hào nhướng mày lên, thú vị nhìn nghía Trần Dật Hào, đối phương cũng không cam lòng chịu thua nhìn lại hắn, Lý Dục Hào cẩn thận đánh giá người con trai trước mắt.

Niên kỷ cỡ hơn hai mươi, làn da ngăm đen tráng kiện, đường nét rõ ràng, mày đậm mắt to, là một người con trai có thể xem là anh tuấn, nhưng mà điều khiến Lý Dục Hào cảm thấy hứng thú, là đôi con ngươi sáng lấp lánh của y____

Mười lăm năm không gặp, tiểu tử này đối với bản thân hắn vẫn như cũ tràn đầy địch ý, cái loại ánh mắt bất phục tùng này một chút cũng không đổi, chỉ là không biết đối phương có phải cũng giống như mình không, vẫn luôn nhớ đến chuyện xảy ra lúc nhỏ.

Lý Dục Hào cười cười, chủ động đứng dậy, đưa tay về phía đối phương: “Chào cậu, tôi là Lý Dục Hào.”

Trần Dật Hào cũng đứng lên, bắt tay hắn: “Tôi là Trần Dật Hào.”

Hai người âm thầm đấu sức, không hẹn mà cùng gia tăng lực tay, lúc bọn họ đang đấu, lão Tạ cầm ly rượu cười ha ha chen vào giữa: “Thật khéo a, tên cũng không khác gì mấy, nếu như đã có duyên như vậy, cùng uống một ly thế nào?”

Lý Dục Hào và Trần Dật Hào lúc này mới buông tay, nâng ly rượu để lão Tạ rót đầy, Lý Dục Hào kính trước: “Rất vui được quen biết cậu, Trần tiên sinh.”

“ Tôi cũng vậy, rất vui được quen biết anh.”

Hai người đều cạn ly, Trần Dật Hào đang định ngồi xuống, lại thấy Lý Dục Hào đang khách khí đưa tay ra biểu thị mời cậu ngồi trước. Bản thân sao lại không có chú ý đến lễ tiết thế này! Trần Dật Hào vội vàng đứng trở lại.

“ Anh ngồi trước đi…….”

“ Đừng khách sáo, mời ngồi.”

Hai người nhường nhau một lát, cuối cùng vẫn là Trần Dật Hào chịu không nổi, ngồi xuống trước. Lý Dục Hào trên phương diện lễ nghĩa thật sự là không chút sơ sót, so sánh với hắn, Trần Dật Hào giống như là một đứa nhỏ mới ra đời.

Trong lòng của y âm thầm hạ quyết định____ lần sau nhất định sẽ không thua hắn!

Lý Dục Hào đối với y rất có hứng thú, sau khi ngồi xuống lại tiếp tục chú ý hỏi: “Trần tiên sinh năm nay là lần đầu tiên tham gia yến thọ của Tạ bá bá phải không?”

“ Đúng vậy, trước đây đều là do gia phụ tham gia, năm nay ông bận rộn, mới để tôi thay thế đến dự tiệc.” Hắn đột nhiên làm cái gì mà bắt đầu chú ý đến mình vậy? Đây là điều mà Trần Dật Hàokhông nghĩ ra.

Đông Giang bang của bọn họ hiện tại đã như là sơn hà nhật hạ (mặt trời lặn xuống núi, không còn địa vị), trong hắc đạo đã không còn một chút địa vị gì đáng nói, hiện tại y đã báo danh rồi, nhưng mười thì có hết tám chín ngườikhông nhận ra y.Gia tộc của Lý Dục Hào lại tương phản, chính là như mặt trời giữa không trung, có cả một đám nịnh nọt tán dương. Lý Dục Hào đáng lý ra căn bản không thể đem y đặt vào mắt mới đúng.Trần Dật Hào mặc dù chí khí cao, không nguyện chịu thua, nhưng mà y cũng rất rõ ràng địa vị của mình, tuyệt đối không thể tự cao tự đại.

Lý Dục Hào cười nói: “Trần tiên sinh đang chuẩn bị chính thức tiếp nhận Đông Giang bang phải không?”

