Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 34: Sự khác thường của Thằn lằn



Priestley Caan Ravens, một trong những nhân vật trong cốt truyện, độ hung tàn ẩn: 7000, độ hung tàn hiện tại: 2800.

Priestley Caan Ravens, Vương tử tộc Tinh linh, 50 tuổi, Tinh linh hệ mộc, giỏi bắn cung, có thể tinh lọc bóng tối dơ bẩn, một trong những thành viên trung thành trong hậu cung của nữ chính, tương lai xán lạn.

Màn hình hệ thống báo cáo thông tin về đối phương một cách trung thực, khiến ánh mắt Giản Lục tức thì thay đổi.

Nhìn cậu có vẻ thờ ơ, nhưng thật ra đã lén đánh giá từ đầu đến chân chàng thiếu niên Vương tử Tinh linh đẹp trai này.

Tinh linh 50 tuổi được xem như trưởng thành, là chủng tộc có tuổi thọ rất cao trên đại lục Olaven, tuổi thọ của Tinh linh thông thường đã là 500 tuổi, càng khỏi bàn đến những Tinh linh học phép thuật có thể kéo dài thêm sinh mệnh. Vị Vương tử Tinh linh này vừa mới trưởng thành, trông gần giống thiếu niên nhân loại mười lăm, mười sáu tuổi, vóc dáng cao gầy dẻo dai, khoác trên người chiếc áo choàng màu bạc, eo thắt đai lưng thêu hoa văn tao nhã, trông như một tác phẩm nghệ thuật, thoạt nhìn tuấn tú giản dị, song vẫn không kém phần cao quý.

Đúng là chàng đẹp trai hiếm có.

Bấy giờ trên đầu hắn đội một chiếc mũ mỏng trùm kín tai, tuy trông hơi ẻo lả nhưng lại khiến hắn thêm phần mỹ lệ và bí ẩn, đồng thời cũng che khuất đôi tai nhọn giúp hắn che giấu thân phận Tinh linh.

Trong lúc Giản Lục quan sát Vương tử Tinh linh, đối phương cũng lơ đãng nhìn sang, khi thấy rõ mặt Giản Lục, không khỏi sững sờ.

Suy cho cùng thì gương mặt của Giản Lục cũng thuộc dạng xuất sắc trong Nhân loại, không kém gì Tinh linh, thậm chí còn tuấn tú hơn nhiều Tinh linh nữa kìa, nhan sắc quá đẹp khiến tộc Tinh linh luôn tự cao cũng không thể phủ nhận rằng gương mặt của Giản Lục được ông trời ưu ái. Tinh linh yêu thiên nhiên và cái đẹp, thấy một người cũng đẹp không kém gì mình, tất nhiên sẽ chú ý, và khi nhận ra người nọ thật đúng là Nhân loại chứ không phải Tinh linh hay Bán tinh linh, chủng tộc kết tinh của Tinh linh và Nhân loại, bấy giờ mới dời tầm mắt, thậm chí còn có đôi chút khinh bỉ.

Bề ngoài đẹp thế nào chăng nữa, nếu không có khí chất tương xứng thì cũng phí hoài mà thôi, hiển nhiên Tinh linh nọ không cho rằng Nhân loại nổi tiếng âm hiểm xảo trá lại mang trong mình khí chất tốt đẹp gì.

Cecil sắp hoa mắt đến nơi, hai mỹ thiếu niên cùng đứng trước mặt hắn, chỉ hai con mắt quả thật không đủ dùng, khiến hắn gần như choáng váng.

Chỉ mỗi Hynes là thấy bức bối như khi gặp Đại Vương tử trong rừng Venya. Vì giờ đây một lần nữa Giản Lục dùng ánh mắt đặc biệt quan sát thiếu niên tóc bạc, đó là ánh mắt giống hệt như lần đầu gặp Đại Vương tử, khiến y có suy nghĩ lại thêm một người đặc biệt với Giản Lục.

Khốn kiếp, vì sao lại có nhiều kẻ được Giản Lục để ý như vậy? Muốn giết chết hắn!

Thật ra cậu chỉ đang nhìn hậu cung của nữ chính thôi mà =.=!

