Gió mạnh thổi vù, cát đá tung mình theo gió, bầu trời xám xịt nặng nề, cả thế giới khoác lên mình chiếc áo ngột ngạt.
Dưới bầu trời là sa mạc mênh mông, nơi đó đất cát đá trải dài, thi thoảng có thể nhìn thấy côn trùng chui lên từ dưới cát rồi lại nhanh chóng rụt vào.
“Ư…”
Một tiếng rên rỉ đầy đau đớn vang lên, người bị cát đá vùi lấp quá nửa cử động, cuối cùng cũng cũng thoát khỏi trạng thái mê man.
Giản Lục mở mắt ra, đập vào mắt là không gian màu xám thiếu sức sống của cát và sỏi, đôi mắt cậu ngẩn ngơ ít phút trước miền không gian tưởng chừng như bất tận này, vì tri giác đã phục hồi nên cậu cảm nhận được cơ thể mình khác thường, toàn thân đau nhức đến mức không thể cử động thì không nói làm gì, khó chịu nhất là cảm giác vừa đau vừa tê như bị côn trùng cắn, khiến cậu tỉnh táo hẳn.
Khi tỉnh lại, cậu nhận thức được tình trạng của mình lúc này, nửa người dưới bị cát xám vùi lấp, nhìn thoáng qua gió cát xung quanh là biết chắc chắn cậu hôn mê đã lâu rồi, gió thổi khiến từng lớp cát phủ lên người cậu. May mà tỉnh sớm, chưa thảm đến mức bị cát vùi kín, không thì có mà chết ngạt giữa lúc hôn mê.
Sau khi ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu ứ đọng, việc đầu tiên Giản Lục làm là quan sát tình hình xung quanh, giữa thế giới mênh mông của cát, ngoài cậu ra thì không thấy bóng dáng của người thứ hai, cũng chẳng thấy Hynes đâu.
Cậu hơi lo lắng, nhưng không vì thế mà hoảng loạn, cậu bình tĩnh suy xét về vị trí của Hynes và tình cảnh của mình lúc này, căn cứ vào quang cảnh xung quanh để đoán ra hoàn cảnh của nơi này.
Cảm giác bị cắn ở đùi rất khó chịu, Giản Lục buộc lòng phải gắng gượng cử động nửa người trên không bị cát vùi, dùng tay phủi chỗ cát lấp nửa người dưới ra, đồng thời cố nhấc chân lên.
Khi cát rơi xuống, hai chân được tự do, Giản Lục thấy bọ cánh cứng sa mạc bám trên đùi mình, chúng có màu xám trắng, dễ dàng ngụy trang thành cát đá. Chính loài bọ cánh cứng sa mạc này đã chui xuống cát cắn vào mấy vết thương nghiêm trọng đã có dấu hiệu lở loét trên đùi.
Năng lượng phép thuật trong người cạn kiệt, tạm thời không thể sử dụng, Giản Lục đành dùng một con dao găm moi những con bọ cánh cứng đang gặm thịt thối trên đùi cậu ra rồi nhanh tay giết chết khi chúng lại định bò lên chân cậu thêm lần nữa.
Bọ cánh cứng sa mạc có lớp vỏ cứng cực kỳ, được dùng làm nguyên liệu cho công cụ phòng vệ, theo các tài liệu ghi chép lại thì chỉ Sa mạc Chết Chóc mới có. Giản Lục đoán có thể họ bị hành lang thời gian gãy khúc đưa đến Sa mạc Chết Chóc, tất nhiên cũng không loại trừ trường hợp đây không phải Sa mạc Chết Chóc, chỗ khác cũng có bọ cánh cứng sa mạc.
Sau khi giết sạch đám bọ cánh cứng, Giản Lục lấy một quả cầu thánh quang ở ô chứa đồ của hệ thống ra áp lên vết thương sâu đến tận xương trên đùi. Nước bọt của bọ cánh cứng sa mạc có độc nên khi bị chúng cắn, vết thương trên đùi cậu mới bị ăn mòn sâu như thế. Vì chất độc làm tê liệt nên quá trình này không đau lắm, đến lúc nhìn mới biết nghiêm trọng tới cỡ nào.
