Hắc Hoàng Hậu
Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu.
Nhà nghèo mà bị bệnh, mạng sống tất như treo lên ngọn cỏ.
Hài tử không có cha mẹ giống như cỏ ngoan cường.
A Lộc bị đâm nghỉ ngơi mười ngày liền khỏe. Mười ngày này cũng coi như từ lúc hắn hiểu chuyện cho đến nay, là lúc nhàn nhã nhất.
Mở mắt ra có người cho ăn, có thể suốt ngày cái gì cũng không làm, nằm phơi nắng.
A Lộc cảm thấy mình thật may mắn, hắn nghe lão Ba nói người bị vết thương này khả năng sẽ bị đưa đến động tù binh, không ai muốn tới.
Đương nhiên vào động tù binh rồi có thể sống sót trở ra cũng chính là hy vọng xa vời.
Nơi đó chính là địa ngục.
Tuy rằng không biết xương cũ ở núi xương trắng là xương nơi nào tới, nhưng xương mới phần lớn là từ động tù binh tới.
Bên kia có hồ xương cốt, người bị đẩy vào không lâu liền sạch sẽ chỉ dư lại xương cốt.
A Lộc có lão Ba chiếu cố, còn có Lạc nương tử mỗi ngày vẫn sẽ lại đây một chuyến. Cho nên tạm thời sẽ không có người lại đây gây phiền toái.
A Lộc có một loại hạnh phúc an ổn.
Bên người hắn có một con chim lớn, bởi vì lão Ba cũng không xác định có phải ưng hay không, tuy rằng trông có một cái mặt tương tự con người.
Nhưng con chim này liền đánh không lại Tiểu Thần Hữu, như thế cũng quá yếu đuối đi.
Đầu tiên bị ngựa đá bị thương, sau đó mỗi ngày đều bị Tiểu Thần Hữu khi dễ, thời điểm Tiểu Thần Hữu thấy hắn không vừa nắm liền sẽ nắm lấy lông mao của nó.
Rõ ràng cánh đều tốt lại còn mặt dày ăn vạ bên người A Lộc không chịu đi. Thập phần tham ăn không nói, còn bắt nạt kẻ yếu.
Bên kia bị Đại Hắc cùng Tiểu Thần Hữu thu thập thảm, nó quay đầu liền muốn khi dễ tiểu Thứ, vốn sĩ Thứ một thân bị thương còn phải phòng bị bị nó đánh lén.
Thân thể A Lộc không thể vận động mạnh, liền tùy ý để con chim lớn kia ở lại.
Chờ mấy ngày sau thân thể A Lộc năng động, con chim kia vẫn cứ nhắm mắt theo đuôi.
Nó bay một hồi tính bay đi, sau đó còn bay trở về.
Hơn nữa vì chứng minh bản thân so với quái hai chân và bốn chân còn hữu dụng hơn, thường ngày nó còn ngậm một ít thỏ hoang, chuột núi lại đây.
Cứ như vậy thức ăn của bọn họ ngày càng tốt.
A Lộc cũng không có đuổi nó đi, thậm chí còn đặt cho cái tên, kêu là Ngọc.
A Lộc không nói rằng mẹ hắn tên cũng có một chữ Ngọc, càng không nói ngày đó đi cướp bóc thấy mẹ, càng không nói mẹ hắn một đao làm hắn trọng thương.
Hắn biết Ngọc thích nghe hắn dùng cái vòng kia thổi âm thanh.
Cơ hồ mỗi đêm hắn sẽ dùng vòng lên luyện tập thổi, đầu tiên âm thanh thổi ra chỉ hô hô, hiện tại A Lộc đem làn điệu chăn thả nơi thảo nguyên dung nhập vào, rất dễ nghe.
Lão Ba làm một cái nhà nhỏ bên cạnh nhà gỗ. Nhà này dùng rất nhiều gỗ, không biết lão Ba kéo từ nơi nào tới.
Lão Ba tuy rằng lưng còng, nhưng lại rất có năng lực.
Xem động tác của hắn, tựa hồ nhà kia chính là của thợ mộc thuần thục làm nên. Còn nhà gỗ bên này chính là dùng gỗ thừa làm, rách tung tóe.
Chính A Lộc tận mắt thấy Ba thúc một mình làm nên. Không biết Ba thúc dùng cách gì, mấy đầu gỗ nhìn như mấy đại hán mới có thể đẩy lên, không biết hắn làm thế nào, nhẹ nhàng đẩy, liền dậy, còn thực vững chắc.
A Lộc đẩy đẩy, không di chuyển một chút nào. Không biết nghề mộc thuần thục như Ba thúc tại sao lại ở sơn trại nuôi ngựa.
A Lộc không hỏi.
Chính mình cũng không phải cũng thế sao, một tiểu lâu la của sơn trại. Trước kia đánh chết A Lộc cũng không nghĩ đến chính mình sẽ trở thành thổ phỉ thảo nguyên.
Ba thúc dọn về đây, lập tức náo nhiệt.
Nhà gỗ nơi này có lão Ba lưng còng, có A Lộc, có Tiểu Thần Hữu, còn có hai con ngựa, một con đại điểu. Thảo nguyên trầm mặc nay lại mỗi ngày đều náo nhiệt.
Có Tiểu Thần Hữu, luôn luôn là không an tĩnh được.
Nàng bắt đầu học nói chuyện, mỗi ngày đều oa oa nói cái gì không ngừng, có chút có thể nghe hiểu, có chút căn bản không nghe hiểu nàng đang nói cái gì. Bất quá nàng thực thích nói.
A Lộc cảm thấy chính mình là đang tĩnh dưỡng, liền tiếp tục giúp Ba thúc làm việc.