Giản Lục không hay biết gì về tâm trạng tồi tệ của thằng nhóc bên cạnh, cậu nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn một lượt cửa hàng tối tăm chật hẹp, bấy giờ cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trước không gian vừa dơ bẩn vừa bừa bộn, mặt đất và góc phòng chất đống những khoáng thạch chưa gia công, trên tường treo vài món vũ khí thành phẩm.

Đúng lúc này, một Người lùn tóc nâu râu ria xồm xoàm từ cửa bước vào, bộ râu đã che khuất mặt hắn, không biết được tuổi. Trong tay hắn cầm một gói đồ được bọc bằng lá cây, vừa đi đến vừa nói: “Đây có phải thứ ngươi muốn không? Lúc trước…”

Hắn bỗng im bặt, vì nhìn thấy bọn Giản Lục.

Cecil miễn cưỡng dời mắt khỏi hai mỹ thiếu niên ngang tài ngang sắc, nói với Người lùn vừa đến: “Gaarde, tôi đưa khách đến cho ông đây.”

Người lùn tên Gaarde nhìn Giản Lục với ánh mắt dò xét, sau khi thấy cậu không phải Tinh linh thì thở phào nhẹ nhõm.

Trời sinh Người lùn đã ghét Tinh linh, như thể không chịu nổi mùi của Tinh linh vậy, vừa gặp nhau là có chuyện. Còn Tinh linh thì cho rằng Người lùn là chủng tộc vừa thô tục vừa thiếu thẩm mỹ, đôi bên chẳng ưa gì nhau.

Gaarde gật đầu với Giản Lục, nói với Vương tử Tinh linh bằng giọng ghét bỏ: “Đồ của ngươi đây, sau này đừng đến nữa.”

Priestley lạnh nhạt nhận lấy món đồ, hờ hững: “Ta cũng không muốn đến.” Sau đó chẳng thèm nhìn người xung quanh đã xoay người rời đi.

Tinh linh nọ đi rồi, Người lùn trông thoải mái hơn nhiều, vẻ chán ghét giữa hai hàng mày cũng vơi đi không ít, hắn ngồi lên chiếc ghế thấp, uống một ngụm rượu tự ủ, cất giọng: “Ngài có yêu cầu gì cứ nói, nhưng ta phải nhắc nhở ngài một câu, giá không rẻ đâu.”

Giản Lục nhìn mấy thanh kiếm phép thành phẩm được treo trên tường, những thanh kiếm đó trông có vẻ rất sắc bén, lưỡi kiếm lóe những tia sáng lạnh, nhìn đã biết là vũ khí cao cấp. Nhưng mục đích của cậu là chọn vũ khí cho Hynes, bèn quay đầu nhìn y.

Hynes chỉ liếc qua, lắc đầu.

Giản Lục nói: “Ta muốn nhờ ông rèn thanh kiếm phép tốt nhất trong khả năng của mình, tiền công…” Cậu huơ tay lên bàn, tức thì bên trên xuất hiện những hạt ngọc tỏa ánh sáng xanh dịu giữa cửa tiệm tối tăm.

Người lùn nghe Giản Lục nói vậy, ban đầu mặt lộ rõ vẻ không vui như bị khinh nhục, thiếu điều muốn nhảy dựng lên mắng, song khi nhìn thấy mấy viên ngọc trên bàn, hắn nhảy dựng lên thật, nhưng với vẻ mặt vui mừng hớn hở.

“Đá năng lượng của Minh Linh trùng?”

Giản Lục vẫn nghiêm nghị đứng đó, cậu biết Người lùn sẽ không từ chối.

Có đá năng lượng của Minh Linh trùng, mọi việc sẽ dễ thương lượng, ngay cả Người lùn ngoan cố cũng khom lưng vì nó, sau khi nghe cái giá Giản Lục đưa ra, Người lùn tên Gaarde đã xem Giản Lục là bạn tốt.

“Ngài Gruffudd, ngài quả là người hào phóng, ngài yên tâm, ta sẽ nhanh chóng rèn ra thanh kiếm phép khiến các ngài hài lòng.” Gaarde vỗ ngực đảm bảo: “Nhưng để rèn được thanh kiếm tốt hơn, chỗ ta còn thiếu một ít khoáng thạch, nếu ngài không gấp, ta sẽ về núi đổi vài loại khoáng thạch tốt…”

Thế thì hay quá.

Giản Lục vội đáp: “Ta cho ông một năm, được chứ? Một năm sau ta quay lại lấy, gửi ông một nửa làm tiền cọc.”