Dùng liên tục mấy quả cầu thánh quang mới lọc hết độc, miệng vết thương dần khép lại, quá trình này không sảng khoái chút nào mà còn đau thấu tim.
Giản Lục lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục kiểm tra những vết thương khác, phát hiện cả người mình toàn là máu, trong lúc dịch chuyển không gian, sức ép khiến da cậu nứt toác, đến giờ vẫn chưa lành, nhiều chỗ vẫn đang rỉ máu.
Mất gần năm trăm quả cầu thánh quang Giản Lục mới chữa lành những vết thương da thịt.
Nhìn thánh quang lơ lửng trong ô chứa đồ của hệ thống, lại một lần nữa Giản Lục thấy được lợi ích của việc tích trữ thánh quang, khi năng lượng tiêu hao hết thì cũng còn thánh quang dự trữ để dùng. Tiếc rằng ngoài thánh quang, ô chứa đồ của hệ thống không chứa được loại phép thuật nào khác, thôi thì có còn hơn không.
Xử lý vết thương trên người xong, mặt Giản Lục vẫn tái nhợt. Vết thương da thịt đã lành, nhưng lượng máu mất đi không phục hồi được trong một sớm một chiều, cậu phải uống thêm thuốc phép mới lấy lại được chút sức lực, từ từ đứng lên.
Vừa đứng dậy, mặt mũi đã tối sầm suýt ngã ngồi trở lại. Giản Lục biết mình bị thiếu máu do mất máu quá nhiều, nhưng hiện tại chẳng biết làm thế nào, đã dùng hết thuốc bổ máu rồi, đành gắng gượng đến nơi an toàn mới điều chế được.
[Hệ thống, Hynes ở đâu] Giản Lục vừa quan sát tình hình xung quanh vừa hỏi.
Đợi một lúc lâu, thấy hệ thống chẳng ừ hử gì, Giản Lục biết nó không trả lời, bèn đổi câu hỏi: [Hệ thống, đây là đâu?]
Hệ thống vẫn cứ lặng thinh.
Giản Lục thở dài, song không thất vọng lắm.
Từ lâu cậu đã biết hệ thống này hà tiện đến mức nào, tuy nói nó là bàn tay vàng của cậu ở thế giới này, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn. Lúc còn ở Học viện Phép–Võ Mepstead, hệ thống đáp lời về việc cấm địa phát nổ có lẽ vì đó là việc quan trọng, thậm chí liên quan đến mạng sống của cả một tòa thành nên nó mới đưa ra câu trả lời hiếm hoi.
Còn bây giờ, không phải chuyện cần thiết, thế là nó lại giả chết.
Hệ thống không trả lời, nhất thời Giản Lục cũng không biết Hynes ở đâu, sốt ruột cũng chẳng làm được gì, đành tới đâu hay tới đấy.
Điều duy nhất lo lắng là tình hình thức tỉnh của Hynes ra sao, nếu y thức tỉnh hoàn toàn, trở thành Rồng Hoàng Kim thì cậu không cần lo, dù sao thì Rồng Hoàng Kim là loài đứng đầu chuỗi thức ăn trên đại lục Olaven, có cơ thể cường tráng và sức mạnh to lớn, làm Rồng Hoàng Kim bị thương là chuyện bất khả thi. Nhưng nếu y vẫn đang trong quá trình thức tỉnh, còn hôn mê, thì một con ma thú cấp năm cũng đủ làm y bị thương nặng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cậu rất tệ, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu ngất đi, sao họ lại bị tách ra.
Điều đáng an ủi là Hynes luôn may mắn hơn cậu, chắc sẽ không thảm như cậu đâu nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy trong không khí khô hanh xuất hiện hơi nước, Giản Lục ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trên bầu trời sa mạc có mấy đám mây đen kéo tới.
Cậu nhếch miệng, đúng là xui xẻo đến tột cùng.
Quả nhiên, chỉ nửa giờ sau, sa mạc mưa tầm tã, gió lớn mang theo những giọt mưa nặng hạt đập vào cát đá trên mặt đất kêu lộp bộp, thế giới chìm trong màn sương trắng xóa, khiến người ta đi một bước cũng khó. Đáng sợ hơn nữa là tiếng rít vọng lại từ phía xa, đó chính là âm thanh đặc biệt của bão cát sa mạc.
