Hắc Hoàng Hậu Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu Đêm và ngày của thảo nguyên chênh lệch nhiệt độ rất lớn. Đêm qua suốt một đêm quần thảo giờ phút này còn ngủ say. A Lộc bị Lão Ba dọn ra bên ngoài, phía dưới thân lót tấm ván gỗ, hướng đón lấy ánh mặt trời. Ở chỗ bọn họ, phơi nắng chính là cách chữa bệnh. Thu thập A Lộc tay chân Lão Ba thật nhanh nhẹn, tiểu tử này tuy rằng bị thương nhưng thật chắc nịch. Chính là thu thập Tiểu Thần Hữu, Lão Ba liền cảm thấy luống cuống. Tiểu Thần Hữu tỉnh lại liền ị phân. Lão Ba nhìn nàng bò xoay vòng vòng, mày nhíu lại. Tay hắn thô to có thể bắt được một con ngựa con, chính là lúc ôm thịt nho nhỏ mềm mềm của tiểu gia hỏa lại run rẩy, sợ không cẩn thận liền ném ra ngoài. Tiểu gia hỏa ị phân xong, Lão Ba nhìn ra địa phương tiểu gia hỏa hay ị, liền thấy chỉnh tề một loạt thẳng tắp cải thìa, lão Ba cực kỳ thích, còn dùng tay nhổ cỏ một hồi. Có một mảnh đất có thể trồng rau, có hồ cốt bên nhà gỗ, dâng lên một cảm giác nên này có thể ở lâu. Ôm Tiểu Thần Hữu ị phân xong, lão Ba làm cơm sáng, tay nghề của hắn so với A Lộc tốt hơn rất nhiều, tuy cùng là bánh bao đen cùng rau dại, nhưng hương vị lại rất thơm. Không giống như A Lộc làm, chỉ là một nồi cháo, miễn cưỡng lấp đầy bụng. A Lộc nằm không quá yên, ngày hôm qua trơi vể còn không có cảm giác quá lớn, nay lại đau muốn chết. Không chỉ trên miệng vết thương, còn có một thân hôm qua căng thẳng, hôm nay xương cốt đều đau nhức. Hắn chỉ có thể nằm nhìn Ba thúc bận rộn. “Khai thật.” Lão Ba đem nồi bưng tói nói. Đưa cho A Lộc một cái chén, đặt trước mặt hắn. A Lộc giãy giụa đứng dậy, lúc này thấy muội muội ngồi một bên, cầm muỗng nhỉ, múc một muỗng cháo từ trong chén xiêu xiêu vẹo vẹo đưa tới trước mặt mình. A Lộc lập tức ngây ngẩn cả người. “Ca cao, ăn.” Tiểu Thần Hữu giơ cái muỗng nói. A Lộc hé miệng ăn. Tiểu Thần Hữu lại múc một muỗng chó chính mình, ăn một ngụm xong, sau đó lại múc một muỗng đút cho ca ca. Hai người ngày thường vẫn ăn như vậy, mỗi người một ngụm, chỉ là trước kia A Lộc đút cho muội muội, hôm nay lại là Tiểu Thần Hữu đút cho ca ca. Lão Ba ngồi một bên yên lặng ăn. Nhìn cảnh tượng như vậy cũng không hé răng. Ăn cơm xong, lão Ba đi chăm sóc đàn ngựa. Cơm nước xong A Lộc phơi nắng, có chút cảm giác khuây khỏa. Tiểu Thần Hữu không có chạy loạn, ngoan ngoãn ngồi chơi bên cạnh ca ca. Lúc này đại hán tử mang theo một cái túi đi lại đây. Hắn dừng lại trước mặt A Lộc, lay động một hồi mới ngồi xuống. Nhìn xuống thấy một tiểu tử lười biếng nằm phơi nắm, bên cạnh còn có một tiểu hài tử giống như một cái bánh bao nhỏ. “Đây” một tiếng, hắn đem túi trên tay ném xuống mặt đất. “Tam đương gia kêu ta tới đưa cho ngươi!” Đại hán tử mở miệng, liền phun ra mùi rượu, tóc lộn xộn, một bộ dạng ngái ngủ. Hắn lấy đồ vật lại đây chính là chiến lợi phẩm cướp bóc được. Nếu không có Tam đương gia dặn dò, hắn khẳng định sẽ rút bớt đi phân nửa. Chính là Tam đương gia chỉ hỏi hắn một câu, làm hắn trở nên thanh tỉnh rất nhiều. Tuy nhìn Tam đương gia lịch sự văn nhã, vẫn chính là một người thật cần kiêng kị. Hắn không biết vì sao lần đầu đi ăn cướp tiểu tử này lại hung mãnh như vậy, không muốn sống nhào tới, bị thương rất nặng, trên người còn cắm đao còn có thể sống sot trở về. Nhớ rõ thời điểm chính mình thiếu chút nữa là đái rong quần, tuy rằng miệng kêu giết, tay chân đều run, chạt nửa đường liền muốn quay về. Tiểu tử còn trẻ đã như vậy, ai biết tương lai sẽ thành cái dạng gì. Tóm lại, người