Từ khi vào thành Fiq, Thor đã bớt căng thẳng, những bước chân nhẹ hẫng chứng tỏ tâm trạng hắn khá tốt.
Thor dẫn Giản Lục đi trong thành Fiq, chân hắn ngắn, đi không nhanh, nên trên đường đi Giản Lục dễ dàng quan sát cảnh vật và cấu tạo của thành Fiq. Ngoài ra, chênh lệch về chiều cao giữa hắn và Giản Lục khoác áo choàng đen đi cạnh hắn cũng khiến cư dân thành Fiq chú ý.
Mũ trùm màu đen, nửa khuôn mặt bị che khuất đến chiều cao hơn người của Giản Lục đều dễ thu hút sự chú ý của người khác. Nếu không có Thor đi trước dẫn đường, có khi còn bị để ý nhiều hơn.
Song họ cũng chỉ để ý vậy thôi, chứ không làm gì khác.
“Thor, cuối cùng cậu cũng về rồi.” Một người đàn ông nước da màu nâu đỏ, trên mặt cũng có hoa văn hình thú bắt chuyện với Thor: “Cậu đi cả một ngày trời, Leia lo đến mức sắp gọi bọn ta ra ngoài thành tìm cậu đấy.”
“Jeffers, ta không sao.” Thor không muốn nhiều lời, chỉ cười trừ.
Người tên Jeffers cười sang sảng, nhưng khi nhìn thấy người đi sau Thor, ý cười trong mắt tiêu tan, nhường chỗ cho sự cảnh giác, vờ như lơ đãng hỏi: “Thor, đây là bạn cậu à? Cậu ấy cao thật!” Hắn nói với giọng điệu kinh ngạc, ánh mắt chứa đầy ẩn ý.
“Đúng thế, gặp ở khu hoang dã, cậu ấy đã cứu ta.”
Có cái gì đó khẽ thay đổi trong mắt của Jeffers, hắn và Thor trò chuyện mấy câu, vì đã muộn, tới giờ cơm nên hai người chào tạm biệt rồi chia tay nhau.
Thor dẫn Giản Lục đi qua mấy con phố, các ngõ hẻm mỗi lúc một nhỏ dần và bẩn thỉu, không khí thoang thoảng một mùi khó chịu, nhưng sắc mặt Thor vẫn thản nhiên như thường. Con hẻm chật chội hơn cả là đích đến của họ.
“Đây là nơi ở của cư dân bậc ba như bọn ta, mong ngài thông cảm.” Thor khẽ giải thích cho Giản Lục, hắn đã đinh ninh Giản Lục là Pháp sư Nhân loại chính cống đến từ đại lục trong truyền thuyết, thấy cậu cứ mãi im lặng, lòng hơi chùng xuống, lại nhớ tới kết cục mà những người thuộc chủng tộc trên đại lục gặp phải khi lọt vào nơi này, cảm xúc của hắn càng phức tạp.
Bóng chiều đã ngả, nhưng nơi này không có mặt trời, nên tất nhiên cũng chẳng có hoàng hôn, trong hẻm nhỏ, ánh sáng yếu ớt, loáng thoáng thấy bóng mấy đứa trẻ con cởi trần nô đùa chạy nhảy, khi chạy qua họ, chúng thân mật chào Thor và nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
Ngoài tò mò, trong mắt lũ trẻ còn mang theo sự cảnh giác.
Mũ trùm rộng che khuất nửa mặt cậu, chỉ để lộ sống mũi duyên dáng, bờ môi tuyệt đẹp nhưng tái nhợt và chiếc cằm toát lên vẻ lạnh lùng, có lẽ vì da cậu trắng quá, khiến người xung quanh hơi sợ hãi nên suốt dọc đường, tuy có người tò mò thân phận của Giản Lục nhưng không ai dám liều lĩnh tới gần hỏi han.
Ăn mặc như Giản Lục thì bí ẩn thật, nhưng không hiếm thấy trong thành Fiq, vậy nên đám đông chỉ đề cao cảnh giác chứ không suy nghĩ quá nhiều.
Thor dẫn Giản Lục đến một gian nhà đá thấp bé nằm sâu trong hẻm, với chiều cao của Giản Lục, lúc vào phải hơi khom lưng. Trên đường đi, Giản Lục nhận thấy đa phần Nhân loại trên đường đều thấp bé, tuy cũng có người cao bình thường như cậu, song không nhiều, rõ ràng là khu vực sinh sống của họ không nằm ở chỗ này.