Hai hiện tượng thời tiết khắc nghiệt này giúp Giản Lục khẳng định đây không phải Sa mạc Chết Chóc.
Sa mạc Chết Chóc quanh năm không có mưa, xưa nay chưa từng nghe nói nó đổ mưa lần nào. Hơn nữa điều kiện ở đây khắc nghiệt hơn Sa mạc Chết Chóc, và đến khi Giản Lục thấy một ít côn trùng độc chui lên từ dưới cát, cậu càng chắc chắn nơi này không phải.
Giản Lục vuốt nước trên mặt, thân mình yếu ớt nhích từng bước một trong gió bão, bấy giờ cậu có hai lựa chọn: Một là tắm mưa trong cơn bão này, hai là ra khỏi đây, đón bão cát ở bên ngoài.
Cuối cùng cậu quyết định đội mưa, ít ra thì vẫn tốt hơn lao đầu vào bão cát.
Sau nửa ngày, qua mấy phen nguy hiểm suýt bị bão thổi bay, cuối cùng Giản Lục tìm được một khu ngổn ngang đá tảng, trốn vào một hang đá dưới lòng đất, dựng chiếc lều ngày xưa vẫn chưa vứt lên, đặt thêm phép cảnh báo, rốt cuộc cũng có một chỗ nghỉ tạm.
Khi vào lều, cậu gần như kiệt sức, quần áo ướt sũng cũng chẳng kịp thay, cứ thế ngã vật ra đất ngủ thiếp đi.
Hậu quả của việc ngủ dưới đất là Giản Lục bị ốm.
Sức mạnh của Pháp sư nằm trong mạch phép, không yêu cầu cao về thể lực, thế nên trong mắt Chiến sĩ, Pháp sư là những người chân yếu tay mềm, cận chiến chỉ có nước bị hạ đo ván thôi. Mấy năm qua Giản Lục học kiếm thuật với Hynes, thể lực cũng không đến nỗi nào, nhưng lần này bị thương quá nặng, hệ miễn dịch suy giảm, lại bị dính mưa hơn nửa ngày, thế là đổ bệnh.
Tuy sốt đến mức toàn thân đỏ ửng, nhưng lý trí còn sót lại giúp cậu biết mình đang ốm. Lần thứ hai tỉnh lại, dù mệt mỏi, Giản Lục vẫn tự véo mình một cái cho tỉnh táo, gượng ngồi dậy uống hết một bình thuốc phép, lấy nồi ra nấu cháo trắng ăn lót dạ, gắng lấp đầy bụng, sau đó mặc kệ nồi cháo, lăn ra đất ngủ tiếp.
Mưa suốt ba ngày.
Giản Lục cũng ốm ba ngày.
Trong ba ngày này cậu cứ mơ mơ màng màng, uống thuốc không đều, có lẽ vì vậy nên bệnh mới không khỏi.
Đến ngày thứ ba, trời đã khô ráo, Giản Lục thì vẫn hơi choáng đầu, cậu chui ra khỏi lều, ngồi ở cửa hang nhìn lên bầu trời sa mạc, vẫn âm u như cũ, cơn mưa to không khiến bầu trời trở nên sáng sủa.
“Khụ khụ…”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Giản Lục dùng tay che miệng ho, khuôn mặt hốc hác tái nhợt, đôi mắt ảm đạm thiếu sức sống, người quen của cậu mà nhìn thấy bộ dạng lúc này, chắc chắn sẽ phải ngỡ ngàng. Giản Lục nhìn mình trong gương còn giật mình nữa là, trông cứ như một thằng nghiện ma túy vậy, cực kỳ tiều tụy.
Giản Lục uống thêm một lọ thuốc phép nữa, liếm đôi môi khô khốc, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đơn sơ trong lều tẩy rửa vết bẩn trên người, thay áo choàng phép thuật sạch sẽ. Tuy sa mạc kỳ lạ lại đổ mưa, nhưng Giản Lục không biết nước ở đây có dùng được hay không, may mà nước trong không gian đủ để cậu dùng thỏa sức.
Ăn qua loa vài thứ lắp bụng, Giản Lục cất lều, ra khỏi hang đá mình đã ở suốt ba ngày.
