Tô Tử Ân mở điện thoại di động ra nhấn vài phím, rồi bước về phía cửa: “Alo , xin chào, còn nhớ mình không? Tô Tử Ân.”
Cô gái kia tươi cười vô cùng dịu dàng , nụ cười xinh đẹp hoàn mỹ không thể nào soi mói: “Đừng cúp máy! Chuyện là thế này, sáng mai 6 giờ cậu có thể đến phòng trọ số 458 một chút không? Có chuyện liên quan đến Thư Liên…”
! ! ! !
Tần Oánh nhịn xuống xúc động muốn mắng lời thô tục, cô nhíu mày muốn xông vào trong phòng, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại rụt về.
Nhìn thấy Tô Tử Ân quay vào phòng, thu lại ý cười, vênh mặt hất hàm sai khiến hai người đàn ông kia làm cái gì đó, Tần Oánh từ trong túi xách lấy ra một cái bình nhỏ… , chậm rãi men theo khe cửa lẻn ra khỏi phòng.
Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tần Oánh đổ ra một đống dụng cụ kim loại từ trong túi, quấn mấy vòng, sau đó khóa chặt cửa phòng lại.
Làm xong tất cả mọi việc, Tần Oánh làm như không có việc gì mang lại giày cao gót, nghênh ngang đi ra ngoài liền gặp phải Thư Liên đang thở hổn hển chạy về, đột nhiên cô giả vờ than thở: “Ai da, Thư Liên, mình đau đầu quá!”
“Sao vậy?” Thư Liên đưa tay lên thăm dò trán cô, “Có phải bị cảm nắng rồi không? Hay là để mình đưa cậu về trước.”
“Làm phiền cậu quá .” Cô đem hơn phân nửa trong lượng cơ thể ngã trên người Thư Liên, cảm giác được cô ấy đang cố hết sức đỡ lấy mình, trong lòng Tần Oánh một trận ấm áp, “Nếu không đêm nay cậu ngủ lại nhà mình đi, mình vừa mới tới đây còn chưa quen phòng, buổi tối có chút sợ hãi.”
“Được, cậu đừng nói chuyện nữa , về nghỉ ngơi trước đã.” Thư Liên không chút suy nghĩ liền đồng ý, cô cũng đang lo lắng nếu như nửa đêm Tần Oánh phát sốt, không có ai chăm sóc một mình thì biết làm thế nào.
“Tô tiểu thư, cô nói, lát nữa chúng tôi thật sự có thể làm…” một tên đầu nhuộm vàng mặt mày dâm ô mở miệng cười một cách đê tiện, chỉ cần vừa nghĩ đến con nhóc thanh thuần nhìn như chưa nhiễm chút bụi trần nào ở trong bức ảnh kia tối nay sẽ nằm dưới thân hắn uyển chuyển hầu hạ, bây giờ hắn đã cảm thấy hạ thân mình có chút cứng lên rồi
“Còn cả một đêm dài, các người cứ từ từ mà làm.” Tô Tử Ân cười rộ lên, mắt lóe sáng, ánh mắt lại nghiền ngẫm đảo qua hạ thân hắn, “Trừ phi… Của anh không kiên trì được lâu như vậy.”
“Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy nha Tô tiểu thư.” Bị ánh mắt Tô Tử Ân ngắm tới ngắm lui, tên tóc vàng tức giận, ngực phập phồng”’Tiểu huynh đê’ của anh rất có năng lực, nếu như cưng không tin, bây giờ có thể thử nghiệm trước.”
Tô Tử Ân lập tức đổi sắc mặt, đột nhiên nhận ra mình vừa rồi có chút luống cuống , nếu như chọc giận hai tên côn đồ này, cô cũng chẳng có kết cục gì tốt.
“Sau khi xong việc, thù lao của hai người nhất định không ít.” Tô Tử Ân cố tình cường điệu hai chữ ‘không ít’, xoay người mở cửa muốn đi ra, “Tôi hi vọng buổi sáng ngày mai có thể được nhìn thấy một màn kích thích giống như hình ảnh trong phim A Nhật Bản.”
Hai người vừa nghe thấy mấy chữ thù lao dày, liền đè xuống dâm tâm đang rục rịch, đồng thanh cam đoan nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
“Ảh?…, cửa này sao lại không mở ra được?” Xoay nắm cửa, Tô Tử Ân nghi hoặc quay đầu nhìn Hoàng Mao với Kỳ Ca.
“Không thể nào, lúc nãy rõ ràng tôi không khóa cửa mà.” Kỳ Ca lầu bầu đi tới, lấy tay xoay thử, quả nhiên không có phản ứng, nhìn qua mắt mèo, bên ngoài cũng không có người, “Chẳng lẽ bị khóa từ bên ngoài?”
“Để tao thử xem.” Hoàng Mao lấy ra dụng cụ mở khóa, loay hoay cố gắng mở khóa. Ba người đều hết sức chăm chú nhìn chằm chằm ổ khóa, không ai chú ý tới trên mặt đó có một làn hơi nước, từng chút từng chút tràn lan trong không khí.
Hình như có chút nóng, Tô Tử Ân gạt mái tóc dài ra sau gáy, nuốt nuốt nước miếng, lại phát hiện khát khô cả cổ họng, đến nuốt nước miếng cũng khó khăn.
Hoàng Mao không biết từ lúc nào đã dừng lại động tác mở khóa cửa, nhìn chằm chằm vào cổ áo cô, hầu kết mạnh mẽ trượt lên trượt xuống, phát ra âm thanh khản đặc. Hô hấp Kỳ Ca cũng chậm rãi trở nên dồn dập căng thẳng, ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Tử Ân , rõ ràng trở nên khác thường.
Đó là ánh mắt cực kỳ dâm mị, hỗn loạn nồng đậm dục vọng, trắng trợn, trần trụi, không hề che lấp.