Cậu nghe Thor lặp đi lặp lại nhiều lần mấy chữ “cư dân bậc ba”, không thể không nghiền ngẫm ý nghĩa của cụm từ này, có phải cư dân bậc ba là chủng người có màu da kỳ lạ và chiều cao giống Người lùn như Thor? Vậy cư dân bậc hai và cư dân bậc một thì sao?
“Thor, con về rồi à?”
Một giọng nói từ trong nhà vọng ra, gian nhà rất tối, chỉ thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, một người phụ nữ có nước da màu lúa mạch, khoảng bốn mươi tuổi ngồi dưới ánh đèn, bà bị mù một mắt, song nét mặt vẫn bình thản an nhiên. Theo lời giới thiệu của Thor, người này là Leia, mẹ hắn.
Giản Lục chào bà theo kiểu Pháp sư.
“Con là bạn Thor à?” Một mắt của Leia không nhìn được, mắt còn lại hơi kém, chỉ thấy lờ mờ cái bóng được ánh đèn kéo dài ra của đối phương. Biết Giản Lục là người có ơn cứu mạng của con trai, Leia vô cùng niềm nở, vội bảo con đón tiếp bạn cho tốt, rồi lấy đồ ăn tích trữ trong nhà ra khoản đãi.
Giản Lục nhìn bát thịt côn trùng luộc chưa biết mùi vị ra sao, rồi im lặng nhìn Thor.
Chỉ liếc qua là Giản Lục đoán ra ngay tình hình của gia đình nhỏ này, có lẽ mức sống của cư dân bậc ba trong thành Fiq không cao, thậm chí còn chẳng được cuộc sống ấm no yên ổn. Món chính của họ là thịt côn trùng săn ở ngoài thành, đá năng lượng của côn trùng có thể dùng làm tiền và nạp năng lượng cho vũ khí.
Leia dùng thịt côn trùng chiêu đãi cậu đã là theo tiêu chuẩn của khách quý rồi.
Nhưng Giản Lục nhớ tới lũ côn trùng quái dị hiếm có mình gặp trên đường, chẳng còn muốn ăn nữa.
Thor cũng không hiểu sao mình lại hiểu ý Pháp sư Nhân loại lạnh lùng này, nhưng giây phút ấy, y hiểu rằng cậu không thích thịt côn trùng, vội bưng một bát thịt côn trùng trên bàn lên rồi dẫn Giản Lục vào một căn phòng.
“Đây là phòng của ta, ngài nghỉ ngơi ở đây nhé.” Thor nói.
Căn nhà đá này chỉ có hai phòng, bình thường Thor và Leia mỗi mẹ con một phòng, giờ vì có Giản Lục nên Thor nhường phòng cho Giản Lục, còn hắn vào phòng mẹ ngủ dưới đất.
Phòng rất nhỏ, ngoài một chiếc giường và một cái tủ nhỏ, trên sàn còn chất đống những thứ linh tinh. Thor thấy Pháp sư Nhân loại đã kéo mũ trùm xuống, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của cậu khác hoàn toàn với không gian nhỏ hẹp bừa bộn nơi đây, khiến chàng thanh niên trẻ không khỏi đỏ mặt.
“Cảm ơn.”
Giọng nói lọt vào tai Thor, tuy hơi lạnh lùng, nhưng phát âm hoàn toàn khác với họ, như mang theo giai điệu nhịp nhàng. Điều Thor nghĩ đến đầu tiên là: hóa ra cậu không phải người câm. Sau đó thì nghĩ rằng quả nhiên cậu đến từ đại lục, thế nên mới nói được tiếng phổ thông trôi chảy như vậy, nghe nói loại ngữ điệu này chỉ thông dụng giữa các quý tộc trong thành Trung tâm.
Giản Lục liếc nhìn Thor, qua phản ứng của hắn, có vẻ hắn không bất ngờ với phát âm của cậu.
Sau khi Thor ra khỏi phòng, Giản Lục ngồi xuống giường, nơi duy nhất còn tạm coi là sạch sẽ, bắt đầu suy ngẫm về vùng đất kỳ lạ này và những chuyện cậu định làm.
