Hắc Dục

Chương 91: Đau đớn



Dù đã sớm biết quan hệ trước đây giữa Thư Liên và Nhâm Thần Phong, Hàn Triệt vẫn không ngờ, chính mình để ý như vậy, để ý đến mức trái tim giống như bị người ta bóp lấy, một chút, một chút, dùng sức siết chặt, tựa hồ vĩnh viễn cũng không tính buông tay.

Tư duy trong nháy mắt đình trệ, nhưng hắn theo bản năng đánh mạnh tên kia một quyền, nhưng khi nhìn thấy vết máu cùng vết xanh tím trên khóe miệng hắn ta, vẫn cảm thấy trong lòng rất đau.

Nhâm Thần Phong từ dưới đất đứng lên, tay nắm chặt lại buông ra, thanh âm trầm thấp: “Ðánh tôi một trận, cũng không thay đổi được sự thực mà cậu thấy.”

Nhìn Thư Liên một thân đầy vết xanh tím đan chéo nhau, Hàn Triệt nhắm mắt lại mở: “Anh đã quên lúc trước tôi đã nói với anh cái gì sao?”

“Ðương nhiên là nhớ.” Nhâm Thần Phong đem quần áo tán loạn chỉnh lý thật tốt, “Có điều Hàn Triệt, cậu đã quên một điều, tôi thích cùng ai cùng một chỗ, là tự do của tôi, Thư Liên cùng ai cùng một chỗ, cũng là tự do của cô ấy, là em trai cô ấy, cậu không có quyền can thiệp.”

Một nhân viên tạp vụ đẩy cửa ra, thấy tình cảnh bên trong liền hoảng sợ, một mực cúi đầu cung kính lui ra ngoài: “Xin lỗi xin lỗi...”

Hàn Triệt nắm tay chặt đến mức vang lên tiếng ‘khách khách’, nhìn Nhâm Thần Phong liếc mắt một cái, đột nhiên xoay người ra, bảo nhân viên tạp vụ chuẩn bị một bộ y phục, rồi đem áo khoác kéo xuống, trở về phòng đắp lên người Thư Liên rồi bế cô lên.

Thấy hắn muốn đi ra khỏi cửa, Nhâm Thần Phong nhíu mày, không ngờ hắn đơn giản như vậy mà bỏ qua cho mình, quả thực có chút không hợp với lẽ thường, lấy tay ngăn cản hắn: “Hàn Triệt, tôi nghĩ chúng ta có chuyện quan trọng phải nói...”

Hàn Triệt mân môi, không nói một lời, vừa kéo cửa ra, liền thấy một người đối với hắn mà nói đã vô cùng quen thuộc nhưng giờ lại xa lạ đứng ngoài cửa.

Hà Mộng Thanh có chút kinh hỉ gọi hắn một tiếng: “Hàn Triệt!”

Ðảo mắt thấy người hắn ôm trong ngực, chân mày theo phản xạ có điều kiện chau lại: “Cô gái này xảy ra chuyện gì, có phiền phức gì hay sao?”

Thanh âm Hàn Triệt rất nhẹ: “Không có gì, chỉ là một chút phiền phức nhỏ.”

Hắn ôm Thư Liên đi qua sát bên người bà, Hà Mộng Thanh mãnh quay đầu lại: “Hàn Triệt!”

Thấy hắn dừng lại, Hà Mộng Thanh ngữ điệu phát run: “Mấy năm nay, con sống có tốt không? Nhiều năm như vậy, không có một chút tin tức nào của con, mẹ cứ nghĩ rằng con...”

“Con rất tốt.” Hàn Triệt rũ mắt, hắn cũng muốn dừng lại cùng bà nhận mặt nhau, thế nhưng Thư Liên trong lòng, khiến trái tim của hắn đau đến không biết nên đối mặt thế nào với người mẹ mà hắn vừa yêu vừa hận này.

“Thư Liên con bé... Nó sẽ liên lụy đến con...” Hà Mộng Thanh lúng túng, “Hơn nữa nó đã gả cho...”