Giản Lục nói vậy cũng có nguyên nhân, trước khi đến cậu đã hỏi thăm bên Hội đồng Trưởng lão một vài thông tin về Học viện Phép – Võ Remulas, được biết đây là ngôi trường kiểu nội trú, mỗi năm chỉ cho phép học sinh ra ngoài một lần, hai ngày nữa người của học viện Phép – Võ Remulas sẽ đến đón họ, Giản Lục không có thời gian chờ, đành hoãn lại một năm.

Gaarde nghe thế cười nói: “Một năm là đủ, lúc đó nhất định ta sẽ rèn ra thanh kiếm khiến ngài Hynes hài lòng, không phải khoe khoang nhưng trong tộc, ta là thợ rèn có tay nghề tốt hơn đại đa số…”

Giản Lục yên lặng lắng nghe, không cắt ngang.

Có lẽ là do sự hào phóng và luôn kiên nhẫn lắng nghe của cậu, thiện cảm của Gaarde với cậu tăng vùn vụt, cuối cùng, Gaarde còn bảo con trai mình lấy rượu quý ra mời Giản Lục, vô cùng nhiệt tình và hiếu khách.

Cằm Cecil sắp rơi xuống đất.

Nhất là khi thấy cảnh thiếu niên xinh đẹp tinh tế uống rượu với Người lùn xồm xoàm thô kệch, cảnh tượng ấy quá đẹp khiến người ta không nỡ nhìn, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại thấy hài hòa lạ thường.

Giản Lục thanh toán một nửa tiền cọc cho Gaarde, đoạn lục lọi trong không gian hệ thống lấy năm lọ thuốc phép đưa cho hắn, bảo rằng: “Đây cũng không phải thứ quý giá gì, xem như quà tặng cho bạn bè.”

Một khi đã kết bạn, Người lùn không những nhiệt tình hiếu khách mà còn rất đỗi chân thành, hắn không hỏi đó là thuốc gì, bởi dù chỉ là một lọ nước lã chăng nữa hắn vẫn sẽ vui vẻ nhận lấy. Bên cạnh đó còn tặng cho cậu vài loại rượu hợp khẩu vị nhân loại mà mình tích trữ, còn đích thân tiễn bọn Giản Lục ra khỏi cửa hàng.

Gaarde tiễn khách đi rồi, quay vào thì thấy con trai đang tò mò nghịch mấy lọ thuốc phép, vừa muốn cất lời, chợt thấy con trai nói với vẻ kinh ngạc: “Bố, đây là thuốc may mắn.”

Thuốc may mắn, tên như ý nghĩa, là loại thuốc giúp tăng vận may cho người sử dụng, uống trong lúc làm việc có thể làm ít hưởng nhiều. Nghe nói thuộc loại thuốc phép trung cấp, tuy cấp bậc không cao, nhưng quá trình điều chế đòi hỏi lớn về năng lượng phép thuật, tinh thần và vận may, ngay cả Dược sư cấp cao cũng không dám chắc mình sẽ dễ dàng thành công.

Vì khó điều chế nên thuốc may mắn được bán trên thị trường đều là ngàn vàng khó mua. Tuy Người lùn da dày thịt béo, chịu đau giỏi, có tài rèn bẩm sinh, nhưng trong lúc chiến đấu hoặc rèn đúc, uống một lọ thuốc may mắn sẽ giúp tạo ra hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.

Gaarde kiểm tra năm lọ thuốc phép, không ngờ đều là thuốc may mắn cả, bấy giờ hắn vô cùng khiếp sợ.

#Chợt_phát_hiện_mình_kết__bạn_với_đại_gia#

***

Rời khỏi cửa hàng của Người lùn Gaarde, Giản Lục dạo quanh thành Ferrall theo hướng dẫn của Cecil, mua một vài vật cần thiết, lại ăn thêm vài món ngon trong thành Ferrall, bấy giờ mới thong thả quay về Thần điện.