Chọn bừa một hướng, Giản Lục bước vào sa mạc mênh mông.
Giản Lục một mình đi mười ngày ròng rã trong sa mạc, cuối cùng cũng gặp được người thứ hai.
Nói là người vậy thôi, chứ thực ra cũng không biết phải mô tả thế nào.
Nơi đây có những măng đá khổng lồ cao khoảng một mét, giữa các măng đá là địa bàn hoạt động của loài côn trùng to bằng con sóc, loài này có răng và vuốt sắc, sống trong măng đá, chạy cực nhanh. Người chúng màu xám trắng, hơi giống với bọ cánh cứng sa mạc, Giản Lục đoán có lẽ đây cũng là một loại nguyên liệu sử dụng được.
Đi suốt nửa tháng, đây là lần đầu tiên Giản Lục thấy sa mạc này có cảnh quan khác ngoài cát đá mênh mông, đương nhiên vô cùng tò mò. Đang nghiên cứu thì chợt phát hiện trong măng đá có một bóng người nhỏ bé, tay cầm một thanh kiếm có màu sắc kỳ lạ đang chiến đấu với mấy con côn trùng.
Người nọ quay lưng về phía cậu, mới đầu, nhìn thân hình, Giản Lục tưởng đó là một Người lùn, tới khi nhìn chính diện, Giản Lục thay đổi suy nghĩ.
Chiều cao của người này xấp xỉ Người lùn, nhưng hắn không có bộ râu đặc trưng của Người lùn mà có hoa văn hình thú trên mặt, hơi giống Thú nhân, song da hắn lại có màu nâu, thoạt trông vô cùng quái đản, nhìn thêm một lát thì thấy cũng không xấu lắm.
Người nọ đang chống lại mấy con côn trùng vây quanh, cố lắm mới giết hết lũ côn trùng, tinh thần vừa được thả lỏng thì phát hiện một hơi thở cách mình không xa, tưởng có kẻ tham lam muốn nhân cơ hội kiếm chác, bèn trừng mắt nhìn sang, nào ngờ rằng lại nhìn thấy một Nhân loại đội mũ trùm đen phía ngoài khu măng đá.
Hơn nữa còn là một Nhân loại có ngoại hình cực kỳ tuấn tú.
Hắn hơi ngạc nhiên, song vẫn không lơ là cảnh giác, vừa cất hết xác côn trùng trên đất vào một cái túi đen lớn vừa nhìn cậu chằm chằm, cơ bắp lộ ra ngoài lớp vải thô gồng lên tạo thành tư thế sẵn sàng chiến đấu, nếu đối phương có hành động gì, hắn sẽ lập tức đáp trả ngay.
Giản Lục chỉ nhìn hắn chú không làm gì, đôi mắt nhạt màu lạnh lùng khiến người ta không đoán được cảm xúc của cậu.
Bất chợt, Giản Lục nghiêng đầu như đang nghe tiếng gì, người da nâu tò mò nhìn hành động của cậu, nhanh chóng vỡ lẽ, hóa ra một đám côn trùng đang chui ra từ trong măng đá, chúng kêu chít chít như sóc, hàng trăm con cùng lao tới đây.
Thấy cảnh này, người da nâu biến sắc.
Giản Lục đoán loại côn trùng này rất đáng gờm, không thì nét mặt của người nọ đã không căng thẳng đến vậy.
Quả nhiên, khi đám côn trùng kia tới gần, người da nâu đã chẳng buồn để ý đến cậu mà cầm thanh kiếm nọ chiến đấu với côn trùng, mỗi nhát kiếm mang theo sự dao động năng lượng kỳ lạ.
Giản Lục nhìn một lát, phát hiện hai điều: Thứ nhất, đúng là lũ côn trùng rất đáng gờm, thậm chí còn vượt xa côn trùng xưa nay cậu gặp khi đi rèn luyện, chính cậu nếu phải đối đầu với hàng trăm con một lúc cũng thấy khó nhằn, nhưng không phải không xử lý được.
Thứ hai, thanh kiếm trên tay người nọ bề ngoài thì xám ngắt, không có gì đặc biệt, nhưng khi nó chém giết côn trùng, lại có một loại năng lượng dao động, có thể lấy mạng côn trùng chỉ bằng một nhát chém, Giản Lục chưa từng gặp loại năng lượng này, cậu đoán có lẽ đó là một loại vũ khí thông dụng ở nơi đây.
