Hắc Dục

Chương 80



Móng tay găm thật sâu vào lòng bàn tay, Thư Liên cắn môi dưới, rồi buông ra, mở miệng nói, phát hiện thanh âm băng lãnh không như là của mình nữa: “Nhâm Thần Phong, tôi vẫn biết anh hèn hạ, nhưng không ngờ được anh lại hèn hạ đến mức này!”

“Những lời này anh sẽ xem như là lời khen ngợi.” Nhâm Thần Phong hơi hí mắt, chơi trò mèo vờn chuột, kết thúc luôn luôn chỉ có một, đó là cô vĩnh viễn đều chạy không thoát lòng bàn tay của hắn, đối với con mồi tùy thời đều có thể với tay tới, hắn có đủ kiên trì để cùng cô chơi đùa, mà không phải như trước đây vội vội vàng vàng vồ lấy.

“Có lẽ Triệt sẽ trách tôi ích kỉ…” Thư Liên dùng tay chống bàn học, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, phun ra một câu vô nghĩa, nhưng lại hết sức kiên định, “Nhưng dù anh dùng bất kỳ phương thức nào với tôi và Triệt, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp lần nữa.”

“Hàn gia huy hoàng cũng là chuyện xưa rồi, chị em yêu nhau tuy là chuyện trơ trẽn, nhưng anh dùng thủ đoạn này đến uy hiếp tôi cũng không thấy được chỗ nào là quang minh chính đại.”

Nhâm Thần Phong sắc mặt hơi đổi, Thư Liên vẫn như cũ, biểu tình như là đương nhiên đang thắng thế, cô gần như đem toàn bộ trọng lượng dồn trên bàn, dường như là tiếp thêm nhiều khí lực để cùng hắn nói chuyện, cô rõ ràng vẫn còn sợ hãi hắn, nhưng mỗi một chữ nói ra đều rõ ràng, không chút do dự.

Toàn bộ kế hoạch của hắn lúc trước đều bị đánh loạn thành một mớ hỗn độn.

“Nếu anh ép tôi đến đường cùng, đến lúc đó cá chết lưới rách, ai cũng đều mất mặt.” Thư Liên nói ra một câu cuối cùng, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, lòng bàn tay toàn bộ đều lạnh toát, cô coi như không có việc gì xoay người, “Lời tôi đã nói xong, nếu anh muốn chờ Hàn Triệt, xin mời đến phòng khách.”

Nhâm Thần Phong đưa tay kéo cô, thanh âm trầm thấp: “Thư Liên!”

Nữ nhân chết tiệt này vậy mà một chút cũng không đem lời của hắn để vào mắt, Hàn Triệt là mệnh của cô, ai cũng có thể thấy được, mà cô lại ở thời điểm mấu chốt này, nghĩa vô phản cố chống đối.

Thư Liên khựng lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn bàn tay đặt trên vai: “Thế nào, anh muốn ở nơi này lần nữa diễn lại tiết mục cưỡng gian?”

Cô nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, biểu tình bất cần mà đạm mạc: “Thiếu gia Nhâm gia thiếu nữ nhân như vậy sao? Anh muốn làm như thế nào? Đứng? Hay là nằm? Dù sao tôi cũng không chạy thoát được đâu, anh muốn làm gì thì làm.”

Nhìn sắc mặt Nhâm Thần Phong trở nên rất không tốt, hắn thừa nhận hắn đối với thân thể cô rất mê luyến, nhưng từ miệng cô nói ra, lại sinh ra cảm giác khó nói.

Thì ra mình vốn dĩ là kẻ xấu xa không chịu nổi như vậy? Thảo nào Phó Dung Phàm nói Thư Liên sở dĩ đến bước chị em loạn luân này là do hắn lúc lửa cháy đổ thêm dầu.

Một người lúc ở bước đường cùng, tiện tay bắt được rơm rạ, cũng sẽ biến thành thuốc cứu mạng của  người đó.

Thấy hắn không nói gì, Thư Liên thử rút tay về, vậy mà nhẹ nhàng tránh được trói buộc, cô thở một hơi, nhanh tiến về phía cửa.

“Làm người phụ nữ của anh.” Thanh âm Nhâm Thần Phong từ phía sau truyền đến, không quá rõ ràng Thư Liên kinh ngạc quay đầu.