Chắc chắn việc đầu tiên là phải tìm ra Hynes rồi nghĩ cách rời khỏi đây, quay về đại lục Olaven.
Qua những thông tin trong hành trình đơn độc dài nửa tháng, Giản Lục đoán có lẽ không gian dịch chuyển bị lệch khỏi quỹ đạo, đưa họ đến một không gian đặc biệt nằm ngoài đại lục Olaven. Đến khi gặp Thor, vào thành Fiq, được nhìn, được nghe, giả thiết của cậu càng được kiểm chứng.
Lúc ra khỏi hành lang không gian, Giản Lục và Hynes vẫn ở cạnh nhau, nên hẳn là Hynes cũng ở trong không gian đặc biệt này, còn về lý do hai người lạc nhau, có lẽ lúc đó tại vị trí của họ có cổng dịch chuyển không gian hoặc hiện tượng thời tiết nào đó đưa cậu đến sa mạc.
Chỉ cần biết Hynes cũng ở không gian này thì Giản Lục cũng yên tâm rồi.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy ngứa cổ, không kìm được che miệng ho mấy tiếng thì thấy cuống họng có vị ngọt, phun ra một ngụm máu đen. Nhìn máu trong lòng bàn tay, Giản Lục có linh cảm trong không khí nơi này có một loại vật chất gây hại, từ lúc mới tới thế giới này cậu đã bị thương nặng, vật chất gây hại lập tức ăn mòn cơ thể cậu, khiến cậu chẳng những không khỏe lại mà còn dần bệnh nặng thêm.
Cũng bởi vậy nên chỉ dầm mưa nửa ngày cậu đã ngã bệnh, hơn nữa bệnh mấy ngày vẫn chưa khỏi.
Cậu có linh cảm nếu không rời khỏi nơi này, sức khỏe của cậu sẽ yếu dần.
Nghĩ tới đây, Giản Lục thở dài, đúng thật là phải nhanh chóng tìm ra Hynes, ra khỏi miền không gian đặc biệt chưa biết tên này.
Nửa đêm, Giản Lục đang minh tưởng thì bừng tỉnh, trước hết là cảm nhận được sự rung chuyển dưới đất, tiếp đó là tiếng báo động chói tai vang khắp thành. Cậu bật dậy, mở cửa phòng thì thấy Thor cũng vừa lao ra từ phòng bên cạnh vừa mặc quần áo, vội vàng nhưng không luống cuống, chắc hẳn đã quen với tình huống này rồi.
Thấy Giản Lục đi ra, nhất thời hắn lấy làm ngạc nhiên về độ cảnh giác của Pháp sư này.
Song đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một Pháp sư Nhân loại đến từ đại lục, trước nay chỉ nghe kể thôi, chưa được biết Pháp sư Nhân loại ra sao nên không ngạc nhiên lắm.
“Thưa ngài, là lũ côn trùng tấn công thành.” Thor vừa giắt thanh kiếm trên tường vào người vừa giải thích: “Cách mấy ngày côn trùng lại tấn công một lần, đuổi đi là được, tường thành Fiq rất vững chãi, không cần phải lo.”
Giản Lục không nói gì, chỉ tập trung phân tích phát âm và ý nghĩa câu nói của hắn.
Leia cũng bước ra khỏi phòng, nói với vẻ lo lắng: “Thor, cẩn thận đấy.”
“Leia yên tâm, con sẽ cẩn thận, ngày mai có thể mang về số đồ ăn đủ cho chúng ta trong mấy ngày.” Nói rồi, Thor chạy ra ngoài.
Giản Lục kéo mũ trùm lên, đi theo.
Bên ngoài không có ánh trăng, xung quanh tối om, ngoài tiếng chiến đấu ở nơi xa còn có rất nhiều tiếng bước chân của Nhân loại, không khí cực kỳ căng thẳng, trong bầu không khí ấy, trái tim ai cũng đập mạnh hết cỡ. Thor giải thích cho Giản Lục thì rất nhẹ nhàng, nhưng phản ứng của hắn thì không hề hời hợt.
Ra khỏi hẻm nhỏ là có thể thấy ngọn đèn phép thuật trên tường thành, ánh đèn tỏa ra bốn phía.