Dọc đường, Cecil tiếp tục lải nhải, hắn dùng giọng điệu kinh ngạc xuýt xoa nói: “Ngài giỏi quá, tôi quen Gaarde cũng mấy năm rồi, chưa bao giờ thấy hắn cư xử với ai như với ngài, thậm chí còn lấy rượu quý của mình ra mời khách, nghe nói Người lùn thích uống rượu nên kỹ thuật ủ rượu của họ giỏi vô cùng, rượu ủ ra được rất nhiều người yêu thích… À mà, khi đó ngài cho hắn thuốc gì vậy? Màu sắc đẹp quá, có phải ngài tự điều chế không? Không ngờ ngài còn là Dược sư…”

“Chỉ là thuốc phép sơ cấp để bổ sung thể lực mà thôi.” Giản Lục nghiêm trang bịa chuyện.

Cecil tin sái cổ, vì mặt cậu trông đầy thuyết phục như vậy đấy.

Nhưng hắn vẫn thấy Giản Lục quả không hổ là người được chọn làm Thánh tử, tài, đức, công, dung đều có đủ, đúng là thiên tài.

Giản Lục không để tâm đến Cecil sắp trở thành fan não tàn của mình, sau khi về đến Thần điện Ánh Sáng, cậu ung dung đi mất hút.

Cecil muốn tiếp xúc với Thánh tử nhiều hơn, nhưng bị người cản lại.

Cecil còn định nói thêm, song khi thấy vẻ mặt âm u của cậu thiếu niên trước mặt, đành lặng lẽ nuốt vào, trơ mắt nhìn Thánh kỵ sĩ nhỏ tuổi nhất đuổi theo Thánh tử cùng nhau rời đi.

Hức hức hức, vì sao hắn có cảm giác cậu nhóc kia nhìn mình như nhìn đống rác vậy? Lẽ nào hắn vô dụng đến mức như một đống rác rưởi sao?

Bọn Giản Lục chờ hai ngày, hai ngày sau, rốt cuộc cũng gặp người dẫn đường của Học viện Phép – Võ Remulas.

Người đến đón họ là một cô gái sở hữu vóc dáng nóng bỏng, mặc trang phục Kỵ sĩ trung tính, tư thế hiên ngang oai hùng, hai quả bóng thịt trước ngực như muốn nảy ra ngoài, vô cùng thu hút ánh nhìn của người xung quanh. Cô tự giới thiệu mình tên Nicola, là giáo viên dạy kỹ năng chiến đấu của Học viện Phép – Võ Remulas, tính cách thì để sau này sẽ biết.

Cô vừa thấy ba người thì cười rộ lên: “Ồ, mấy cô cậu nhóc tham gia kiểm tra lần này đều rất đẹp, chẳng kém gì Tinh linh cả, xem ra lần này Leifeld luôn tự nhận mình đẹp nhất học viện phải nhường ngôi lại rồi. Mấy nhóc, ta rất coi trọng các cậu, cố mà sống sót nhé.”

Sau đó triệu hồi một con Thằn lằn.

Thằn lằn nọ nhìn thấy Nicola, lập tức thân mật dụi đầu vào người cô, Nicola cũng vui vẻ ôm đầu nó.

Thấy Thằn lằn, ai cũng nhận ra quý cô Nicola đây là một Kỵ sĩ Rồng.

“E hèm, đường hơi xa, lần này các cậu cưỡi Alice của tôi cùng đến Học viện Phép – Võ Remulas đi.” Nicola nhảy lên lưng Thằn lằn đang quỳ một chân trên đất, nở nụ cười thân thiện với ba người.

Con Thằn lằn này là con cái, nên được đặt tên Alice.

Amelia, Giản Lục, Hynes lần lượt nhảy lên lưng Thằn lằn, có điều lúc Hynes bước lên, con Thằn lằn chợt run lẩy bẩy nằm gục ra đất, khiến Nicola tưởng đã xảy ra chuyện gì, tức thì dâng lòng cảnh giác.

“Alice, cưng sao vậy?” Nicola vốn mang thái độ thờ ơ bỗng trở nên lạnh lùng, liếc mắt nhìn ba người Giản Lục.

Ba người nhìn lại cô với vẻ mặt đầy vô tội.

Giản Lục biết nguyên nhân, nhưng cậu không thể nói.

Nicola an ủi Alice nhiều lần, bấy giờ mới khiến cô nàng Thằn lằn gắng gượng đứng dậy, lúc xuất phát, cô nàng Thằn lằn bay xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng dưới mặt đất nhìn cứ tưởng đây là một con Thằn lằn đang say rượu, bởi nó bay với tư thế vô cùng lắc lư và nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.