Hắn cư nhiên lại biết bang phái của y? Trần Dật Hào có hơi ngoài ý muốn. Lý Dục Hào tiếp tục nói những lời khiến y kinh ngạc: “[Tinh Hà truyền thuyết] của các cậu làm cũng không tồi đâu, tôi lúc trước cũng có đến xem qua.”

Ngay cả câu lạc bộ đêm duy nhất hiện tại có thể làm cho nhà y nở mặt được hắn cũng biết? Trần Dật Hào bắt đầu có chút cảm giác tất cả chuyện của mình đều bị nắm rõ. Y tiếp tục trấn định nói: “Cảm tạ Lý tiên sinh tán dương, chỉ là một chỗlàm ăn nhỏ mà thôi.” Nhưng mà rồi sẽ có một ngày vượt qua được cả cơ ngơi của các người! Trần Dật Hào âm thầm bổ sung thêm một câu.

“ Không có, Trần thiếu gia cũng quá khiêm tốn rồi, dựa theo năng lực kinh doanh của các cậu, có thể khiến đó trở thành câu lạc bộ đêm đệ nhất của thành phố này cũng không phải là không có khả năng, tôi cũng có thể nhắm được như vậy.”Lý Dục Hào tiếp tục nói mấy lời dễ nghe, nhưng Trần Dật Hào lại không có chút xíu vui lòng nào. Bị kẻ địch nhìn thấu được thực lực của mình, một chút cũng không đáng để cao hứng, y chỉ có thể trưng ra nụ cười: “Lý tiên sinh quá khen rồi.”

Y đưa ly rượu lên: “Lý tiên sinh, kính anh một ly, tôi cũng chúc cơ ngơi của anh ngày càng lớn.”

“ Cảm ơn, cậu cũng vậy nha.”Lý Dục Hào cũng nâng ly.

Canh! Âm thanh thanh thúy của hai ly rượu chạm vào nhau, trong lòng của Trần Dật Hào hình thành một đạo âm thanh kiên quyết: Tôi nhất định sẽ vượt qua anh! Đợi đó mà xem!

***

Cánh cửa gỗ mở ra, ông quản gia cung kính đứng ở trước cửa nghênh tiếp.

“ Thiếu gia, ngài trở về rồi.”

“ Tôi về rồi.”Trần Dật Hào gật đầu, cởi áo khoác tây trang ra giao lại cho quản gia, hỏi: “Ba tôi trở về chưa?”

“Ách….. lão gia ông ấy……” Quản gia lời nói ấp úng.

“ Còn chưa trở về sao?”Trần Dật Hào nhăn mày.

“ Không phải, đã trở về rồi…….”

“ Ông ấy đang ở đâu?”

“ Lão gia đang….. đang……” Quản gia úp úp mở mở, Trần Dật Hào lập tức phản ứng được, y nhanh chóng chạy qua người quản gia, bước dài lao lên lầu hai.

Trong phòng sách ở lầu hai, dưới ánh đèn tường vàng nhạt, một bóng người lén lút đang quỳ trước chiếc két sắt ở vách tường, đầu đầy mồ hôi đang bấm mấy cái nút trên cửa két sắt.

Một âm thanh lạnh lẽo từ sau lưng truyền tới: “Không cần thử nữa, mật mã đã thay đổi rồi.”

Người trước két sắt bị dọa nhảy dựng lên, hoảng loạn đứng dậy.

“ Dật……. Dật Hào….. con về rồi sao?” Trên mặt Trần Kiến Lâm hiện lên một nụ cười che dấu.

Trần Dật Hào đi thẳng đến trước mặt người phụ thân so với y còn thấp hơn nửa cái đầu, trên mặt lộ ra biểu tình oán nộ: “Ba! Ông bỏ nhà đi một tháng, trở về chỉ là vì cái này thôi sao?”

Trần Kiến Lâm cầu khẩn nói: “Dật Hào, con giúp đỡ ngườiba này đi….. ba đã cùng đường rồi…..”

“ Ông tự mình tính đi, đây đã là lần thứ mấy rồi?!”Trần Dật Hào càng tức giận thêm, Trần Kiến Lâm còn chưa có trả lời, y đã tự mình nói ra đáp án: “Lần thứ hai mươi ba!”