Trên đường có binh lính cầm kiếm phép đi gọi cư dân lên tường thành nghênh chiến. Trong tiếng hò hét có tổ chức của binh linh, các cư dân bậc ba tự giác lên tường thành, hết thảy đều đâu vào đấy, tự nhiên như đã trải qua trăm nghìn lần.
Giản Lục đứng lẫn trong cư dân cấp ba, vì không khí căng thẳng nên không bị ai chú ý, mà có chú ý thì tình hình khẩn cấp thế này cũng chẳng ai tra xét. Giản Lục lên tường thành theo Thor và Jeffers gặp lúc ban ngày, khi nhìn thấy tình hình phía dưới, tuy đã gặp qua nhiều sóng gió nhưng bấy giờ cậu vẫn phải giật mình.
Trên sa mạc tối tăm, vô số đôi mắt màu đỏ đang lập lòe hiện rõ trong bóng đêm, đó là mắt của lũ côn trùng. Nhờ vào ánh đèn trên tường thành, còn có thể nhìn thấy lũ côn trùng bò lên rất nhanh dọc theo bờ tường, khi chúng leo lên tới nơi, lập tức bị người canh gác ở đó giết.
Ngoài binh lính chuyên gác thành, những cư dân cấp ba màu da khác nhau, mặt mang hoa văn hình thú cũng thể hiện sức mạnh của mình, họ thường xuyên tiếp xúc với lũ côn trùng này, hiểu rõ nhược điểm của từng loài, vũ khí trong tay dễ dàng đánh trúng nhược điểm và giết chết côn trùng.
Giản Lục đang quan sát trận chiến giữa người và côn trùng, chợt cảm nhận được một trận dao động khác thường, cậu đưa mắt nhìn vào khoảng không đen sẫm ngoài sa mạc, dường như có một thứ cực kỳ nguy hiểm đang ẩn náu ở đó, khiến trái tim cậu đập mạnh vì sợ hãi.
Khẽ rùng mình, bấy giờ Giản Lục mới hiểu được sự nguy hiểm của sa mạc, không thể không cảm thấy may mắn vì suốt nửa tháng trời đi một mình trong sa mạc, ngoài vài loài côn trùng ở khắp mọi nơi thì không gặp phải nguy hiểm gì lớn, thế nên cậu mới an toàn đi đến tận đây, vào được thành thị của Nhân loại.
Thần kinh của Giản Lục căng ra hết mức, sức mạnh tinh thần luôn dõi theo sinh vật không biết tên trong bóng đêm, mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển, khiến cậu nhất thời không biết đó là do côn trùng công thành hay sinh vật nguy hiểm náu mình trong đêm tối ở phía xa.
Giản Lục mở bản đồ của hệ thống, khu vực chi chít chấm đỏ khiến người ta sởn hết gai ốc, bản đồ ba chiều cũng thể hiện cả chấm đỏ nấp dưới lòng đất, nhưng vì không có ký hiệu đặc biệt nên cậu không thể chắc chắn chấm đỏ này có phải vua trùng hay không.
May thay, trận chiến kéo dài đến hừng đông, cảm giác nguy hiểm khiến cậu nổi da gà cũng dần biến mất, không tấn công nữa. Cuộc chiến trên tường thành cũng sắp đến hồi kết, lũ côn trùng con thì chết, con thì trốn, dưới chân tường chất đầy xác côn trùng, mùi tanh khó ngửi ngập tràn không khí, khiến người ta buồn nôn.
Nhưng họ chẳng những không thấy ghê tởm mà còn nhìn xác côn trùng đầy đất một cách phần khởi.
Jeffers thô lỗ nhổ một ngụm nước bọt, nói với người bên cạnh: “Số côn trùng tấn công đêm nay nhiều nhất trong mấy tháng qua, có phải lũ côn trùng này điên rồi không?” Hắn cảm thấy việc này có hơi bất thường.
“Thì có sao? Nhiều côn trùng thế này, tiết kiệm một chút thì đến nửa tháng không cần ra ngoài đi săn.” Bạn hắn chẳng hề bận tâm đến chuyện đó.
Thor cũng mừng rỡ: “Ta phát hiện trong đám côn trùng này có mấy loại khá ngon, gần đây Leia ăn không ngon miệng, cần bồi bổ, lát nữa ta đổi một ít với các cậu nhé.”
“Được.”
