Hắc Hoàng Hậu

Chương 26: Tách Ra



Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Thảo nguyên sao trời sáng rực, mênh mang.

Sao đầy trời, kết thành một khối như dòng sông.

Có lẽ câu kia dịch ra như duyên cớ.

Có lẽ Đại Hắc hết bệnh là duyên cớ.

Có lẽ A Lộc học cưỡi ngựa xong là duyên cớ.

Có lẽ không có gì là duyên cớ.

Lão ba không chỉ nấu bánh bao đen, mà còn móc ra một miếng thịt khô. Thịt khô thật cứng như đá.

Lão Ba xé thịt thành từng sợi nhỏ, tinh tế như tuyết, ném vào trong nồi.

A Lộc chưa từng ăn qua loại thịt khô này, không chỉ là thịt khô, trêи bề mặt còn có một lớp muối.

Cái này ăn vào sẽ rất có sức lực.

Tiểu tử choai choai giống như A Lộc sẽ không bao giờ có thể có được, chính là hiện giờ Lão Ba lại hào phóng đem thịt khô này xé vào nồi.

A Lộc nhìn động tác của lão, miếng miếng chảy ừng ực.

Tiểu Thần Hữu nhìn Lão Ba lưng còng, nàng cũng bắt chước gây thêm phiền toái, đem hoa trong tay đã gặm lộn xộn, ném một cây lại một cây vào nồi.

Lão Ba cũng không nói gì.

Tiểu gia hỏa gặm nửa ngày không việc gì, chính là loại hoa có thể ăn được, lúc này ném vào trong nồi thay thế rau dại.

Lão Ba xe thịt, xé rất cẩn thận. Nhìn đến ánh mắt A Lộc như sói đói, hắn xé một khối đưa cho A Lộc.

Hài tử choai choai chính là tuổi ăn tuổi lớn.

A Lộc có chút thụ sủng nhược kinh nhận lấy miếng thịt, hai ngón tay đặt trêи miếng thịt có chút cứng ngắc.

Bất quá ngón tay A Lộc không giống Lão Ba thô to uốn lượng mà lại thon dài. Lòng bàn tay lại càng không thua kém, dù sao cũng độ tuổi thiếu niên, một đôi tay vẫn được xem là sa thịt non mịn. Thế nên động tác xé thịt của hắn càng thêm đẹp tinh tế. Cũng thực trang trọng.

Vây quanh đống lửa nhìn nồi cơm, chờ ăn cơm. Đây chính là một sự kiện tốt đẹp, ít nhất là đối với A Lộc.

Ánh lử cũng chiếu lên khuôn mặt muội muội đỏ bừng.

Trước ăn ăn cơm chính là việc quan trọng nhất. Đến nỗi ngày mai phải đi thay thế Xương Cá, đối với A Lộc chính là việc của ngày mai. So sánh thì việc trước mắt mới quan trọng.

Lão Ba lại suy nghĩ khá sâu xa. Hắn một bên cầm cây gậy, khuấy nồi cháo, một bên nói: “Xương Cá là cái loại vô lại nhưng không có đầu óc, trước kia hắn thường tìm ta làm phiền, vì thế ta liền làm bộ nấu một nồi canh thịt người cho hắn xem, thực tế là chỉ đi nhặt cái xương cốt ném vào, về sau hắn chính là không dám làm phiền ta nữa. Không có đầu óc chính là so với người khác chết nhanh hơn.”

A Lộc có chút kinh ngạc. Hắn đã xác định người bị ném vào trong hồ xương cốt chính là Xương Cá.



“Trêи núi có ba loại người. Một loại là chủ lực chuyên đi cướp. Một loại giống như ta, làm việc trêи núi. Còn một loại người, già yếu, bệnh tật, bọn họ trở thành tù binh nhốt trong động, chờ biến thành xương trắng, ngươi chính là người có vận khí tốt.”

“Vâng, ta thực có vận khí tốt, có có muội muôi, có thần linh phù hộ.” A Lộc kiên định nói.

Lão Ba xuyên qua đống lửa nhìn tiểu gia hỏa, một đoàn nho nhỏ, vẻ mặt tươi cười, hắn cũng không tiếp tục nói gì.

Mùi thịt đã tràn ra, đã có thể ăn rồi.

Nhìn Lão Ba chính là thật cẩn thận bỏ thêm cháo vào thịt, A Lộc thực cảm động.

“Ba thúc, chờ ta có tiền, ta cũng cho ngươi ăn sủi cảo, so với hương vị này khẳng định chính là thứ ngon nhất.

Lão Ba nghiêm túc ăn cháo, không để tâm đến lời hứa hẹn của thiếu niên. Sống được đã rồi lại nói.

…………………….

Trời vừa tờ mờ sáng A Lộc liền xuất phát. Hắn cõng muội muội đi sơn trại, phía sau chính là ngựa Đại Hắc.

Xuyên qua sơn động thật dài, qua cây cầu, qua một đoạn đạo nhỏ, phảng phất như là đi vào một thế giới khác.

Trại nuôi ngựa của sơn động chỉ có thảo nguyên mênh ʍôиɠ, cùng ngựa, cùng Ba thúc lưng còng. Làm hắn cảm thấy an tâm.

