Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 3



Tất cả các vùng lân cận này đều là thiên hạ của Túy Lạc. Cho nên khi hắn muốn tìm dược thảo chữa thương là chuyện rất dễ dàng. Lúc thiếu niên ôm một đống thảo dược nhìn như cỏ khô cho động vật ăn trở về, trời vừa bắt đầu tối.



Ánh lửa sáng rực hừng hực chiếu sáng cả hang động đồng thời sưởi ấm cho vật nhỏ bên trong.

Túy Lạc vén đống cỏ khô ra, nhìn thấy bạch lang nằm cuộn tròn như quả bóng tuyết, đột nhiên trong lòng nảy sinh một loại cảm xúc mãnh liệt, vì vậy hắn không đánh thức y dậy mà trực tiếp đem thảo dược đã được nhai nát như bùn nhão đắp vào vết thương của y. Bạch lang bị cơn đau đánh tỉnh vô thức giãy giụa, hé miệng ra cắn một cái, sau đó thì “Oa oa” – một tiếng hét thảm vang lên.

…. Đáng đời!!

Hôm nay là lần thứ hai nếm mùi máu hồ ly, bạch lang ngốc lăng đến độ quên cả nhả răng ra khỏi tay tên kia.

Hồ ly đau đến hai mắt phiếm lệ bắt đầu rống giận con lang vẫn đang ngẩn người kia: “Ngươi có đói bụng cũng không cần ăn ân nhân của ngươi chứ!!! Còn nữa, ngươi không hiểu cái gì là lấy thân báo đáp sao? Chính là dùng ân tình báo đáp! Không phải ta giao thân thể cho ngươi mà là ngươi giao thân thể cho ta, giao tất cả cho ta! Ngươi tên hỗn đản này! Bổn lang! Mau mở miệng ngươi nhả răng ra!”

Bạch lang vội vàng mở miệng ra, nhìn theo khóe mắt rưng rưng của hắn, đột nhiên tiến lại gần nơi Túy Lạc đang ôm tay, nhẹ nhàng liếm lên vết thương. Cánh tay vừa bị cắn rách nhanh chóng ngừng chảy máu.

“… Tê”  Hồ ly hai mắt phiếm lệ đau đến thở dốc, lấy chút thảo dược vốn định đắp lên chân bạch lang đắp lên tay mình: “Đầu ngươi nhỏ vậy mà hàm răng  sao lại lợi hại như thế?”

Đối tượng bị chỉ trích cúi đầu, dường như cũng biết mình đã sai.

“Hừ!” Tiếp tục tức giận, cũng không biết nói thế nào, cơn tức giận ào ạt như nước triều dâng, cuồn cuộn không ngừng. Như muốn che giấu dị trạng của mình, Túy Lạc lại dùng lực hừ một chút, như nhắc nhở y, cũng như nhắc nhở chính mình: ta rất tức giận.

Bạch lang có chút khó xử, cái đuôi trắng như nhung khẽ ve vẩy trên mặt đất, không biết phải làm gì mới tốt.

Xé khăn tay của mình thành từng dải mảnh rồi nối thành một dải dài, Túy Lạc một bên thay y băng bó vết thương một bên nói: “Đêm nay ta còn phải trở về. Ngươi ngoan ngoãn ở trong này, không nên chạy loạn. Nếu có đói bụng thì ta có để hai con thỏ ngoài cửa động, tự ngươi xử lý cho tốt…. Còn nữa, ta sẽ tắt lửa.” Quanh đây không hề an bình, nếu sơn động sáng ngời đưa tới vài vị khách không mời thì sợ rằng tên gầy yếu này sẽ thành phần ăn của chúng mất.

Đối phương đáp lại bằng cách im lặng liếm liếm vết thương đã được hắn băng bó tốt.

Hừ. Mình đối xử tốt với một con lang để làm gì chứ?? Túy Lạc tâm tình phức tạp đứng lên xoay người đi ra cửa động.

Đi được một nửa lại quay đầu lại, hung hăng hỏi: “Rốt cục ngươi tên là gì?”

Không có lời đáp.

…”Hừ!” Lại dùng lực hừ một tiếng, thiếu niên mới quay đầu rời đi.

“Thiếu chủ!” Vừa bước mấy bước vào Hồ cung đã có người chạy tới chào hỏi hắn, Túy Lạc lơ đãng đáp lại, đầu óc đều nghĩ tới con bạch lang đang bị thương.

“Thiếu chủ!”

“Ân.” Vô thức đáp lại một tiếng.



“Thiếu chủ, ngài đi quá nơi tập rồi.” Thanh âm Chỉ Tích mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Túy Lạc trợn mắt, lúc này mới phát hiện mình đã đi qua bãi luyện tập. Đều là do tên kia hại! Phẫn nộ đổ tội cho y một lúc mới hỏi Chỉ Tích: “Đêm nay phụ thân lại đến đây sao?”

Mỗi tháng đều có luyện tập đối chiến một lần, chỉ cần là con của Hồ Vương thì đều phải tham gia. Không chỉ có luyện tập đơn thuần mà còn có bàn luận kỹ nghệ, trao đổi tình cảm. Túy Lạc thân là người thừa kế chưa từng thua lần nào, cho dù có phải đối mặt với huynh trưởng lớn hơn mình nhiều.



Chỉ Tích gật đầu. Túy Lạc bĩu môi, đang chuẩn bị đi vào lại bị hắn ngăn cản: “Chờ một chút, cái gì trên tay ngươi kia? Vết thương?” Ánh mắt rơi lên vết thương vẫn còn dính máu, thần sắc Chỉ Tích bỗng thay đổi.