Mọi người vừa giải quyết những con côn trùng còn sót lại vừa trò chuyện, sự phấn khởi hiện rõ trên nét mặt mệt mỏi cho thấy họ cực kỳ hài lòng, ai nấy đều ngóng trông chiến lợi phẩm.
Rạng sáng, côn trùng dưới chân tường thi nhau rút lui, binh lính mở cửa thành, chỉ đạo mọi người khuân xác côn trùng dưới chân tường vào thành, ai tham gia chiến đấu cũng có phần, định mức như nhau, không thấy có hành vi tranh chấp, cướp đoạt, hẳn cũng nhờ những binh lính đứng gác ở đằng kia.
Giản Lục đứng trong góc nhìn không chớp mắt, đảo quanh mấy ụ xác côn trùng chất đầy như núi tại khu đất trống, trước mỗi ụ đều có binh lính canh gác, chia xác và đá năng lượng cho các cư dân bậc ba tham gia chiến đấu lần này. Những binh lính đó trông không giống cư dân bậc ba, trên mặt họ cũng có hoa văn hình thú, nhưng hoa văn đẹp và liền mạch hơn, màu da cũng gần với Nhân loại chứ không sặc sỡ đủ màu như bọn Thor.
Hẳn những binh lính này chính là “cư dân bậc hai.”
Vậy cư dân bậc một thì sao? Có phải càng giống với Nhân loại?
Và trên cả cư dân bậc một có quý tộc hay không? Chắc hẳn quý tộc phải nắm giữ rất nhiều nguyên liệu và vũ khí mới có thể cai trị các cư dân bậc một, hai, ba.
Giản Lục âm thầm phân tích, đến khi Thor nhận số côn trùng thuộc về hắn xong mới cùng hắn quay về nhà.
***
Tại trung tâm thành Fiq, sâu trong điện thờ của phủ thành chủ, Tư tế đang làm phép tiên tri bỗng phun ra một ngụm máu, khuôn mặt chẳng mấy chốc đã tiều tụy mệt mỏi, làn da nhăn nheo toát lên vẻ già nua, lần tiên đoán này ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của hắn.
“Ngài Amite!” Người đàn ông cao lớn cạnh đó hét lên đầy sợ hãi.
Tư tế được gọi là Amite dường như đã già đi mấy tuổi, đôi mắt sâu hoắm khép hờ, bàn tay đặt trên tảng đá tiên tri dưới đất, khuôn mặt uể oải dần nhuốm vẻ sợ hãi như nhìn thấy thứ gì cực kỳ khủng khiếp.
Thành chủ thành Fiq, Frian cầm lọ thuốc phép thuật gần đó tự tay đút thuốc cho Tư tế, nhìn hắn với vẻ mặt lo âu.
Tư tế nhắm mắt ngồi im một lát, lúc lâu sau mới mở mắt ra, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt mình rồi thở dài một hơi.
“Ngài Amite, rốt cuộc là làm sao vậy? Có liên quan đến việc côn trùng đột nhiên tấn công tối hôm qua không?” Frian hỏi, có hơi khó hiểu, tuy tối hôm qua côn trùng tới rất đột ngột, song chuyện này xưa nay không hiếm, cuối cùng đều vượt qua được, từ cư dân trong thành đến chính họ đều quen rồi.
Thế nên hắn không hiểu cho lắm vì sao lúc gần đến hừng đông, Tư tế luôn ở sâu trong điện thờ bỗng gọi hắn đến đây rồi làm phép tiên tri, cuối cùng còn mang vết thương do bị cắn trả.
Tư tế gật đầu, giọng buồn man mác: “Frian, ta không biết đây có phải mệnh lệnh của Thần hay không, liệu có phải Thần lại vứt bỏ chúng ta thêm lần nữa.” Tư tế nhìn ra ngoài điện thờ, như xuyên thấu qua cửa cung điện nặng nề nhìn lên bầu trời u ám trên thành Fiq.
Frian không nói gì, hắn còn quá trẻ, sống ở đây từ lúc sinh ra cho đến khi lên làm thành chủ thành Fiq, quản lý tòa thành không mạnh lắm này, đứng vững trước áp lực đến từ côn trùng lẫn đồng loại, luôn biết chấp nhận mọi thứ, không hiểu được nỗi đau buồn của Tư tế.