Chính là bây giờ ở trêи sơn động, tiếng người ồn ào, đi đi lại lại, náo nhiệt giống như một cái chợ. A Lộc có chút khẩn trương, mỗi người ở nơi này đều thực hung ác. ALộc cảnh giác đi tới.

Sau đó trong đám người, A Lộc tìm thấy Tam đương gia trong đám người. Tươi cười ôn hòa, mặc áo trường bào. Tựa hồ như lời người tá thương nói, chính là bộ dáng hiền hòa.

Một người chạm vào Tam đương gia một chút, Tam đương gia cũng chỉ nhẹ nhàng duỗi tay tránh đi.

Sắc mặt A Lộc lại trắng xanh. Hắm biết Xương Cá tại sao lại biến mất.

Đột nhiên hắn cảm giác được Tam đương gia đang nhìn hắn, cả người A Lộc căng thẳng, thân thể không tự gác mà run rẩy.

“Ca Cao, Lượng Lượng tới.” Một âm thanh ấm áp đánh gãy cảm giác của hắn.

A Lộc cảm thấy sức lực một lần nữa về tới bên người. Hắn theo âm thanh của muội muội ngẩng đầu nhìn lại.

Lạc nương tử tới.

Lạc nương tử mặc váy áo màu trắng, bên ngoài là một kiện áo choàng cũng màu trắng, chính là vẫn không lấn át được da thịt trắng như tuyết kia.

Váy áo đều trắng, da thịt lại trắng sẽ giống như sáng lên.

A Lộc cảm thấy một ngày không thấy Lạc nương tử lại càng đẹp mắt.

Choai choai như A Lộc còn cảm thấy như vậy, càng không phải nói đến hán tử sơn trại.

Lạc nương tử xuất hiện quả thực làm sơn trại náo nhiệt một hồi thật dài.



A Lộc lo lắng muội muội nhào qua, đôi tay khẽ ấm nàng ở trêи lưng, cũng may muội muội thực nghe lời, chỉ là hô lên một câu.

Lạc nương tử tới gần, A Lộc cõng muội muội lùi về phía sau một bước, những người thấy một màn này, ha ha cười lên.

Nếu là bọn họ, Lạc nương tử tựa thiên tiên tiến lại, bọn họ nhất định sẽ đi lên, tuy rằng không dám làm cái gì, nhưng chỉ cần ngửi được mùi hương cũng tốt.

“Cái tiểu tử không biết tốt xấu tự nhiên lùi lại, chỉ sợ còn không biết nữ nhân tốt cỡ nào.”

“Chờ tới khi hắn biết nữ nhân tốt cỡ nào, khẳng định liền thú vị.”

“Ha ha ha…”

Một đám hán tử không kiêng nể gì cười nói.

Tam đương gia không cười.

“Nghe nói vị trí của Xương Cá bây giờ là của ngươi, xuống núi đáng cướp không thể cõng theo tiểu gia hỏa này, thời điểm ngươi ra ngoài đưa cho ta, ngươi còn sống trở về sẽ trả cho ngươi, khụ khụ.”

Lạc nương tử không biết vì sao, âm thanh khan khan, thời điểm đang nói chuyện còn ho khan một tiếng.

A Lộc tay nắm thành quyền, nhìn đám người xem náo nhiệt. Tam đương gia đứng cách đó không xa, hắn biết hắn chính là đang nhìn chính mình.

Hắn buông lỏng nắm tay, cẩn thận đem muội muội buông xuống đưa cho Lạc nương tử.

Ngày trước nhìn thấy Lạc nương tử muội muội liền nhào qua, hôm nay lại giãy giạu không chịu đi.

Muội muội túi lấy cổ hắn, gắt gao nắm lấy, rất là dùng sức lực, đôi mắt mở to nhìn trừng trừng.

A Lộc vỗ vỗ tay muội muội, miễn cưỡng cười nói: “Yên tâm, ca ca sẽ trở về đón ngươi.”

Tay Thần Hữu bị A Lộc bẻ ra, thực dùng sức, nàng rơi vào vòng tay của Lạc nương tử.

A Lộc đứng ở đó nhìn Lạc nương tử ôm Tiểu Thần Hữu đi.

Trong nháy mắt hắn cảm thấy chỉ còn lẻ loi lại một người.

Bởi vì Đại Hắc kia đều nhảy nhót đi theo phía sau Lạc nương tử rồi.

Người chung quanh đều đang cười.

Hắn nhìn thấy muội muội từ trêи vai Lạc nương tử cùng mình phất tay, nàng kêu “Ca cao”

Lạc nương tử ôm tiểu gia hỏa, nhìn thấy nàng còn ở bờ vai mình cùng ca ca phất tay, bất đắc dĩ nói: “Xa như vậy ca ca ngươi cũng không nhìn thấy.”

Tiểu Thần Hữu vẫn chấp nhất phất tay, ca ca thấy được, nàng cũng có thể thấy được ca ca.”

Có thể thấy được.

Nàng ghé trêи vai Lạc nương tử, nhìn ca ca ngày càng nhỏ dần, rất là khổ sở. Nàng không nói lời nào, chỉ là phất phất tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.