Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 84: Tư thế bị kabe-don hơi sai sai!



Buổi thi đấu đầu tiên của Giải đấu giao lưu Phép–Võ kết thúc vào chập tối, tất cả các học viên dự thi đều đã đấu từ hai đến ba trận, có người thắng kẻ thua.

Là những học viên đại diện cho Học viện Phép-Võ Remulas đi thi, hôm nay Hynes và Taylor toàn thắng cả ba trận, dù thua hai trận ngày mai cũng không sao, chỉ cần thắng ba trong năm trận là có thể tăng thứ hạng, lọt vào vòng trong.

Thú nhân Taylor có thừa niềm tin vào bản thân, nói với người đã chung sống với mình nhiều năm như sau: “Cậu chống mắt lên nhìn ta đây giành giải quán quân đi! Lúc đó đừng có mà lấy dây leo đánh ta nữa đấy!”

Priestley liếc nhìn Hynes rồi lạnh lùng cười ha ha.

Taylor nhác thấy Hynes đang sóng vai với Giản Lục tiến lại gần, rất biết thân biết phận: “Vị trí thứ hai chắc chắn là của ta, cậu cứ chờ mà xem.”

“Cả đời xếp thứ hai thì có gì mà hí hửng?” Priestley giễu cợt hết lời, cứ thấy con thú ngu ngốc này khoe khoang là Tinh linh lại khó chịu, không thể không mỉa mai hắn.

“Hừ, cậu đừng coi thường vị trí thứ hai này, bao nhiêu người muốn mà không được đấy, nếu tên nhóc Hynes không hung bạo vượt ngưỡng quy định của Nhân loại, thì mấy năm nay ta phải lùi về số hai chắc? Ta là số hai đấy thì sao…”

Giản Lục nghe vậy, không thể không liếc nhìn Thú nhân bằng đôi mắt âu sầu, nhận ra Thú nhân này ngày càng ngốc nghếch, chẳng lẽ Tinh linh và Thú nhân sau khi sống chung với nhau vài năm thì đều trở nên như thế sao? Tinh linh lạnh lùng kiêu ngạo cơ mà? Thú nhân ngông cuồng cả đời say mê chiến đấu cơ mà?

Thi đấu xong rồi, ắt phải đến nhà ăn dùng bữa.

Học viện Phép-Võ Mepstead có nhà ăn riêng cho học viên, nếu không thích đồ ăn trong đây, có thể vào nhà hàng bên ngoài giải quyết ba bữa, tiền đề là bạn phải có đủ vàng, hơn nữa còn tốn nhiều thời gian hơn, đây là lựa chọn của đa số quý tộc. Nhưng vào thời điểm thi đấu thế này, đa số đều muốn tranh thủ nên sẽ không phí nhiều thời gian ra khỏi trường ăn tối.

Bọn Giản Lục vào nhà ăn cho học viên của Học viện Phép-Võ Mepstead thì gặp một đám người tụ tập gây sự.

Nhưng trường nào cũng có quy định rõ ràng, học viên không thể đánh nhau, xích mích cá nhân có thể xin lên lôi đài quyết đấu, Học viện Phép-Võ Mepstead cũng không ngoại lệ. Nên khi thấy trong nhà ăn có đánh nhau, ai nấy đều ngạc nhiên.

Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến họ, học viên Remulas chỉ nhìn thoáng qua rồi thờ ơ bỏ đi, học viên của bốn Học viện Phép-Võ khác thấy vậy thì cho rằng học viên của học viện không tên không tuổi và cực kỳ bí ẩn này quá mức lạnh lùng, chẳng bình thường chút nào.

Giản Lục và Hynes đi lấy bữa tối của họ, vừa ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm đã thấy đội bảo vệ của Học viện Phép-Võ Mepstead đến giải quyết đám ồn ào, khi mọi người tản đi hết, Giản Lục vừa hay nhìn thấy người đứng giữa đám đông.

Thấy người nọ, tất cả học viên Remulas không khỏi liếc nhìn Giản Lục.

Người nọ không phải ai xa lạ mà chính là học viên Học viện Phép-Võ Laluna từng đến tìm Giản Lục, Elvira O’Gorman.

Tất nhiên, một trong những nguyên nhân khiến người ta nhớ cô là vì cô xinh đẹp.

“Ồ, là cô ấy?” Taylor là người lên tiếng đầu tiên: “Jane, cô nàng này là giống cái Nhân loại từng tới tìm cậu để cảm ơn gì gì ấy đây mà?”