“Ðủ rồi!” Hàn Triệt lớn tiếng cắt ngang lời của bà, làm Hà Mộng Thanh hoảng sợ, cũng nhìn Nhâm Thần Phong nhíu mày, “Thư Liên đi tới một bước này, đều là bị ngươi ép! Ngươi còn muốn muốn nhục nhã cô ấy thế nào nữa!”

“Tôi là vì muốn tốt...”

“Không cần, cảm ơn.” Từ trong miệng phun ra mấy câu băng lãnh, Hàn Triệt không thèm quay đầu lại đi ra ngoài.

Lương Khải Vệ có việc đã đi về trước, Hàn Triệt đặt Thư Liên vào trong xe, lúc đóng cửa lại chuẩn bị rời đi, liền bị Nhâm Thần Phong kéo lại: “Hàn Triệt, cậu cũng không thể giống như trẻ con như vậy được, chuyện này tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên nghiêm túc nói chuyện, tôi đối Thư Liên...”

Lời còn chưa nói xong, hắn đã thấy Hàn Triệt rất nhanh từ trong ngực lấy ra một khẩu súng lục tinh xảo màu bạc, cánh tay giơ lên, nhắm thẳng vào đầu của hắn.

Nhâm Thần Phong cả kinh, vừa định né tránh, lại vô thức kịp phản ứng, chỉ nhẹ nhàng đối mặt, liền nghe được một tiếng súng vang lên, một nhân viên tạp vụ phía sau hắn thẳng tắp ngã xuống, trong tay còn chưa kịp nắm lấy cò súng.

Cùng lúc dó, trước bãi đậu xe mấy tên thuộc hạ cũng đột nhiên động thủ, từ bên hông lấy ra một khẩu súng, Nhâm Thần Phong phản ứng cực nhanh ngăn cản tay hắn, dùng sức đè chặt, rồi quật ngược vai, sau đó ‘phịch’ một tiếng, một viên đạn vừa nhanh vừa chuẩn xuyên qua chính giữa trán tên thuộc hạ.

Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

4 thành viên đã gởi lời cảm ơn Ôn Tĩnh về bài viết trên: Lệ Đá, Candy2110, honganh28401, maimai0906

Có bài mới Hôm nay, 11:00

Hình đại diện của thành viên

Ôn Tĩnh

Tổ trưởng

Tổ trưởng

Ngày tham gia: 22.12.2016, 21:03

Bài viết: 31

Được thanks: 223 lần

Điểm: 7.26

Có bài mới Re: [Hiện đại - NP] Hắc dục - Tích Ai Mao Vũ (edit tiếp) - Điểm: 11

Mặc dù trước đó hai người như tình địch chỉ hận không thể nhảy vào đánh chém nhau, nhưng trong nhay mắt này lại hết sức ăn ý đạt thành nhận thức chung, Hàn Triệt ngay tại chỗ xoay người tránh thoát một viên đạn, tay chống lên vai Nhâm Thần Phong, chân trái vừa nhanh vừa chuẩn đá mạnh cánh tay người nọ, đùi phải hung hăng đạp mặt hắn, ngay dưới thân, lại đá văng tên lái xe đã bất tỉnh rồi nhanh chóng vào xe, thanh âm trầm thấp: “Lái xe!”

Nhâm Thần Phong hiển nhiên là lần đầu tiên trải qua tình cảnh mạo hiểm như vậy, nhưng cũng may hắn có luyện qua taekwondo trình độ không tệ, đầu óc cũng không ngốc, chui vào chỗ tài xế ngồi liền lái xe rời đi, đạp ga ầm ầm, xe như tên rời cung phóng nhanh ra khỏi nơi đó.

Xe ra khỏi phạm vi khách sạn, Nhâm Thần Phong thở phào nhẹ nhõm: “Ði đâu?”

“Đến chỗ nào ít người qua lại, có xe theo sau chúng ta.” Hàn Triệt thanh âm bình tĩnh, đem thùng dụng cụ trong xe mở ra, bên trong có hai khẩu Browning cùng không ít băng đạn, hắn tốc độ cực nhanh trang bị thật tốt, ném cho Nhâm Thần Phong một khẩu, rồi nạp đạn vào súng của mình, tùy thời chuẩn bị xuất kích.