Không xong!

“Không cẩn thận đề phòng nên bị thương.” Hắn vội thu hồi cánh tay mình.



“Thoạt nhìn như là vết thương bị lang cắn.” Chỉ Tích cũng chẳng muốn cãi cọ với hắn mà trực tiếp chất vấn.

Túy Lạc mím môi. Hắn biết giấu giếm thiếu niên ít tuổi nhưng thông minh nhất tộc này sẽ có kết quả gì. “Buổi tối ta sẽ giải thích. Trước mắt đừng nói ra ngoài, mau giúp ta tìm ít băng vải đến đây.”

“Hồ Vương gần đây khá nhạy cảm với chuyện Bạch Lang tộc.” Chỉ Tích không truy hỏi nữa, chỉ thản nhiên nhắc nhở một câu. Nói xong liền xoay người đi tìm băng vải.

Tóm lại không thể nói cho phụ vương chuyện mình che giấu một con lang bị truy đuổi được. Túy Lạc càng nghĩ càng thấy mình trong tình cảnh kim ốc tàng kiều, nhưng thật sự cũng không nghĩ đến chuyện báo cho người khác. Cuối cùng dưới ánh mắt thăm dò của Chỉ Tích, hắn nhịn không được phun ra một câu: “Tên kia là do ta cứu, xử trí thế nào do ta quyết định.”

Nói xong, Chỉ Tích sửng sốt nhìn hắn, chính hắn cũng sửng sốt.

“Như vậy thì do ngươi quyết định đi, chỉ cần đừng gây ra rắc rối gì là được.” Chỉ Tích thở dài, quấn băng vải lên vết thương cho hắn cẩn thận rồi đẩy lưng hắn: “Ngươi chính là thiếu chủ của chúng ta.”

Túy Lạc  nở một nụ cười tươi mang theo vài phần ngạo khí cùng tinh nghịch như trước đây: “Đó là đương nhiên.”

Khu luyện tập hôm nay đã rất lâu mới náo nhiệt như vậy, Hồ Vương mang theo tâm phúc của mình ngồi trên ghế đá chờ xem các Vương tử thi đấu. Mà những người khác trong tộc cũng đến xem trận đấu hiếm thấy này.

Túy Lạc quét mắt nhìn lượng người đông đảo ngồi xem, nghĩ đến con lang đơn độc trong sơn động không khỏi thấy nhẹ nhõm. Nếu tất cả mọi người đều tụ tập ở đây rồi thì chắc sẽ không có người lại gần khu vực thác nước đâu.

“Túy Lạc.” Phía sau có người hô thẳng tên của hắn, Túy Lạc xoay người, lộ ra nụ cười của “Người thừa kế cần có”.

“Đại ca?” Thấy rõ người đến là ai, hắn vừa mừng vừa sợ. Nam tử thon dài tuấn dật này chính là một trong những người hắn kính nể nhất, trong cuộc thảo phạt ngân hồ năm đó, y chính là tiên phong.

“Gần đây tốt không?” Nhạn Linh sủng nịch sờ sờ đầu hắn.

“Cũng vẫn tốt, gần đây đại ca đi theo phụ vương đến Bạch Lang tộc có thu hoạch được gì không?”

Nhạn Linh cười khổ: “Chỉ là đi thương thảo, có thể có thu hoạch gì đây?”

Túy Lạc cười cười, không tiếp tục cố chấp theo đuổi đề tài này: “Hôm nay đại ca đối chiến cùng ai?”

“Việc này còn phải xem an bài của phụ vương.” Nhạn Linh vỗ vỗ đầu hắn: “Nhiều ngày không gặp, có hảo hảo luyện tập không đấy?”

“Không luyện tập cũng không được, Chỉ Tích thay mặt phụ thân theo dõi sát sao đây này!”Túy Lạc đô đô miệng.

Nhạn Linh chỉ cười, không nói nữa.

Nhưng sau đó Túy Lạc lại choáng váng. Đấu cùng đại ca hôm nay, chính là mình!!

Nhìn hồ Vương ở một bên đang bàn bạc vấn đề gì đó, Túy Lạc nuốt xuống một đống câu hỏi, chỉ có thể trầm mặc tiêu sái lên trận, bố trí tư thế khai chiến, mặt không chút thay đổi.

Bởi vì là thiếu chủ cho nên vĩnh viễn không biết đối thủ của mình là ai. Người ngồi nơi cao cần phải chống đỡ được hết thảy mọi công kích. Hắn nhớ kỹ phụ thân từng nói qua điều này, bởi vậy chỉ có thể ứng chiến.

Lực đạo Nhạn Linh so với những người khác lớn hơn rất nhiều, Túy Lạc chỉ có thể lợi dụng tốc độ của mình không ngừng né tránh công kích của y, sau đó thừa dịp khí lực y yếu đi một chút công kích khe hở phòng ngự của y. Mãi đến khi trận thế của Nhạn Linh trở nên hỗn loạn liền dùng toàn bộ khí lực xuất ra một đòn quyết định cuối cùng!

“Hảo!” Người vây quanh xem không khỏi hô lên, Túy Lạc nhìn chằm chằm đại ca bị mình áp chế tại chỗ, thần sắc lạnh lùng pha lẫn một tia do dự.

“Đệ càng ngày càng lợi hại rồi. ” Nhạn Linh cười khẽ, không hề vì thất bại của mình mà chật vật.

Túy Lạc lúc này mới ngại ngùng nở nụ cười. Nhưng trong thâm tâm hắn biết cuộc sống nũng nịu trong lòng đại ca không thể quay về được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.