Giản Lục nhìn hắn bằng gương mặt vô cảm.

Hynes cũng nhìn hắn đầy ẩn ý.

Thú nhân lập tức im thin thít.

Nhờ sự can thiệp của đội bảo vệ Mepstead, họ nhanh chóng được biết đầu đuôi mọi chuyện, hóa ra là có người không ưa Elvira bèn nhân cơ hội này gây sự, nhưng nữ chính là sát thủ, và còn là một người bạo lực kiêu ngạo theo kiểu bà đây thứ hai thì thế gian không ai thứ nhất, chưa bao giờ để mình chịu thiệt thòi, đó mà là kiểu người chịu để cho kẻ khác bắt nạt à? Tất nhiên là phải vả mặt bôm bốp rồi.

Không những vậy, cô còn là người đúng, dù có đánh nhau cũng đầy đủ lý do, không bị tước quyền thi đấu, chỉ những người gây sự với cô mới bị đội bảo vệ của Học viện Phép-Võ Mepstead nhốt vào phòng tối.

“Nghe nói tiểu thư O’Gorman này trước lúc mười lăm tuổi bị phát hiện là không học được đấu khí và phép thuật, hơn nữa còn không biết điều đi quyến rũ người thừa kế hợp pháp nhất của đế quốc Lalula: Hoàng tử Randy.

Được người có tâm là học viên thuộc nhóm tham quan đến từ Học viện Phép-Võ của đế quốc Laluna giải thích, họ nhanh chóng biết thông tin về Elvira O’Gorman.

Elvira sinh ra trong gia tộc O’Gorman quyền lực nhất đế quốc Laluna, là con trưởng của Ogorman, vốn phải được nâng như trứng, hứng như hoa, tiếc rằng không lâu sau khi sinh, trong cuộc kiểm tra thiên phú định kỳ bị phát hiện là không học được phép thuật lẫn đấu khí, cuộc đời xuất hiện bước ngoặt lớn.

O’Gorman là dòng dõi quý tộc lâu đời của đế quốc Laluna, một dòng họ quyền quý có thể tồn tại lâu dài tất nhiên sẽ chú trọng tài năng phép thuật và đấu khí của con cháu trong gia tộc, đó mới là nguyên nhân quan trọng nhất để gia tộc được bền vững, với dòng máu được di truyền, tộc O’Gorman có thể sinh ra những đứa trẻ thiên phú thấp, nhưng không bao giờ có chuyện không học được đấu khí và phép thuật, vậy nên sau khi trong nhà đột nhiên xuất hiện một kẻ vô dụng, gia tộc O’Gorman trở thành trò cười của đế quốc Laluna, Elvira O’Gorman lớn lên trong sự chế nhạo.

Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người là Elvira O’Gorman chẳng những không thấy nhục nhã, có lẽ là do không học được đấu khí và phép thuật nên cũng chẳng còn gì để mất, cô còn lợi dụng danh tiếng của gia tộc O’Gorman để làm xằng làm bậy, trở thành trò cười cho toàn đế quốc Laluna, năm mười lăm tuổi đã yêu Hoàng tử Randy của đế quốc ngay từ cái nhìn đầu tiên, mè nheo đòi Công tước O’Gorman giúp cô đính hôn với Hoàng tử.

Công tước O’Gorman cực kỳ thất vọng về đứa con gái không học nổi phép thuật và đấu khí này, nhưng dù sao cũng là con gái đầu lòng, hơn nữa cô vô cùng xinh đẹp, cũng coi như có ưu điểm, vừa lúc có thể thông gia, vì thế sau khi bàn bạc với các vị trưởng lão trong nhà, bèn quyết định giúp con gái lớn leo lên vị trí công tước phu nhân, sau này Hoàng tử Randy kế vị sẽ trở thành Vương hậu.

Dưới sự nỗ lực của Công tước O’Gorman, cuối cùng Elvira cũng đính hôn với Hoàng tử.

Có lẽ là do làm quá nhiều chuyện thất đức nên nhiều năm qua dù đã rất cố gắng thân thiết với Vương hậu và các tình nhân, Quốc vương Laluna vẫn chỉ có một Hoàng tử, Hoàng tử này không những có thiên phú cực cao về đấu khí mà mặt mày cũng tuấn tú, khí chất hơn người, quả đúng là người tình trong mộng của của tất cả các cô gái trong đế quốc Laluna, là cậu con rể vàng, số tiểu thư nhà quý tộc ao ước có một mối tình ngắn ngủi với hắn nhiều không đếm xuể.