“ Dật Hào, ta…… ta bảo đảm sẽ không có lần tiếp theo nữa đâu…….”

“ Bảo đảm của ông không đáng một đồng nào!”

“ Dật Hào! Con giúp ta đi, con không thể cứ như vậy mà nhìn người ba này chết chứ? Ba là người thân duy nhất của con, con sao lại có thể thấy chết không cứu?”

“ Là do ông tự tìm lấy!”Trần Dật Hào gầm lại.

“ Ta biết là sai lầm của ta…..” Trần Kiện Lâm lộ ra bộ mặt vô lại: “Nhưng mà sai thì đã sai rồi, con cũng nên giúp ba lần cuối cùng đi!”

“ Lần trước khi đưa cho ông hai mươi vạn ông cũng nói là lần cuối cùng! Kết quả thì sao? Còn chưa có đến hai tháng, ông lại thêm một lần “cuối cùng” nữa!”Trần Dật Hào cười lạnh: “Hai mươi vạn mua được hai tháng an phận của ông, lần này thì sao? Bao nhiêu tiền?”

Trần Kiến Lâm nuốt nuốt nước miếng: “Ba….. ba……”

“ Ba? Ba mươi vạn?”

Trần Kiến Lâm lắc đầu: “Ba trăm vạn….”

“ Ba trăm vạn?!” Trước mắt Trần Dật Hào đen đi, gần như xém chút nữa đã ngất xỉu ngay tại chỗ, y cố gắng chống đỡ hỏi: “Ông cá cược cái gì vậy?! Sao lại có thể thua nhiều như thế!”

“ Cúp Châu Âu a….. Italia đó, ta nghĩ lần này một hơi thắng được, thì có thể trả lại tất cả tiền trước đây cho con đó, nhưng có thế nào cũng không nghĩ được là sẽ thua…..”

“ Ông đều đã thua hơn cả trăm lần rồi! Còn nói cái gì mà không nghĩ đến sẽ thua!” Bản thân y sao lại có loại phụ thân này vậy?! Trần Dật Hào thật sự chưa từng hỏi qua ông trời. “Trước đây bác thường xuyên nói với ông những gì? Cá cược tất thua! Ông đều đã là người năm mươi tuổi rồi! Sao lại một chút cũng không có trưởng thành vậy!”

“ Ta biết, ta biết ta vô dụng……” Trần Kiến Lâm nhanh chóng bày ra bộ dáng tủi hổ. “Ta đã biết sai rồi, ta sẽ không dám nữa….. Dật Hào, con nhanh giúp ba nghĩ cách đi……”

Trần Dật Hàokhông còn hơi sức rên một tiếng mệt mỏi rồi đến trước két sắt, bíp bíp bíp bấm số mật mã, cửa két mở ra, y lấy một sấp tiền và mấy cuốn sổ tiết kiệm bên trong ném vào trong tay của Trần Kiến Lâm, Trần Kiến Lâm vội vàng cầm lấy tính toán, sự vui mừng trên mặt ông dần dần tiêu thất, thất vọng nói: “Tổng cộng chỉ mới có hai mươi lăm vạn, còn lâu mới đủ a…..”

“ Ông cũng biết còn lâu mới đủ sao? Nhà của chúng ta là mở một câu lạc bộ đêm, không phải là mở mỏ vàng đâu!”Trần Dật Hào gầm lên đến mức ông không dám ngẩng đầu lên nữa.

“ Nhưng mà…… chúng ta chắc vẫn còn những tài sản khác chứ?

“ Đúng a, vốn dĩ là có, nhưng đều đã bị ông thua sạch rồi.” Khẩu khí Trần Dật Hào càng thêm lạnh.

“ Không phải chứ…….chắc là vẫn còn đi….” Trần Kiến Hào thử thăm dò.

“ Có sao? Ở đâu? Ông nói tôi nghe đi.”Trần Dật Hào lạnh lùng nói.

“ Một…….Dật Hào…….một chút thế này chỉ đủ trả lợi tức thôi, con không thể nghĩ một biện pháp nào sao…….”

“ Biện pháp tôi không nghĩ ra, ông có bản lĩnh thì ông tự nghĩ đi.”Trần Dật Hào khoanh tay nói.