Sau khi liên tục giết mười con côn trùng, người nọ dần mất sức, hẳn là thể lực bị tiêu hao quá nhiều, nếu không có gì bất ngờ, chỉ thêm mười phút nữa hắn sẽ bị lũ côn trùng bao vây và cắn chết.
Bấy giờ Giản Lục xuất chiêu, cậu nương theo thuật tạo gió nhảy lên đỉnh một măng đá, đôi tay tạo ấn quyết, dùng thuật gió cuốn kéo người ở giữa đám côn trùng ra ngoài, tiếp đó, một con rồng lửa lao lên, côn trùng gặp lửa thì bỏ chạy, những con không chạy kịp bị lửa đốt kêu chít chít om sòm, nhưng lửa cũng chưa thiêu chết chúng ngay.
Người được Giản Lục cứu rơi xuống mặt cát bên ngoài khu măng đá, toàn thân ê ẩm, nhưng hắn không để ý đau nhức trên người, chỉ kinh ngạc nhìn Nhân loại đang đứng trên măng đá sử dụng phép thuật xua đuổi lũ côn trùng.
“Loài côn trùng này tên là Moeller, nó là loài sống đơn lẻ, nhưng là chúa thù dai.” Hắn không thể không nhắc nhở Pháp sư Nhân loại: “Chúng đã nhớ kỹ mùi của cậu, nếu chưa giết được chúng, lần sau, khi đi qua nơi này, chúng sẽ lại tấn công cậu.”
Giản Lục nhìn lũ côn trùng đang bỏ trốn, phát hiện thuật rồng lửa bình thường không giết được, có thể thấy khả năng phòng ngự của chúng cực tốt, hình như đại lục Olaven không có loại côn trùng này. Hoặc có, chẳng qua cậu chưa gặp được và sách vở không ghi lại thôi.
Chợt có tiếng nói cất lên sau lưng, lúc mới nghe, cậu không hiểu được, chỉ thấy phát âm của người nọ rất quái lạ, nghe kỹ mới nhận ra được mấy từ.
Khá giống tiếng phổ thông trên đại lục Olaven, nhưng đi kèm với giọng địa phương nên rất khó nghe.
Người da nâu thấy Pháp sư Nhân loại nhảy xuống từ măng đá, đến trước mặt hắn, nhìn hắn từ trên cao, bị đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm khiến hắn rùng mình, xét thấy người này vừa cứu mình, mà hắn chẳng phải loại ăn cháo đá bát, bèn hỏi thử: “Ta tên Thor, cư dân bậc ba của thành Fiq.”
“…”
Thấy cậu vẫn nhìn mình bằng khuôn mặt lạnh lùng, Thor hơi bồn chồn, sợ Pháp sư Nhân loại sẽ giết người diệt khẩu, chuyện như thế xưa nay không hiếm, cư dân bậc ba như họ có chết cũng chẳng ai để ý.
“Ngươi đến từ đại lục à?”
“…”
“…”
Thor sợ hãi nhìn Pháp sư Nhân loại lạnh lùng, thấy mình nói gì cậu cũng không phản ứng, hắn cảm thấy có khi người này đang nghĩ xem nên thủ tiêu hắn như thế nào.
Nhưng Pháp sư Nhân loại nọ lại ném cho Thor một lọ thuốc phép, rồi chỉ vào vết thương sâu đến tận xương do bị côn trùng tấn công trên đùi hắn với khuôn mặt vô cảm, khiến hắn ngơ ngác. Mãi đến khi cậu quay đầu đi, không nhìn mình nữa hắn mới hiểu ý cậu.
Thor run rẩy nhặt lọ thuốc phép kia lên, mở nắp ra ngửi, mùi thuốc bên trong rất nồng, còn tinh khiết hơn các loại thuốc phép hắn bỏ ra một đống tiền mua dự trữ, âm thầm suy đoán lại về Pháp sư Nhân loại này.
Chắc chắn cậu đến từ đại lục.
Chỉ đại lục mới có dược liệu tốt nhất để điều chế thuốc phép tinh khiết.