Vậy nên việc tình nhân trong mộng bị một kẻ không thể học phép thuật hay đấu khí cướp mất đã chọc giận tất cả các cô gái, Elvira O’Gorman trở thành kẻ thù quốc dân của mọi phụ nữ trong đế quốc Laluna. Dẫu vậy, là con gái lớn của gia tộc O’Gorman, Elvira chẳng những không để bụng mà thậm chí từ sau khi trở thành vị hôn thê của Hoàng tử Randy, cô bắt đầu tích cực tìm đường chết.

Vô số motip trong tiểu thuyết nói với độc giả rằng khi một cô gái vừa vô dụng vừa mê trai tìm đường chết, kết quả thường chỉ có một, đó là tự giết mình thật.

Do đó nữ chính đích thực xuyên tới.

Mười ba tuổi, trong lúc đi rèn luyện, cô đột nhiên mất tích hai năm, cũng chính là lúc nữ chính xuyên tới. Trong hai năm đó, không ai biết cô đã đi đâu, nhiều người nói cô đã chết rồi, ngoài Công tước phu nhân O’Gorman đau lòng đến chết đi sống lại, thì ai nấy đều vui mừng khôn xiết với giả thiết này. Nhưng mấy ai biết được chữ ngờ, Elvira trở về sau hai năm biệt tích!

Sau khi Elvira quay lại, trước hết là sửa lại thói mê trai, chẳng thèm đoái    hoài đến Hoàng tử Randy, là người không học được phép thuật lẫn đấu khí thật đấy, nhưng khi bị đám con gái nhà quý tộc khiêu khích, cô có thể hạ gục cả đám, mặt mũi của bọn tiểu thư bị cô đạp hết dưới chân. Tiếp đó là cho Hoàng tử một bạt tai trong buổi tiệc do Vương hậu của đế quốc tổ chức với lí do tốt đẹp là trả thù cho nguyên chủ, nguyên chủ yêu Hoàng tử đến vậy mà Hoàng tử lại thờ ơ, đúng là khốn khiếp! Cuối cùng là tuyên bố giải trừ hôn ước với Hoàng tử Randy bằng thái độ khinh bỉ, ngạo mạn kinh người.

Chuyện này càng kích thích đám tiểu thư quyền quý của đế quốc Laluna, họ bắt đầu trả thù. Nên ngay sau đó, có kẻ “lừa” cô vào rừng Misp một tháng, một tháng sau, Elvira trở về, phát hiện ra thiên phú về phép thuật rồi vào học trong Học viện Phép-Võ Laluna…

Elvira quấn lấy Hoàng tử Randy, tình nhân trong mộng nhà người ta đòi đính hôn rồi lại trở mặt chẳng coi ra gì giải trừ hôn ước, chẳng ai chịu nổi, nghiễm nhiên trở thành kẻ thù của toàn thể phụ nữ trong đế quốc Laluna. Tuy mấy năm nay sự trở về đầy khí thế và sức mạnh của cô thuyết phục nhiều người bắt đầu chấp nhận cô, kính nể cô, nhưng số người ghét cô vẫn không ít.

Nhất là đây là tiểu thuyết, ngoài nữ chính và mấy em gái đi theo nữ chính, thì nhân vật mang giới tính nữ đều là vật hi sinh đần độn, là nữ phụ tay nhanh hơn não, tồn tại chỉ để nữ chính vả mặt kiếm điểm kinh nghiệm. Trò hề hôm nay do nữ phụ độc ác lên kế hoạch để Elvira đánh người, vi phạm quy tắc thi đấu và bị loại.

Tiếc rằng chẳng được trò trống gì.

Giản Lục liếc nhìn học viên A đang giải thích cho họ, tinh ý phát hiện hẳn là đối phương có thù oán với nữ chính nên mới ra sức bôi nhọ nữ chính.

Theo như motip thường thấy trong tiểu thuyết, đây là một vật hi sinh điển hình, đối đầu với nữ chính thì không sống được lâu, nhưng đám vật hi sinh luôn làm tròn trách nhiệm của mình, quyết tâm bôi nhọ hình ảnh của nữ chính để toàn thế giới đều biết nguyên thân của nữ chính là loại người gì, sau đó nữ chính xuyên không sẽ lội ngược dòng một cách ngoạn mục, vả mặt bôm bốp.