“Frian, đêm qua, khi côn trùng tấn công thành, ta cảm nhận được một mối nguy hiểm lớn, chắc hẳn nó chính là một con vua trùng đến từ rừng Ma, may là lúc đó vua trùng không tấn công, không thì thành Fiq đã thành một đống đổ nát rồi.”
“Sao có thể như vậy được?” Frian cũng kinh hãi, không tin lắm: “Tập tính của côn trùng có thể đoán ra được, còn vua trùng sống ở rừng Ma xa xôi, đầy đủ thức ăn và những gì cần thiết, ghét những nơi nhân loại tụ tập, nên sẽ không ra khỏi rừng Ma.” Nghĩ một lát, Frian nói tiếp: “Thành trung tâm đặt giữa rừng Ma, không những côn trùng thèm thuồng mà người Satog cũng thèm khát, còn thành Fiq có lẽ do điều kiện khắc nghiệt, cũng chẳng có nhiều tài nguyên nên người Satog chẳng thèm tấn công.”
Tư tế nhắm hờ mắt, lắng nghe thành chủ nói, khi hắn nói xong, Tư tế lắc đầu.
“Frian, nửa tháng trước, qua việc tiên tri, ta cảm nhận được một sức mạnh tràn trề ngoại lai đột nhiên xuất hiện trong Vùng đất bị lãng quên.” Tư tế chậm rãi nói: “Đáng ra Đại tư tế trong thành trung tâm cũng phải cảm nhận được, nhưng sau đó nguồn lực lượng mạnh mẽ ấy kìm bị nén lại chứ không bung tỏa, vậy nên chuyện này mới không lộ ra.”
Tư tế thở dài: “Nửa tháng qua nó vẫn im lìm, tuy không biết nó là thứ gì, nhưng nó chưa hành động thì chúng ta tạm coi nó không nguy hiểm. Cho đến tối hôm qua, lúc côn trùng tấn công, sức mạnh của vua trùng ngấm ngầm nhìn trộm khiến ta lại cảm nhận được nguồn sức mạnh đáng sợ kia.”
“Đám vua trùng vẫn luôn sống ở rừng Ma, trong rừng Ma có năng lượng giúp chúng sống sót, thế nên chúng mới ở yên không ra ngoài, việc rời khỏi rừng Ma ảnh hưởng rất lớn đến sức mạnh và tuổi thọ của chúng, đó cũng là sự cân bằng Thần tạo ra cho mảnh đất này. Nhưng bây giờ vua trùng từ bỏ nơi ở và sức mạnh của mình, tiến vào hoang mạc, cậu có biết vì sao không?”
“Tất nhiên là vì sức mạnh bí ẩn đến từ bên ngoài vùng đất này phá vỡ thế cân bằng năm xưa Thần lập ra, khiến bọn vua trùng không thể quay về rừng Ma.” Tư tế thầm thở dài, nét mặt càng thêm buồn bã: “Lần này, không những ta không tiên tri được mà còn bị cắn trả, điều đó cho thấy thứ kia đã mạnh đến nỗi có thể làm nhiễu loạn thuật tiên tri.”
Frian sởn gai ốc, nuốt vội ngụm nước bọt: “ Tư tế, ý ngài là có lẽ thế giới này xuất hiện một luồng sức mạnh khác thường, thậm chí có thể phá vỡ thế cân bằng hiện giờ của Vùng đất bị lãng quên, khiến Vùng đất bị lãng quên phải phân chia lại lần nữa?”
“Không, có khi còn tệ hơn thế.” Tư tế thì thào.
Frian biến sắc mấy lần, hỏi tiếp: “Tư tế, liệu trước lúc đó thành trung tâm có tìm được ngọn nguồn sức mạnh nọ để sử dụng cho mình không? Như thế có tránh khỏi việc…”
Tư tế cười khẽ như đang giễu cợt sự ngây thơ của hắn, nhưng không đả kích hắn nữa, chỉ nói: “Cậu cũng không cần lo lắng quá, thật ra thành trung tâm còn đáng lo hơn, thành chính chiếm giữ những gì tốt nhất nên cũng lo lắng mối nguy trong rừng Ma nhất.”
Nói đoạn, hắn mân mê một viên đá tiên tri trong tay, suy tư: “Có lẽ chưa có gì là chắc chắn…”