Bầu không khí trong xe nhất thời khẩn trương muốn chết, Nhâm Thần Phong một bên dùng sức bẻ tay lái một vòng cung, một bên nhìn nhìn súng trong tay: “Cậu uống nhầm thuốc à, không sợ tôi bắn cậu sao?”

Hàn Triệt chỉ là nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên đem nửa người lộ ra cửa sổ, hướng về phía sau bắn một phát, Nhâm Thần Phong không phòng bị giật mình, sau đó liền nghe phía sau truyền đến tiếng phanh xe chói tai vang lên, từ kính chiếu hậu nhìn lại, lốp chiếc xe kia bị bắn bể, tà tà đụng hướng lan can, tạm thời ngăn chặn được chiếc xe đuổi theo phía sau.

Lúc này Nhâm Thần Phong mới biết, ở lần đầu tiên cùng Hàn Triệt chạm mặt, hắn rõ ràng được người ta giơ cao đánh khẽ, bằng không dựa vào khả năng của hắn, đầu mình chỉ sợ sớm đã bị khoét mấy lỗ.

Xe đã ra khỏi nội thành, ở trên đường cao tốc vùng ngoại ô đấu đá hỗn loạn, xe phía sau cũng rất nhanh đuổi theo, bởi vì đoạn đường hẻo lánh, không có nhiều cố kị, một viên đã từ phía sau bắn trúng kính chiếu hậu, tạo một cái lỗ tròn vỡ vụn.

“Gặp quỷ! Cậu là ở đâu chọc phải những người này?” Nhâm Thần Phong kéo cần lái, dưới chân đạp ga đến cực hạn, lông mày anh tuấn chau lại gần chạm vào nhau, “Những tên này rõ ràng muốn cậu chết!”

“Nếu như không phải anh, tôi sao lại có khả năng gặp phải phiền phức như vậy.” Hàn Triệt nhẹ tay đẩy nhẹ, băng đạn liền rớt xuống, hắn từ đầu đến cuối luôn liếc mắt nhìn kính hậu, Thư Liên ngủ rất trầm ổn, như thể động tĩnh lớn như vậy cũng không khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Trong lòng như là bị kim đâm rất khó chịu, hắn mở lớn mắt, không tiếp tục nhìn cô nữa, ‘bang bang’ mà hướng phía sau nổ súng, giống như muốn đem tất cả phẫn nộ trong lòng, đều phát tiết ở trên người những kẻ đuổi giết hắn.

Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của hắn, ngón tay Nhâm Thần Phong gõ gõ tay lái, mở miệng nói: “Cô ấy bị cậu bỏ thuốc.”

Thấy động tác Hàn Triệt hơi có đình trệ, hắn nói tiếp: “Tôi không phải Liễu Hạ Huệ, lại càng không chính nhân quân tử gì, lúc trước tôi đối với Thư Liên có hiểu lầm, cô ấy cũng bực bội ta, tuy nhiên, hiện tại hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, cũng không có vấn đề gì.”

Cô cùng hắn bực bội, giữa bọn họ có hiểu lầm, hiện tại đã làm sáng tỏ...

Hàn Triệt lại suy nghĩ tiếp, không biết phải làm gì. Muốn có được thứ mình muốn thì phải đi tranh thủ, đánh mất thứ gì, có thể tìm trở về, thế nhưng đây lại là Thư Liên.

Bọn họ là quan hệ huyết thống thân thích, cô muốn lựa chọn ai, hắn có quyền gì mà đi ngăn cản chứ, cô có hiểu lầm với ai, đã làm sáng tỏ chẳng phải là rất tốt sao, cùng lắm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi, bỏ hắn lại, giống như nhiều năm trước vậy, hắn thậm chí ngay cả tư cách mở miệng giữ cô lại cũng không có.

Hắn cũng biết, biết rất rõ rằng, lời của Nhâm Thần Phong không thể tin tưởng được, nhưng lại từng câu đều nhắm trúng tử huyệt của hắn.

Thì ra ngay khi hắn cho rằng đã có được tình yêu viên mãn, thế nhưng thậm chí ngay cả quyền lợi bảo vệ nó hắn cũng không có, chỉ cần một người tùy tiện nói ra, trong nháy mắt, đã một kích tan tành thành từng mảnh nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.