Đó là kiểu mẫu của sảng văn, tuy cũ rích song vẫn còn khá ổn.

Vốn đây chính là một quyển sảng văn NP nữ cường, chẳng cần phải bắt bẻ mấy chuyện như vậy, thậm chí có thể nói logic đã chết rồi.

Sau khi vật hi sinh hoàn thành nhiệm vụ và xuống sân khấu, đám Remulas tiếp tục dùng bữa, có người cười khẩy: “Tên này bị ngu à? Tự dưng chạy đến chỗ chúng ta nói xấu Elvira O’Gorman?”

“Cũng không đến mức ngu, nhưng khá thú vị.”

Hai người nọ vừa nói vừa cười, do chuyện không liên quan đến mình nên dần quên đi.

Đám anh tài trong Remulas trời sinh đã thấy mình vượt trội, cảm giác này không chỉ đến từ thế lực sau lưng họ, mà còn bởi thiên phú của họ, nên đúng là họ có hơi mắc bệnh của thiếu niên mới lớn, nhưng cũng chỉ có thế, công cuộc giáo dục của Remulas rất thành công, không để họ trượt dài trên con đường ảo tưởng.

Có thể kiêu ngạo, nhưng không được tự cao, có thể nổi loạn, nhưng không được không biết điều.

Lúc trước câu “đòn đánh nào cũng hóa giải được, chỉ tốc độ là không thể né tránh” của Elvira được rất nhiều học viên Remulas ủng hộ, nên tuy hiện giờ có kẻ bôi nhọ nữ chính, nhưng vẫn có người không tin mấy.

Sau khi đội bảo vệ của Học viện Phép-Võ Mepstead rời đi, Elvira bấy giờ không chịu tổn thương gì cùng tùy tùng là Maria tiếp tục dùng bữa tối của họ. Lúc đi ngang qua, vừa hay bắt gặp học viên của Học viện Phép-Võ Remulas cùng với Giản Lục ngồi trong đám đông, bước chân cô chuyển hướng.

Ngay lập tức, mọi ánh mắt lại đổ dồn lên mặt Hynes, quả nhiên khói đen u ám.

“Chào cậu Gruffudd, thật trùng hợp.” Elvira khẽ cười, khuôn mặt mỹ miều nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả bọn.

Phải thừa nhận rằng vẻ ngoài của nữ chính thật sự rất đẹp, xứng tầm tuyệt thế mỹ nhân. Nhưng càng xinh đẹp thì càng bị ghen ghét, đó là một quy luật trong tiểu thuyết nữ chính, vậy nên lúc này rất nhiều cặp mắt hâm mộ hay ghen tị nhìn sang, song Elvira ngó lơ tất.

Giản Lục khẽ gật đầu với cô nàng, đặt dao nĩa xuống: “Bọn ta no rồi, tiểu thư O’Gorman cứ tự nhiên.”

Nói rồi Giản Lục cùng những học viên Remulas đã ăn xong đứng dậy bỏ đi, không dây dưa lằng nhằng.

Elvira hơi nheo mắt, chăm chú nhìn theo người của Học viện Phép-Võ Remulas.

Giản Lục không quay đầu lại, nhưng vẫn có cảm giác bị thứ gì đó tà ác theo dõi, chẳng cần nhìn cũng biết là nữ chính. Cậu biết hiện giờ nữ chính hơi có thiện cảm với mình, loại thiện cảm đến từ khuôn mặt, nhưng có sự trợ giúp của hệ thống, cậu cũng biết sau khi nữ chính phát hiện mình là Thánh tử Thần điện Ánh Sáng, hai bên sẽ không đội trời chung.

Từ khi nữ chính kế thừa linh hồn của Nữ thần Bóng Tối thì đã thuận theo nguyện vọng Nữ thần Bóng Tối để lại, đó là tiêu diệt Thần điện Ánh Sáng đối đầu với Nữ thần Bóng Tối, thành lập Thần điện Bóng Tối, thu thêm nhiều tín đồ.

Vì vậy, dù chẳng làm gì, họ đã là kẻ địch ngay từ đầu rồi.

Não cả lòng.

“Giản, anh đang nghĩ gì thế?”

Đến khi bị Hynes túm lấy cánh tay và ấn vào tường Giản Lục mới hoàn hồn, hóa ra họ đã về đến ký túc xá rồi.

Cậu chớp mắt, nhận ra mình bị Hynes đè lên tường, lưng áp sát bức tường lạnh như băng, bóng dáng cao gầy của Hynes mang đến một loại áp lực, gần như bao trùm cả người cậu trong hơi thở của y, Giản Lục hơi ngẩn ra.

