Hắc Điếm Thần Cấp

Chương 34: Giành giật!





Giang Nam chạy như điên dưới ánh hoàng hôn, cảm giác mình thoát khỏi sức hút của trái đất trói buộc, chắp thêm đôi cánh là bay lượn giữa trời.

 

Giờ phút này Giang Nam rất muốn tâm sự với đồng chí Newton, cảm giác này giải thích thế nào với lý luận của Newton?

 

Giang Nam chạy một lúc trong sân thể dục nhà trường, hắn bình ổn lại cảm xúc kích động. Khi Thu Dược Tiến tìm đến hắn mua lót giày là hắn biết miếng lót giày đã bán đúng là thần khí, nhưng không ngờ nó nghịch thiên đến mức này. Nếu đám vận động viên đội điền kinh cấp quốc gia mỗi người có đôi lót giày này thì lấy huy chương vàng đến mỏi tay.

 

“Anh em, tạm dừng chút!”

 

“Anh em, chờ đã . . .”

 

Giang Nam thấy một đám học sinh thể dục chạy hướng mình, ai nấy cao to cơ bắp cuồn cuộn.

 

Giang Nam khinh thường bĩu môi:

 

“Mợ, tính đấu tốc độ với tôi?”

 

Giang Nam tăng tốc xông ra ngoài, rất nhanh bỏ xa nhóm người kia.

 

Giang Nam quay đầu liếc nhóm người kia một cái:

 

“Yếu xìu!”

 

Giang Nam quẹo cua chạy ra sân thể dục, hoàn mỹ thuyết minh cái gọi là lên mặt xong bỏ chạy.

 

Giang Nam về phòng ngủ, tắm xong nằm ngã ngửa trên giường, vừa ngâm nga vừa xem vi tín.

 

Di động rung rung, nhận được tin nhắn của Thu Nguyệt Bạch.

 

[Có đây không?]


 

Giang Nam cau mày:

 

“Lại nữa?”

 

Ban ngày Thu Nguyệt Bạch cũng mở đầu câu chào như vậy.

 

Thu Nguyệt Bạch nhắn tin thứ hai ngay:

 

[Còn bao nhiêu hộp mặt nạ kia?]

 

Giang Nam thầm mừng:

 

“A? Xem ra đã thấy hiệu quả của mặt nạ.”

 

Giang Nam đã tự mình kiểm tra công hiệu của miếng lót giày, mặt nạ cũng do hệ thống cung cấp hàng sẽ không quá kém.

 

Giang Nam hỏi ngược lại, muốn thăm dò giới hạn của đối phương:

 

[Cô muốn bao nhiêu?]

 

Thu Nguyệt Bạch cũng dò thử:

 

[Mười hộp?]

 

Theo ban ngày Thu Nguyệt Bạch quan sát hình như Giang Nam không biết rõ công hiệu của mặt nạ, nếu không đã chẳng bán với kiểu bắt buộc kèm theo, nếu cô nói một trăm hộp sẽ ‘đánh rắn động cỏ.’.

 

Mười hộp?

 

Xem tin tức Thu Nguyệt Bạch gửi đến, Giang Nam mừng ra mặt. Giờ trong tay Giang Nam chỉ còn bảy hộp mặt nạ, nếu bán hết cho Thu Nguyệt Bạch thì nhiệm vụ tiêu thụ lần này đã hoàn thành một nửa.

 

Giang Nam nhắn lại:

 

[Không có nhiều vậy, chỉ còn bảy hộp.]

 

Một lúc sau Thu Nguyệt Bạch nhắn lại:

 

[Được rồi, tôi lấy hết, sáng mai qua lấy.]

 

[Tốt!]

 

Giang Nam gửi biểu tình hoạt hình ‘ok’, hôm nay đoạn tán gẫu nhìn rất nghiêm túc.

 

***

 

Tiệm tinh phẩm của Đinh Linh Lung đúng chín giờ buôn bán.

 

Lúc tám giờ năm mươi phút Giang Nam đến tiệm, vừa vào hắn cảm giác không khí quái lạ. Đinh Linh Lung và Đinh Đinh Đinh chống cằm trên quầy, bộ dạng chờ xem kịch. Quầy xem bói của Ngô Bán Tiên trống, người chưa đến.

 

Tiệm sửa chữa của Dương Uẩn Ngọc cũng không có người, nhưng cô đã đến tiệm, có điều ngồi trước quầy của Giang Nam. Hắn còn thấy một người phụ nữ đứng trước quầy của mình, chỉ thấy bóng lưng nhưng nhận ra ngay là Thu Nguyệt Bạch.

 

Hai cô gái đứng hai bên quầy, cảnh giác nhìn đối phương, trạng thái giằng co.

 

Thần thú giữ tiệm Thập Ức nửa ngồi xồm trước quầy, ngửa đầu nhe răng, trợn tròn mắt to nhìn chằm chằm hai cô gái trước mặt, giữ bổn phận canh giữ thương phẩm trong quầy.