Hắn giờ chính là đã tham gia cướp bóc, ngày thường ở sơn trại liền không cần làm việc, chỉ cần dưỡng cơ thể tốt, chờ thời điểm cướp bóc tiếp theo là được.
Chính là A Lộc không có cảm giác ỷ lại, có thể đi lại rồi, hắn liền giúp Ba thúc chăm sóc đàn ngựa.
Hắn không có thay ngựa khác, sơn trại có quy củ, đi cướp bóc mỗi người chỉ có thể cưỡi một con ngựa, đến chết vẫn là ngựa của ngươi, không thể đổi ngựa khác, bất quá ngươi phải có năng lực đoạt được ngựa mới.
Đương nhiên cũng không phải ai cũng đều có thể có ngựa, A Lộc là thế thân của Xương Cá, nên có thể dùng ngựa của Xương Cá.
Bình thường những người khác đều là tham gia cướp bóc, xem biểu hiện. Biểu hiện không tốt vẫn là chỉ có thể đi bộ, hỗ trợ lấy đồ vật, làm hậu cần. Biểu hiện ưu tú mới có thể có ngựa.
Trong đội ngữ cướp bóc cũng có ba bảy loại người. Cưỡi ngựa là nhất đẳng, thời điểm đi cướp bóc cũng chính là người nguy hiểm nhất, xông trận đầu tiên, đao thật kiếm thật chém xuống, đồ vật được phân cũng được nhiều nhất.
Tiếp theo là cưỡi lừa, bọn họ chủ yếu phụ trách vận chuyển đồ vật, tính nguy hiểm ít hơn một chút, nhưng đồ vật được chia đến cũng ít.
Thảm nhất chính là cái gì cũng đều không có, chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi. Loại người này ở sơn trại thời điểm cướp bóc chính là được quăng ra hấp dẫn sự chú ý, người sơn trại sẽ không bận tâm an nguy của họ, thời điểm giết chóc chính là không phân biệt có thể giết.
Cho nên từ phương diện kia mà nó, A Lộc chính là thập phần may mắn.
Lão Ba thấy hắn còn sống trở về không ngừng giảng giải, trước kia không nói, đại khái nội tâm lão Ba cũng không nghĩ tới A Lộc có thể sống sót trở về.
Hiện tại còn có hy vọng A Lộc sống lâu một chút.
“Ngươi là Tam đương gia mang lên núi, thân thể ngươi tốt rồi thì liền đi tìm hắn.”
A Lộc liền nhớ tới bộ dáng của Tam đương gia, ở sơn trại có thể xem như hiền lành.
Chính là nghe Ba thúc lại nói tiếp, tựa hồ đều cảm thấy Tam đương gia là người không tồi.
Đêm đó hắn nhìn thấy người đem Xương Cá ném ở hồ xương cốt, chính là Tam đương gia. A Lộc không dám nói với người khác, nhưng trong lòng có chút kiêng kỵ.
Tam đương gia khẳng định là một người rất lợi hại, nghe Ba thúc lại nói tiếp, sơn trại một chút nhân tình đều không có, huynh đệ có chết đi, những người khác không phải là thương tâm, mà là nghĩ đến làm thế nào có thể đem đồ vật của hắn chiếm làm của riêng. Huynh đệ bị thương nặng không phải nghĩ đến cách trị liệu, mà là ném vào động tù binh chờ chết.
Địa phương tàn khốc như vậy lại đi khen Tam đương gia tốt.
Người tốt chân chính mà ở nơi này, xương cốt đều đã bị dẫm vụn.
“Vâng, ta một hồi liền đi tìm Tam đương gia.”
Mặc kệ như thế nào, A Lộc vẫn nguyện ý nghe theo ý kiến của Ba thúc.
Ba Thúc chính là so với mình sống lâu hơn.
Nhìn thiếu niên nghe lọt, lão Ba lại nói: “Tam đương gia thích Lạc nương tử, thời điểm ngươi đi, đem muội muôi trên lưng.”
A Lộc nghe được Ba thúc nói như thế, vẻ mặt kinh dị, thậm chí trong nháy mắt liền suy nghĩ ra một đống sự tình.
Chính là tiếp theo bị Ba thúc cốc cho một cái.
“Ngươi đừng có nghĩ vớ vẩn, toàn bộ người sơn trại có ai mà không thích Lạc nương tử, những tên súc sinh đó khi uống say đều kêu tên Lạc nương tử.”
“Đại đương gia không phải thực sự thích Lạc nương tử?”
A Lộc cảm thấy Tam đương gia đáng sợ, giống như rắn che giấu nọc độc. Đại đương gia lại là đáng sợ chính là ác hổ chói lọi, như tùy thời điểm đều có thể đem người cắn chết, hung khí lộ ra ngoài, toàn thân đều tản ra hơi thở đáng sợ. Ai cũng có cảm giác không thể trêu chọc.
“Đại đương gia….. chuyện của Đại đương gia ngươi đừng hỏi đến, hắn đã từng đem tiểu thiếp của mình thưởng cho huynh đệ sơn trại, luân phiên chơi ba ngày ba đêm.”
Lão Ba nói xong, giống như thở dài một hơi, lại giống như không.
A Lộc lại ngây ngẩn cả người.
Hắn quay đầu, vừa lúc nhìn đến Lạc nương tử đang ôm muội muội bú sữa. Lạc nương tử lại mặc một áo choàng mới, lông hồ ly tuyết trắng, sống lưng thắt lại, đứng ở kia vẻ mặt tươi cười.
Âm thanh muội muội giòn giòn truyền đến:
“Lượng Lượng, đẹp.”
Lạc nương tử cười càng đẹp mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.