“ Chính là….. chính là có thể đem chiếc xe hay là căn nhà đi thế chấp…….” Lời này ông vừa nói ra, lập tức bị tiếng gầm của Trần Dật Hào cắt đứt.

“ Ông điên rồi! Đây là căn nhà mà ông nội để lại cho chúng ta! Ông có nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“ Vậy…….. trước cứ lấy câu lạc bộ đi thế chấp…..”

“ Đem thế chấp câu lạc bộ rồi, ông bảo chúng ta ăn không khí sao!”

“ Cái này cũng không được cái kia cũng không được, vậy phải làm thế nào!”

“ Làm thế nào? Ôm món nợ đó đi chết đi!”Trần Dật Hào đi về phía cánh cửa, giận dỗi mắng: “Muốn nhảy xuống biển hay đi treo cổ? Tự mình chọn đi!”

“ Dật Hào____ đừng đối xử với ba như vậy a____” Trần Kiến Lâm đuổi theo bước chân của y chạy ra. “Chỗ duy nhất ba có thể dựa vào chỉ có mình con thôi____”

Trần Dật Hào phút chốc quay đầu, Trần Kiến Lâm biết con trai của mình dễ mềm lòng, lời y vừa nói lúc nãy chỉ là do tức giận thôi, y nhất định sẽ không thể nào bỏ mặc mình được.

“ Dật Hào, ba xin thề, lần này thật sự là lần cuối cùng đó, con tin tưởng ba lần này nữa đi…….” Trần Kiện Lâm cố gắng khẩn cầu.

Trần Dật Hào trừng mắt nhìn ông nửa ngày, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này có thời hạn bao lâu?”

Đây là biểu thị cho y đã nhượng bộ, Trần Kiến Lâm lập tức hai mắt phát sáng, vội nói: “Còn có ba tháng nữa……”

Trần Dật Hào nghĩ một lát, nói: “Tôi sẽ tạm thời cố gắng giúp đỡ ông một lần.”

“ Quá tốt rồi! Dật Hào, ba biết con sẽ không thể bỏ mặc ba mà……”

“ Ông đừng có đắc ý sớm như thế.”Trần Dật Hào cắt lời: “Trong ba tháng này, ông an thận chờ trong nhà cho tôi, nếu như còn dám đi cá cược, cho dù chỉ thua có mấy trăm đồng, tôi cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ! Ông cứ đợi đó tôi sẽ tự tay giao ông cho bọn cho vay nặng lãi đó!”

Trần Kiến Lâm gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng đáp lời: “Ta sẽ không vậy nữa…….”

Lúc này, quản gia đã từ dưới lầu đi lên thò đầu vào.

“ Thiếu gia…..”

“ Có chuyện gì?”

“Chu tiểu thư gọi điện đến, ngài có muốn nghe không?”

“ Được rồi, tôi đến liền.”Trần Dật Hàokhông quên dặn dò phụ thân: “Nhớ kỹ những chuyện ông đã đáp ứng với tôi.”

“ Ân, ta nhất định sẽ nhớ rõ.” Trần Kiến Lâm gật đầu.

Trần Dật Hào lại trừng mắt nhìn ông một lúc, cuối cùng quay người rời đi.

***

Lý Dục Hàongẩng đầu lên từ máy tính xách tay, thản nhiên nhìn trợ lý đang tràn đầy thần sắc quỷ dị kia.

“Bị đoạt đi rồi sao?” Trong khẩu khí của hắn không có hung hãn gì, thậm chí còn mang theo một chút mềm nhẹ, lại khiến cho vị trợ lý nhiều năm kinh nghiệm làm việc phong phú, tuổi tác đã qua bốn mươi đó càng cuối đầu xuống thật thấp.

“ Thật sự rất xin lỗi……”

“ Vị trí của quảng trường Thiên Thành rất tốt, người lưu thông lại nhiều, hơn nữa đa phần là mục tiêu tiêu phí của chúng ta, tôi nghĩ điều này anh cũng biết rất rõ đi.”Lý Dục Hào bình đạm nói.

“ Đúng….. thật sự xin lỗi….”