 

Thấy Giang Nam đến, Đinh Linh Lung cười tươi nói:

 

“Giang Nam đến rồi, Tiểu Ngọc và mỹ nữ này chờ anh nửa ngày trời.”


 

Chính chủ đến nghĩa là kịch hay sắp mở màn, đối với quần chúng hóng chuyện như Đinh Linh Lung không có gì khiến người mong đợi hơn nữa.

 

Giang Nam nhẹ gật đầu:

 

“À.”

 

Thu Nguyệt Bạch đến mua mặt nạ, Giang Nam biết rõ, nhưng hắn không hiểu tại sao Thu Nguyệt Bạch và Dương Uẩn Ngọc giằng co với nhau.

 

Thu Nguyệt Bạch cũng thấy Giang Nam, kêu lên:

 

“Giang Nam, sao giờ mới tới, người ta chờ anh đã lâu.”

 

Thu Nguyệt Bạch nói chuyện hơi nũng nịu, làm Giang Nam không thích ứng.

 

Giang Nam lạnh nhạt nói:

 

“Tôi không biết cô tới sớm vậy.”

 

Thu Nguyệt Bạch ám chỉ:

 

“Đã hẹn đến lấy mặt nạ tất nhiên tôi phải tới sớm chút, tránh cho bị người ta giành trước.”

 

Giang Nam hơi cau mày bản năng nhìn hướng Dương Uẩn Ngọc.

 

Dương Uẩn Ngọc nói thẳng:

 

“Tôi muốn mua mặt nạ!”

 

Giang Nam sửng sốt:

 

“A? Cô cũng mua mặt nạ?”

 

Giang Nam nhanh chóng phản ứng lại, hôm qua Dương Uẩn Ngọc vì chọc Ngô Bán Tiên nên mua một hộp mặt nạ của hắn, ước chừng cũng phát hiện diệu dụng của mặt nạ.

 

Đã hiểu yêu cầu của hai người làm Giang Nam vui vẻ phẩy tay nói:

 

“Hai người thả lỏng chút, chúng ta từ từ nói chuyện.”

 

Giang Nam đi ra sau quầy lấy ra bảy hộp mặt nạ còn lại, mỉm cười nói:

 

“Mặt nạ chỉ còn bấy nhiêu, đêm qua tôi đã hứa với Bạch Bạch sẽ bán hết cho cô ấy, Tiểu Ngọc làm vậy khiến tôi khó xử.”

 

Mặt Dương Uẩn Ngọc không biểu tình phất tay nói:

 

“Tôi thêm năm trăm cho mỗi hộp!”

 

Mắt Giang Nam sáng rực:

 

“Hả? Thêm năm trăm cho mỗi hộp?”

 

Giang Nam tính nhẩm mỗi hộp kiếm thêm năm trăm thì bảy hộp là ba ngàn năm trăm khối. Hệ thống không quy định bán cao hơn giá có sẵn sẽ rút phần trăm, tức là số tiền dư ra chui vào túi hắn.

 

Vẻ mặt Giang Nam khó xử nhìn Thu Nguyệt Bạch:

 

“Cái này . . . Bạch Bạch cũng nghe rồi, người ta thêm năm trăm cho mỗi hộp, làm người buôn bán thì . . .”

 


Không đợi Giang Nam nói hết Thu Nguyệt Bạch đã tiếp lời:

 

“Tôi thêm một ngàn cho mỗi hộp.”

 

“Một ngàn!?”

 

Giang Nam hít sâu, bảy hộp là bảy ngàn khối!

 

Giang Nam nhìn hướng Dương Uẩn Ngọc:

 

"Tiểu Ngọc . . .”

 

Dương Uẩn Ngọc không đợi Giang Nam nói gì đã giơ hai ngón tay:

 

"Hai ngàn!"

 

“Hai ngàn???”

 

Giang Nam nuốt nước miếng, bảy hộp là một vạn bốn ngàn.

 

Giang Nam lại quay đầu:

 

“Bạch Bạch . . .”

 

Thu Nguyệt Bạch trực tiếp tăng giá, chân mày không nhíu cái nào:

 

“Ba ngàn!”

 

Dương Uẩn Ngọc kêu giá, vẫn mặt không biểu tình:

 

"Bốn ngàn!"

 

Thu Nguyệt Bạch dứt khoát nói:

 

“Năm ngàn!”

 

Giang Nam xoe tròn mắt há hốc mồm:

 

“A . . .”

 

Mặt nạ bán giá năm ngàn một hộp, theo Thu Nguyệt Bạch báo giá tức là tăng gấp đôi, mỗi hộp bán một vạn khối, Giang Nam sẽ thu được lợi năm ngàn khối một hộp.

 

Bảy hộp là ba vạn năm ngàn!

 

Giang Nam không kiềm được thầm cảm khái:

 

“Ôi mợ ơi, phụ nữ đúng là chịu ném tiền lên mặt mình.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.