“Cái gì?”

“Anh sẽ không xin lỗi những chuyện quá khứ đã làm với em.” Nhâm Thần Phong nhìn cô chằm chằm, trên mặt vẫn là biểu tình kiệt ngao kia, giống như là đế vương thời cổ đại, vì mặt mũi của cô mà thưởng cho cô một phong hiệu, “Bất quá anh cho rằng chúng ta rất phù hợp, ít nhất dựa trên thân thể có thể khẳng định là vậy, nếu như em đáp ứng làm người phụ nữ của anh, anh sẽ tôn trọng ý kiến của em, dốc toàn lực bồi thường cho em, dù cho sau này em phát hiện hai chúng ta không phù hợp cũng sẽ chia tay êm đẹp, anh sẽ không dây dưa với em, em cảm thấy thế nào?”

“Cảm thấy thế nào?” Những lời này Nhâm Thần Phong chỉ có lúc đàm phán trên thương trường mới dùng đến, bất quá đa số tình huống là lời khách sáo, trên căn bản là tuyên bố mà không phải là thương lượng.

Hắn làm người luôn luôn cường thế, mặc kệ là đối với sự nghiệp hay là phụ nữ. Mà hắn lúc này cư nhiên phát hiện mình có chút khẩn trương, mặc dù hắn không muốn biểu hiện ra ngoài, nhưng sau thẳm trong con ngươi đen láy đang khóa chặt cô, không bỏ qua bất cư biểu tình nào trên mặt cô.

Thư Liên chỉ ngạc nhiên một chút, tay đặt trên nắm cửa, sau khi suy nghĩ chốc lát liền định thần trả lời: “Thứ nhất, tôi không muốn làm người phụ nữ của kẻ đã từng cường bạo tôi, thứ hai, nếu người đàn ông này khi vừa bắt đầu tình cảm đã nghĩ đến chuyện chia tay, chứng tỏ hắn ta không phải là người đáng tin cậy, còn buồn cười hơn chính là, hắn muốn đem lý do chia tay áp đặt trên người phụ nữ, lại dám tự cho mình là đúng.”

Lời của cô không hề kịch liệt, chỉ là nói ra sự thật cũng rất thong thả, Nhâm Thần Phong tâm có chút trùng xuống, hình như rõ ràng đã sớm biết sẽ có kết quả như thế, nhưng vẫn là thập phần không cam lòng.

Hắn chỉ là không ngờ, Thư Liên thoạt nhìn nhu nhược, cũng có ý nguyện của mình, cũng có tư tưởng của mình, cô cũng không còn vâng vâng dạ dạ như trong trí nhớ của hắn, hắn tự nhận là nắm trong tay tất cả, có khi là biểu hiện giả dối trước đây của cô mà thôi.

Dù trước đây cô chỉ là một con sâu, nhưng bây giờ đã hóa thân thành bươm bướm.

Không có người không thích phụ nữ dũng cảm, hắn không biết cái gì là tình yêu, lại rõ ràng cảm giác được, Thư Liên như bây giờ so với Thư Liên chỉ biết khóc sướt mướt trước kia hấp dẫn hơn rất nhiều.

Không chỉ có thân thể, còn có nhiều thứ khác nữa.

“Thứ ba,” Thư Liên thanh âm vẫn còn tiếp tục, lại giống như tuyên bố: “Người tôi yêu, là Hàn Triệt, không phải anh, vĩnh viễn cũng không thể là anh.”

“Anh hiểu rồi.” Nhâm Thần Phong rủ tay xuống, khóe môi quyến rũ ra, cũng không phải là đang cười, hắn thế nào cũng đều khôn muốn thừa nhận, sợ là chính mình cũng đã đánh mất trái tim rồi.

Ngoài cửa vang nhẹ tiếng kim loại, sau đó nắm cửa bị xoay, khuôn mặt thanh tú anh tuấn của Hàn Triệt xuất hiện trong tầm mắt hai người, khóe miệng hắn hơi giơ lên, thanh âm nhẹ lại nhu hòa: “Thư Liên, anh đã trở về.”

Trong nháy mắt đó, Nhâm Thần Phong rõ ràng ý thức được, chính mình đối với bọn họ mà nói, chỉ như người qua đường mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.