Hà Nhất Trạch kẹp nhiệt kế, lại ho khan vài tiếng, “Nếu em có việc thì có thể đi.”
Thẩm Ngư đang dịch chân về phía cửa lập tức dừng lại, rũ đầu than thở, nhấc chân đi đến bên cạnh bàn rót một cốc nước đưa cho hắn, “Uống đi.”
Lại nói hôm đó cô ốm hắn cũng mang cô đi bệnh viện, dù cô nghĩ như nào cũng sẽ không hành động theo cảm tình.
Hà Nhất Trạch nhìn cốc nước đôi mắt hơi lóe sáng, “Cho tôi uống?”
Thẩm Ngư: “Đúng vậy, ở đây lại không có người khác!”
Hà Nhất Trạch nắm tay để ở trước miệnh, làm bộ làm tịch ho khan vài tiếng, nhận cốc nước uống một ngụm.
Không khí có phần xấu hổ, Thẩm Ngư dựa vào bàn không biết nên nói gì, rồi lại cầm lòng không đậu nhìn về phía thiếu niên.
Mà khi đôi mắt của người kia nhìn qua, Thẩm Ngư lại hốt hoảng dời ánh mắt, còn mah, ánh sáng hơi tốt che khuất khuôn mặt cô.
Không biết sau bao lâu, Hà Nhất Trạch đột nhiên mở miệng: “Giúp tôi lấy nhiệt kế ra.”
Thẩm Ngư: “Anh, anh tự lấy đi.”
Hai tay đều không có việc gì, còn bảo cô lấy nhiệt kế……
Hà Nhất Trạch sắc mặt càng lúc càng tái nhợt: “Tôi không biết xem nhiệt kế.”
Thẩm Ngư hơi sửng sốt, không nghĩ tới người thông minh như hắn lại không biết xem nhiệt kế, vội đi qua, ngón tay vói vào áo len, hoảng hốt lấy nhiệt kế ra nhìn thật lâu, cau mày nói: “Anh không phát sốt a……”
Hà Nhất Trạch không nói lời nào.
Làn da chỗ cô chạm vào truyền đến cảm giác tê dại, truyền đến trái tim.
“Anh?”
Hà Nhất Trạch ngước mắt, che dấu cảm xúc ở đáy mắt, “Phải không? Cổ họng có chút ngứa.”
Thẩm Ngư vội vàng rót một chén nước đưa cho hắn, “Uống nhiều nước.”
Lúc ra khỏi phòng Thẩm Ngư cả đầu đều là mơ mơ màng màng, lòng bàn tay cầm nhiệt kế, trên mặt còn nóng bừng.
Nhớ tới vừa nãy bàn tay to lớn còn đặt trên đỉnh đầu cô xoa xoa vài cái.
【 Ký chủ, hảo cảm của Hà Nhất Trạch lên 78, kém 2 điểm là tới thích, quá giỏi! 】
Trở lại phòng Thẩm Ngư kéo màn ra, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng nhành nhạt phủ lên thành phố rực rỡ, làm tâm tình sung sướng.
“Loại nam phụ như Hà Nhất Trạch, nếu ngươi vĩnh viễn đi phía sau hắn, hắn sẽ không để ý ngươi, chỉ có thêm chút gia vị.” Để Hà Nhất Trạch hiểu rõ được tình cảm của mình.
【…… Không hiểu. 】
Thẩm Ngư cảm thấy thân thể có chút lạnh lẽo, đóng cửa sổ kéo rèm, “Em không cần biết.”
*
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cuối năm khí hậu là lạnh lẽo nhất, không khí khô, xuyên áo lông cũng không thể giảm bớt lạnh lẽo.
Thẩm Ngư bọc kín mít đẩy xe đạp đến bên cạnh Hà Nhất Trạch, kéo khăn quàng cổ xuống, “Anh, lão ba nói, cuối kỳ nếu em đứng thứ 10 lố sẽ mang chúng ta đi núi Khổng Lâm chơi.”
Hà Nhất Trạch một thân màu đen áo lông, dáng người càng thêm cao gầy, khuôn mặt càng thêm đạm bạc cùng với khí chất bức người, ngũ quan càng thêm thâm thúy, mí mắt chưa nâng, ừ một tiếng.
“Nghe nói buổi tối trên núi Khổng Lâm có rất nhiều đom đóm.” Thẩm Ngư ngẩng đầu cười vui vẻ nói, giọng nói đột nhiên dừng lại rồi ủ rũ, “Nửa này khả năng sẽ không có đom đóm đi.”
Hà Nhất Trạch nhìn cô: “Núi Khổng Lâm bốn mùa là mùa xuân, lúc nào cũng có.”