“ Tôi nhớ nửa năm trước đã bảo các anh đi nói chuyện rồi mà.” Hai bàn tay của Lý Dục Hào đan vào nhau, tao nhã hơi nghểnh cằm lên, nói: “Tôi không muốn nghe bất cứ lời xin lỗi hay viện cớ gì cả, nguyên nhân thất bại đâu?”

Trợ lý chỉ có thể báo cáo theo sự thật: “Nghe những người tại đó mở tiệm nói, vốn dĩ hiệp ước với chúng ta đã gần như ký kết xong rồi, nhưng lại bị “Tinh Hà truyền thuyết” kia đi trước một bước, dùng gấp ba giá tiền để thuê.”

“Tinh Hà truyền thuyết, Đông Giang bang?”

“ Đúng vậy…….”

“ Bọn họ chuẩn bị mở thêm chi nhánh?”

“ Đúng vậy, tuần sau đã bắt đầu trang hoàng rồi, chuẩn bị một tháng sau sẽ khai trương.”

Ngón tay của Lý Dục Hào nhẹ nhàng gõ trên bàn phím.

“ Nếu như tôi không có nhớ sai, câu lạc bộ đêm của chúng ta tháng trước cũng bị Ngân Hà truyền thuyết giành đi một nhóm khách?” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói đến một chuyện mà vốn dĩ nên làm cho người ta tức giận.

“ Đúng vậy…….” Thanh âm của trợ lý càng lúc càng nhỏ.

“ Đây chắc không phải là ngẫu nhiên đi?”Lý Dục Hàokhôngbiểu hiện rõ thái độ cười cười, thấp giọng nói: “Vị Trần tiểu đệ đệ đó, xem ra kiên quyết phải đánh bại tôi.”

“Ách?” Trợ lý kinh ngạc, không hiểu được hắn đang nói cái gì. Lý Dục Hào ấn số trên phím điện thoại nội bộ trên bàn, dặn dò thư kí:“ Tôi muốn xem tư liệu kỹ càng của vị thiếu bang chủ Đông Giang bang.”

Âm thanh ổn trọng của thư kí trả lời: “Được ạ, xin ngài đợi một chút.”

Lý Dục Hào nói với trợ lý: “Anh đi xuống trước đi.”

“ Vâng.” Trợ lý hơi cuối người chào, lễ mạo đi xuống.

Mười phút sau, nam thư kí của Lý Dục Hào mang một phần tư liệu toàn diện không bỏ sót điểm nào gửi đến máy tính của Lý Dục Hào.

Lý Dục Hào mặc dù vẫn luôn nhớ rõ Trần Dật Hào, nhưng mà trong quá khứ suốt mười lăm năm cũng chưa từng nghĩ đến việc điều tra những chuyện của đối phương. Lúc nhỏ hắn vẫn luôn cảm thấy được bản thân hắn sẽ có một ngày phải đối đầu với Trần Dật Hào, nhưng thế lực của Đông Giang bang mỗi ngày đều thu nhỏ lại, từ lúc trước gần như đã có thể uy hiếp đến Lý gia của bọn họ, hiện tại đã trở thành một tiểu bang phái hạng ba ngay cả tư cách xách giày cho bọn họ cũng không có, Trần Dật Hào cho đến bây giờ cũng chỉ là một tiểu tốt vô danh. Cho nên Lý Dục Hào sớm đã không còn cho rằng Trần Dật Hào sẽ là đối thủ của mình nữa, nhưng mà hiện nay xem ra, vẫn không thể quá vội vàng định luận được rồi.

Mở duyệt tập tin chi tiết, trên tư liệu hiển thị, Đông Giang bang là do ông nội và bác của Trần Dật Hào sáng lập, chỉ là cả hai người đều liên tiếp qua đời hơn mười năm trước, sau đó là do phụ thân Trần Kiến Lâm của Trần Dật Hào tiếp quản. Trần Kiến Lâm lại mê cờ bạc và vô năng, sản nghiệp dưới tay của Đông Giang bang từ năm năm trước đã bắt đầu thiếu hụt, chỗ duy nhất có thể miễn cưỡng duy trì chỉ còn có câu lạc bộ đêm Tinh Hà truyền thuyết. Trần Dật Hào hai năm trước tiếp quản sự vụ bang phái, mới bắt đầu có chút khởi sắc, nhưng tốc độ phát triển cũng không nhanh, nguyên nhân chủ yếu cũng là do bệnh nghiện cờ bạc của người cha Trần Kiến Lâm. Hai năm gần đây, Trần Dật Hào trước sau đã thay Trần Kiến Lâm hoàn trả mấy món nợ bài bạc gần một ngàn vạn, mà tất cả thu nhập của Tinh Hà truyền thuyết trong một năm đổ lại cũng chỉ có hơn sáu trăm vạn, có thể coi là thu vào không đủ chi.