“Giản, em gọi anh rất nhiều lần…” Hynes hơi cúi đầu, hơi thở nóng bỏng lướt qua mặt cậu.

“Giản Lục…”

Sao cái tư thế này kỳ quá vậy? Nếu bỏ qua giới tính của họ, thì đúng kiểu tổng tài bá đạo và vợ nhỏ yêu kiều ==!

Cõi lòng Giản Lục dậy sóng, nhìn y bằng khuôn mặt vô cảm một lúc, đoạn duỗi tay toan đẩy y ra, lần thứ nhất không được, lần thứ hai mới chịu nhúc nhích.

Chiến sĩ khỏe hơn Pháp sư yếu ớt không biết bao nhiêu lần, nếu Pháp sư không dùng được phép thuật, chỉ trông vào sức mạnh của cơ bắp, thì có nước ngỏm củ tỏi. Tuy Hynes rất muốn làm gì đó, nhưng đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của cậu, y đành cam chịu để cậu đẩy ra.

Y hỏi với giọng dửng dưng: “Giản, vừa nãy anh nghĩ gì thế? Trông nhập tâm lắm.”

“Thần điện Ánh Sáng.” Giản Lục dừng một lúc rồi nói tiếp: “Nếu ngày nào đó Thần điện Ánh Sáng gặp nguy hiểm, cậu…” có bỏ đá xuống giếng, và giúp nữ chính hủy diệt Thần điện Ánh Sáng như trong truyện hay không?

Hynes bĩu môi: “Với địa vị của Thần điện Ánh Sáng trên đại lục, em chẳng tưởng tượng nổi nó sẽ gặp phải nguy hiểm gì, điều đó thật phi lí. “ Rồi y lại cười rằng: “Hơn nữa dù có xảy ra chuyện gì thật, thì Nữ thần Ánh Sáng và Giáo hoàng mới là người cần lo lắng, không liên quan gì đến anh hết.”

Giản Lục phải thừa nhận rằng y nói đúng, tuy Thánh tử Thánh nữ là người đại diện cho Thần điện Ánh Sáng, nhưng trong Thần điện, họ khá giống con rối, có việc thì phái đi làm đại biểu, không có việc thì đứng sang một bên đừng làm vướng chân. Tất nhiên đôi lúc Thánh tử Thánh nữ còn đóng vai trò người đưa tin, được Thần điện chú trọng bồi dưỡng, dùng cũng tiện.

Giản Lục cho rằng Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng như cậu sớm muộn gì cũng có ngày đối đầu với nữ chính, đấu một trận thật to.

“Hynes!” Giản Lục bỗng nhìn y một cách nghiêm nghị.

Hynes hơi nghiêng đầu: “Sao thế?”

“Nếu ngày nào đó…”

Thấy cậu đột ngột dừng lại, vẻ mặt kỳ lạ, Hynes ngạc nhiên nhìn cậu, linh cảm mách bảo y rằng những điều Giản Lục sắp nói rất quan trọng, nhưng cậu bất chợt im lặng.

“Giản?”

Giản Lục nhìn y bằng nét mặt phức tạp, lạnh nhạt rằng: “Không có gì.”

Khi đã về phòng đóng cửa, cậu không nhịn nổi duỗi tay lặng lẽ cào tường.

Hệ thống khốn khiếp, vì cái quái gì phải ngăn cản cậu? Cậu đâu có định tiết lộ nội dung, chỉ muốn nói với Hynes rằng sau này đừng phản bội Thần điện Ánh Sáng, chẳng lẽ có thế thôi mà cũng không được à?

Lần đầu tiên Giản Lục nhận ra rằng hóa ra hệ thống cặn bã gần như vô hình cũng có lúc nhảy ra thể hiện độ tồn tại bằng cách ngăn cậu nói chuyện, não cả ruột.

***

Hôm sau, trận đấu lại tiếp tục.

So với ngày đầu tiên, ngày tiếp theo tuy vẫn là vòng loại nhưng sôi nổi hơn hôm trước nhiều, tinh thần thi đấu cũng tăng cao, dù sao thì buổi thi hôm nay còn liên quan đến vòng tiếp theo, nhiều người đã lật một vài con át chủ bài.