Thor uống thuốc phép xong, thấy vết thương trên đùi đã ngừng chảy máu, tuy chưa kết vảy, nhưng chỉ cần hai ngày là khỏi, thế là tốt rồi. Hắn đứng dậy, phát hiện mình còn chưa cao tới ngực Pháp sư Nhân loại, đứng trước mặt cậu, áp lực lớn lắm.
Thor nhìn cậu, liếm đôi môi khô khốc, nói với cậu rằng: “Nếu ngài không ngại, mời ngài về thành Fiq với ta, cách đây chỉ nửa ngày đường. Hoang mạc về đêm rất nguy hiểm, gặp phải côn trùng sống theo bầy đàn thì càng nguy hiểm.”
Thấy người đối diện vẫn lặng thinh nhìn mình, Thor xem như cậu đồng ý, bèn nhặt túi đựng Moeller dưới đất lên, đi thử vài bước, thấy Pháp sư Nhân loại không có ý định ngăn lại, cơ thể thả lỏng hơn nhiều, đến khi chắc chắn cậu cũng đi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy hành động của hắn có hơi liều lĩnh, nhưng đây là Pháp sư Nhân loại chính cống, hơn nữa có vẻ năng lực không tệ, kết bạn được thì không nên gây thù.
Giản Lục lặng lẽ theo sau người da nâu kỳ lạ, tuy ngôn ngữ của hắn đặc giọng địa phương, nhưng có mấy từ Giản Lục vẫn hiểu, ví dụ như tên của hắn, thành Fiq, đại lục hay ý hắn là muốn dẫn cậu đến thành Fiq. Đúng là bây giờ cậu muốn biết đây là đâu, đi một chuyến cũng không sao.
Từ khi gặp được măng đá, dọc đường Giản Lục phát hiện sa mạc này không chỉ toàn cát đá đơn điệu mà dần có những cảnh quan khác, mỗi cảnh quan lại thấy vài loài sinh vật kỳ lạ hiếm có, nhiều loài Giản Lục còn chẳng biết tên. Thế giới bao la, việc lạ nào mà chẳng có, nên Giản Lục cũng không nghĩ rằng vốn kiến thức của mình hạn hẹp, cậu dần có thêm nhiều suy đoán về nơi này, nhưng còn cần thêm khâu kiểm chứng.
Đi nửa ngày, cuối cùng cũng thấy một tòa thành bằng đá giữa sa mạc.
Màu đá xám toát lên vẻ cổ xưa, vách tường có nhiều vệt loang lổ, vết máu lẫn với vết dao, chắc hẳn thành phố này thường xuyên bị tấn công từ bên ngoài. Theo những gì Giản Lục biết được trên đường đi, cậu đoán có lẽ thứ gây nguy hiểm cho tòa thành là các loài sinh vật trên sa mạc.
Trên cổng thành có một tấm biển bằng đá với hai chữ ngay ngắn: Thành Fiq.
Giản Lục đọc được hai chữ này vì nó là chữ phổ thông của Nhân loại trên đại lục Olaven, hai chữ này chứng minh thêm cho suy đoán của cậu.
Đến cửa thành, Thor quay sang liếc nhìn Giản Lục, thấy cậu đã đội mũ trùm lên che kín nửa bên mặt, tuy tăng thêm cảm giác bí ẩn nhưng khuôn mặt bị che đi nên hắn cũng thở phào.
Thor nộp bốn viên đá năng lượng côn trùng màu xám, chỉ cho lính gác cổng thấy Giản Lục, lính gác cho hai người đi qua.
“Hàng ngày mỗi người vào thành phải nộp hai viên đá năng lượng Moeller.” Thor vừa đi vừa giải thích cho Giản Lục, thấy đối phương không nói gì cũng chẳng bất ngờ, thậm chí Thor đã cho rằng cậu bị câm.
Sau khi vào thành, Giản Lục nhìn quanh, đường phố và nhà ở trong thành cũng xây bằng đá, đậm chất hoang dã. Ngoài ra, không ít cư dân đi lại trên đường với ngoại hình kỳ dị không kém, khiến cậu mỗi lúc một ngạc nhiên.
Có phải những người sống ở đây đã tiến hóa thành một chủng tộc khác hẳn ở đại lục Olaven?