Nếu đã như vậy, Trần Dật Hào đó lại lấy đâu ra tiền vốn để giành nơi nhắm đến của mình? Hắn tiếp tục nhìn xuống____ Chu Hiểu Lôi, con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Kim Hồng, mẹ cô là bạn thân thiết với người mẹ quá cố của Trần Dật Hào, Trần Dật Hào và Chu Hiểu Lôi đã quen biết từ nhỏ, sau đó trở thành bạn học trung học, nảy sinh tình ý với nhau, quyến luyến hơn bốn năm, nửa năm trước đính hôn. Phụ thân của Chu Hiểu Lôi khá là tán thưởng năng lực của Trần Dật Hào, đã nhiều lần lấy danh nghĩa của bản thân để cho y vay tiền, hơn nữa còn nhập cổ phần vào câu lạc bộ Tinh Hà truyền thuyết.

Thì ra là có nhạc phụ giàu có làm chỗ dựa vững chắc, khó trách Trần Dật Hào có đủ gan để so tài với mình, Lý Dục Hào mở tư liệu hình ảnh của Chu Hiểu Lôi, trên màn hình hiện ra một tấm ảnh bán thân.

Làn da trắng nõn, đôi mắt tròn to, Chu Hiểu Lôi có thể xem là một cô gái thanh tú, Lý Dục Hào trầm ngâm nhìn kỹ tấm ảnh, khóe môi câu lên một nụ cười lãnh khốc.

***

Bang bang bang! Pháo hoa chúc mừng hóa thành những đám mây rực rỡ trên không trung.

Chiếc du thuyền xa hoa màu trắng trôi xuôi theo gió, từ từ tiến tới trước trên mặt biển xanh thẳm, trong đại sảnh yến hội của du thuyền vang lên từ trận vỗ tay náo nhiệt, một người đàn ông trung niên đầu tóc hoa râm, khí độ nho nhã tiến lên bục đọc diễn văn.

“ Cảm tạ chư vị tân khách đã đến tham gia nghi thức động thuyền của chiếc du thuyền “Hải Thần Hào”, Hải Thần Hào là một thành phố hoan lạc trên biển, là nơi tụ hội lại để giải trí, vui chơi, nghỉ ngơi, tin rằng mọi người ở nơi đây đều có thể trải qua một ngày đặc sắc khó quên, phía dưới xin mời một vài vị khách quý đặc biệt lên bục cắt băng khánh thành cho chúng ta!”

Nhóm khách quý bước lên bục trong tràn pháo tay, người đọc diễn văn bắt tay một lượt với bọn họ, nói những lời cảm tạ lễ mạo.

Trần Dật Hào đứng dưới bục vừa lúc thì vỗ tay lúc thì không, vừa trầm mặc nhìn chằm chằm vào tên con trai cao lớn đang đứng chính giữa.Lý Dục Hào cắt đứt giải băng hoa cầu rực rỡ, rồi mỉm cười gật đầu biểu ý đến mọi người xung quanh, ánh mắt của hắn và Trần Dật Hào đang đứng trong đám ngườikhông hẹn mà gặp, khéo môi hắn nhếch lên, cười vô cùng sáng lạn, phản ứng của đối phương lại lạnh lùng liếc lại hắn một cái.

“ Dật Hào……” Chu Hiểu Lôi đứng bên cạnh Trần Dật Hàonhẹ nhàng kéo tay áo của y.

“ Sao vậy?”Trần Dật Hào đem lực chú ý quay về trên người vị hôn thê.