May mắn thay, vòng thứ nhất, rồi vòng thứ hai, cả Hynes lẫn Taylor đều không gặp phải nữ chính, nhưng các học viên khác của Remulas ít nhất đã bị ghép một trận với cô, đương nhiên kết quả chỉ có một, đó là trở thành hòn đá kê chân cho nữ chính trở nên nổi tiếng, bị đánh đến ngơ ngác.

Không chỉ các Học viện Phép-Võ khác ngơ ngác, đám anh tài của Remulas còn ngạc nhiên hơn họ.

Mỗi lần Elvira lên sàn, cô đều đạp người khác ra khỏi sàn đấu ngay lập tức, vừa nhanh gọn vừa bạo lực, có gặp phải ai mạnh hơn một tí, thì thời gian thi đấu cũng không vượt quá mười phút, với kết quả vẫn là bị cô đạp xuống, không thua trận nào. Học viện Phép-Võ nào cũng có học viên đạt được chiến tích như vậy, nhưng không nhiều, Elvira là nữ Pháp sư duy nhất.

Từ ngày đầu tiên đến ngày thứ tư, Elvira dần bộc lộ tài năng, trở thành người duy nhất chưa từng bại trận trong số các thí sinh của Học viện Phép-Võ Laluna, thực lực mạnh mẽ, không thể khinh thường.

Trong bốn ngày tranh tài, Elvira có một chiêu khiến đám đông say sưa bàn tán.

Phượng Hoàng Trùng Sinh!

Cho đến thời điểm hiện tại, trong số những phép thuật Elvira đã dùng, phép thuật hệ lửa chiếm đa số, khiến người ta đoán rằng cô là pháp sư hệ hỏa, trong đó chiêu lợi hại nhất là Phượng Hoàng Trùng Sinh, với nước đánh hiểm hóc, sức sát thương lớn, người trúng chiêu Phượng Hoàng Trùng Sinh đều mất hết sức lực, cuối cùng bị khiêng đi uống thuốc phép.

Ngoài ra, Phượng Hoàng Trùng Sinh chẳng những có hiệu quả tấn công mà hiệu ứng âm thanh ánh sáng cũng không tệ, điểm tô cho cô lộng lẫy như tiên nữ giáng trần, được không ít người thán phục và mến mộ.

Elvira O’Gorman trở thành một tiềm năng sáng giá, các giáo viên vốn chỉ chú ý tới việc thi đấu của học viên Remulas cũng kinh ngạc, trầm trồ không ngớt.

Hynes và Giản Lục lại rất bình tĩnh, Hynes được Giản Lục báo trước rằng Elvira biết cả phép thuận và đấu khí nên bắt đầu nghiêm túc hơn, sau khi quan sát, y phát hiện khi chiến đấu, Elvira chỉ dùng phép thuật, nhưng chỉ riêng trình độ phép thuật đã rất cao siêu rồi. Nếu kết hợp thêm kỹ năng chiến đấu, thì thực lực vượt xa khả năng của một học viên.

Cô ta rất mạnh.

Lúc đưa ra kết luận này, mọi tế bào trên người Hynes như thể đang kêu gào, đó là sự phấn khích khi gặp được đối thủ trong chiến đấu. Tất nhiên, nếu có thể xử lý cô ta trong lúc giao chiến thì càng tốt.

Không thể phủ nhận rằng dù ngoài mặt Hynes giả vờ chính trực hào sảng đến mức nào, thì bản chất vẫn là một kẻ lạnh lùng quái gở, không cần biết nguyên nhân vì sao Giản Lục chú ý Elvira quá mức, Hynes đã nảy sinh suy nghĩ đen tối muốn tiêu diệt cô ta, chỉ cần cho y cơ hội, chắc chắn y sẽ ra tay.

Tiền đề là không để Giản Lục phát hiện.

“Cô gái này mạnh thật đấy!” Taylor cũng khá ngỡ ngàng.

Hắn đang kinh ngạc thì lại tiếp tục bị quất bay, rồi nghe thấy giọng trầm thấp của Tinh linh: “Dù cô ta có mạnh đến cỡ nào, cậu là học viên Remulas, nếu cậu dám thua thì ăn rau một tháng đi.”

Với Thú nhân không có thịt thì không ngon miệng, ăn rau là việc quá sức chịu đựng, điều này chọc trúng điểm yếu của hắn.

“Sao ta bại bởi một cô gái được?” Taylor khẳng định bằng lời lẽ đanh thép: “Ta chính là dũng sĩ Thú nhân mạnh nhất!”

Priestley ha ha vào mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.