tàn nhẫn không là không cần đắc tội. Đại hắn tử ném túi xuống loạng choạng đi trở về. Phải trở về cuống hoan, sống mơ mơ màng màng. Ăn thịt uống rượu chơi nữ nhân, chính là không uổng công tồn tại. A Lộc nhìn chằm chằm túi trước mặt, Tiểu Thần Hữu cũng chú ý nhìn túi bò lại đây. Nàng vốn dĩ đang ngồi bên cạnh ca ca thật nhàm chán. Sức lực Tiểu Thần Hữu vẫn là khá lớn. Tuy rằng không hể đem vật trong túi lấy ra, nhưng nàng có thể thò vào thăm dò đồ vật bên trong. A Lộc dựa lưng, liền thấy muội muội cả người chui vào trong túi, một lát sau liền thấy nàng kéo ra một khối thịt to. Một khối rất lớn, đặc biệt là muội muội kéo ra tới, so với mặt nàng còn to hơn. Phía trên còn có huyết sắc đỏ tươi, có thịt văn đan chéo. Hẳn là thịt bò. Tuy rằng chính mình ngày hôm qua một thân là máu, hiện tại nhìn thấy khối thịt A Lộc vẫn có chút kϊƈɦ động. Kết quả liền thấy muội muội hé mồm ở trên miếng thịt cắn một ngụm. Nàng không có răng, đều không cắn xuống được, môi lại dính máu, mày nhăn lại giống như tiểu lão đầu. “Tiểu Hữu, không thể ăn.” A Lộc mở miệng nói. Tiểu Thần Hữu ngẩng đầu nhìn ca ca, vẻ mặt ủy khuất gật đầu. Nhìn khóe miệng nàng còn dính máu hồng hồng, đẹp dị thường. A Lộc rất muốn xoa xoa đầu nàng, bất quá hiện tại hắn giơ tay liền đau, chỉ có thể cười khổ một tiếng. Đẩy thịt bò ra, Tiểu Thần Hữu tiếp tục chui vào trong túi, kéo ra một cái túi bột trắng. Nàng ngửi thấy một chút mùi hương, không có mùi máu tươi, mới thật cẩn thận vươn đầu lưỡi liếm. Kết quả mặt dính bột trắng. A Lộc nhìn muội muội đen tuyền đi vào, lại trắng bạch chui ra, rất muốn cười. Bất quá hắn liền cảm thấy đau, hắn vẫn là nhịn xuống. Muội muội giống như có điểm tham ăn, cái gì cũng đều dùng miệng nếm. “Tiểu Hữu, cái này cũng không thể ăn sống.” A Lộc lại nói một lần nữa. Nói xong lại thấy muội muội trợn to mắt, vô tội nhìn chính mình, cái mũi, gương mặt trắng bạch. Tiếp theo lại chui vào trong túi. Lần này nàng lấy ra hai kiện áo bông, một lớn một nhỏ. Cũng may nàng không cắn áo bông, A Lộc thở phào nhẹ nhõm, lại thấy tiểu gia hỏa đem áo bông kéo tới ném lên người hắn. Tiểu Thần Hữu không thể đứng lên, một bên bò lại kéo quần áo lại đây. Mùa đông ban ngày cũng không ấm, gió cũng lớn, A Lộc vẫn có điểm lạnh, nhìn muội muội vụng về cho mình áo bông, mắt A Lộc lại đỏ. Nhìn muội muội lại bò tiến đến cái túi, trong đầu hắn đã nghĩ không còn đồ vật đi, thời điểm nhìn thấy muội muội kéo áo bông ra, A Lộc liền thấy túi xẹp xuống, lúc này liền nhìn thấy hình dáng của đầu tiểu gia hỏa. Một lát sau, liền thấy muội muội bò ra tới. Trong tay cầm một đĩnh bạc. A Lộc nhìn đến trên đĩnh bạc có nước miếng, liền biết muội muội làm gì bên trong, khó trách lại lâu như vậy, hẳn là nếm khối bạc một chút. Bạc rất sáng. Dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh. So với lần trước trộm của đại quản gia thì khối bạc kia còn to hơn. Cầm thỏi bạc kia hắn bị đá hộc máu, còn bị đuổi theo đêm khuya chạy vào thảo nguyên. Hiện tại trên người hắn có nhiều điểm chảy máu, lạc được đến một thỏi bạc. Tiểu Thần Hữu không có ném tốt, khối bạc lăn lộ cộc từ trên người A Lộc lăn xuống, rơi xuống trên cỏ, đập cong một đám cây cỏ. Tiểu Thần Hữu xoay người bò qua, đem thỏi bạc nhặt tới nhét vào trong túi ca ca, cùng bảo bối khác của nàng trong đó cất tốt. Trên cỏ bị áp cong kia không biết vì cái gì thời điểm gió to thổi qua, lắc lư, trở về hình dạng trước khi bị đĩnh bạc áp qua.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.