“ Chỗ này hơi chán, đưa em đi ra ngoài đi dạo có được không?” Chu Hiểu Lôi dùng bàn tay nhỏ trắng như tuyết quạt gió.

“ Đợi lát nữa sẽ có yến hội, đợi thêm một lát đi.”Trần Dật Hào muốn nắm lấy cơ hội này, để kết giao với một vài vị phú hào nổi danh.

Chu Hiểu Lôi không thông cảm hỏi: “Cái yến hội này có ý nghĩ gì sao?”

“ Tân khách hôm nay đều là các nhân vật lớn, kết giao nhiều với bọn họ luôn có ích mà.”Trần Dật Hào kiên nhẫn giải thích cho cô.

“ Cái gì đây…… người ta chỉ là muốn đến chơi với anh mà.” Chu Hiểu Lôi oán trách, cô còn cho rằng đi theo Trần Dật Hào đến du thuyền này là để giải tỏa vui chơi, không ngờ là đối phương lại luôn mang bộ dáng đi bàn công việc.

“ Xin lỗi, đợi trễ thêm một chút lại……”Trần Dật Hào đang nói, một vị khách đã chủ động đi đến chào hỏi với y.

“ Xin lỗi, xin hỏi anh có phải là Trần tiên sinh của tập đoàn Đông Giang không?”

“ Đúng vậy, xin chào.”Trần Dật Hào vội bắt tay với gã.

“ Xin chào, tôi là chủ quản của nghiệp vụ bất động sản Kim Thành.” Tên đó tự giới thiệu mình.

“ Rất vui được quen biết anh.”Trần Dật Hào lập tức bắt đầu nói chuyện với gã, Chu Hiểu Lôi vẫn còn đang khoác một cách tay ngọc của mình qua khuỷu tay y hoàn toàn bị bỏ sang một bên, cô bất mãn chu chu cái môi nhỏ nhắn, quay mặt sang một bên.

Cô không hề nghĩ đến sẽ nhìn thấy, một tên con trai đứng ở một chỗ không xa đang chăm chú mình vào mình____ chính là Lý Dục Hào vừa rồi đã lên bục cắt băng khánh thành.

Bị một người con trai anh tuấn như thế nhìn chằm chằm, Chu Hiểu Lôi nhất thời tim đập thình thịch, cô đỏ mặt dời ánh mắt đi, qua một lúc sau, lại len lén trộm nhìn đối phương.

Lý Dục Hào đã không còn nhìn cô nữa, mà đang tán gẫu với một người khác. Chu Hiểu Lôi thất vọng quay mặt đi, lấy ly rượu đặt trên bàn cạnh bên uống mấy ngụm.

Trần Dật Hào đã bỏ tay cô ra, bởi vì y đang bận trao đổi danh thiếp với vị chủ quản bất động sản Kim Thành. Thật là không biết săn sóc! Chu Hiểu Lôi tràn đầy oán trách liếc nhìn y một cái, lại không thể nhịn được mà lén nhìn về phía Lý Dục Hào, không ngờ được đối phương lại đang dùng một ánh mắt ái muội nhìn cô.

Ánh mắt của Lý Dục Hào giống như đang mê hoặc người vậy, Chu Hiểu Lôi bị hắn nhìn đến toàn thân nóng lên, trước ngực lại càng cảm thấy nóng bức. Lý Dục Hào thản nhiên cười, chỉ về phương hướng bên ngoài đại sảnh yến hội, sau đó liền rời đi.

Chu Hiểu Lôi hiểu rõ ý tứ của hắn, yết hầu cô khô nóng, nuốt nuốt ngụm nước miếng, len lén nhìn Trần Dật Hào vẫn còn đang tán dóc với người khác.“ Dật Hào……” Chu Hiểu Lôi chuẩn bị tâm lý mở miệng.

“ Ân?”Trần Dật Hàokhông chút để tâm ứng phó một tiếng.

“ Em muốn tự đi ra ngoài hít thở một lát.”

“Ách? Nga…….”Trần Dật Hào cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cô một cái, gật đầu.

Chu Hiểu Lôi vốn dĩ còn sợ y sẽ hoài nghi lập tức thở phào nhẹ nhõm, thoải mái vui vẻ bước đi, nhanh chóng hướng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.