Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 17: Cha ngô cũng là đồ cặn bã



Chờ người mặc váy màu xanh nhạt nhìn thấy Ngô Mộng nằm trên mặt đất, trán và tai chảy máu, bà ta hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Ngô Thiên Tứ cũng hoảng sợ, hắn giống như lại thấy được lúc đó, Ngô Sâm Nhược tuổi còn nhỏ đứng trên lầu, mặt không chút thay đổi, mà ở dưới lầu, là một bãi máu thịt lẫn lộn.

“Nghiệt tử, súc sinh, đó là em gái của mày!” Ngô Thiên Tứ xông lên, ngón tay phát run chỉ Ngô Sâm Nhược.

Ngô Sâm Nhược không sao cả mở miệng: “Đâu có chết, gấp cái gì.”

Người phụ nữ mặc áo vàng nhạt ôm lấy Ngô Mộng, thấy Ngô Mộng có thể nói chuyện, vội vàng ôm Ngô Mộng sang phòng cách vách, Ngô Viên Viên đi theo, lúc nãy dưới lầu ả nghe tiếng đánh nhau, nhưng lại không biết là Ngô Mộng bị đánh.

Ngô Thiên Tứ đánh chết Ngô Sâm Nhược, nhưng lời uy hiếp của Phương Thiên Lạc lại xuất hiện bên tai, hắn phải nhịn xuống, biểu cảm trên mặt lúc này là ghét bỏ và khinh thường: “Mày cút đi cho tao, về nhà họ Phương đi, nhà họ Ngô không cần mày.”

Không đợi Ngô Sâm Nhược mở miệng, Mộc Tuyết giả vờ khập khiễng bước ra, giống như Bạch Liên hoa yếu đuối gọi một tiếng: “Chú Ngô.”

Hoàn toàn không ngờ lại có người ngoài, Ngô Thiên Tứ lúc này mới phản ứng lại nhớ Ngô Viên Viên khi nãy có nói, Sâm Nhược dẫn một đứa con gái về. Nhìn đứa con gái này, hắn cho rằng, gia đình khẳng định rất tốt, không biết tại sao lại đến đây.

“Chú Ngô, mọi chuyện hôm nay đều là người ta dựng lên, không thể trách Sâm Nhược.” Mộc Tuyết đáng thương nói, hốc mắt cũng đỏ: “Con bị trật chân, Sâm Nhược nói dẫn con về thoa rượu thuốc. Kết quả không biết tại sao, chị Ngô Mộng bóp cổ con còn muốn tát con, đập đầu con vào tường, làm con choáng váng đầu óc……”

Nói xong Mộc Tuyết liền khóc lên, vừa kéo vừa khóc, thân hình nho nhỏ gập lại: “Chú nhìn xem, đầu của con bị đụng xưng một cục to. Sâm Nhược xuống dưới lầu lấy rượu thuốc, nghe được âm thanh đi lên, muốn tách chị Ngô Mộng ra, kết quả anh Ngô Tân và anh Ngô Lỗi không cho, nên mới xảy ra đánh nhau. Chị Ngô Mộng giống như bị quỷ nhập, chính mình gặp trở ngại còn tự cào lổ tai, con nói như vậy, chú nhìn mọi việc thì sẽ rõ…… Ô ô ô…… Chú, nhà các người thật đáng sợ…… Sớm biết vậy con sẽ không đến đây…… Thật dọa người……”

Quỷ nhập – ba chữ này làm cho lưng Ngô Thiên Tứ phát lạnh, hắn đối với Ngô Sâm Nhược một chút tin tưởng cũng không có, nhưng trên đầu cô gái nhỏ trước mặt, quả thật có một cục u. Nếu cha mẹ đối phương đến quậy, vậy thể diện nhà hắn ném ở đâu đây.

Ngay khi mắt Ngô Thiên Tứ dao động, Mộc Tuyết nhìn chằm chằm Ngô Thiên Tứ, cố gắng tập trung cảm giác trong lòng vào đôi mắt, truyền ra ngoài.

Ngô Thiên Tứ trừng mắt nhìn, trong lòng lại dâng lên chút hoài nghi, nếu chuyện cô gái này nói là thật thì sao? Vạn nhất này cô gái nói là thật sự, mình lại đuổi Sâm Nhược về nhà họ Phương, vậy nhà họ Ngô và nhà họ Phương sẽ cắt đứt hoàn toàn. Thật ra cô gái này rất giống như đang nói thật…… Ừ…… Ngô Mộng thật đáng ghét, Ngô Tân Ngô Lỗi lại làm mất mặt, sao lại ở trước mặt khách nháo um lên như vậy!

“Sâm Nhược, cho dù là vậy, con cũng không nên đánh hai em trai thảm như vậy. Ngô Tân, Ngô Lỗi, hai đứa nghĩ cái gì, cô gái nhỏ này là khách, xin lỗi, lập tức xin lỗi.” Ngô Thiên Tứ uy nghiêm chuyển hướng qua hai anh em Ngô Tân Ngô Lỗi.

Hai anh em trừng lớn mắt chó, khiếp sợ vô cùng, đơn giản như vậy mà cha đã tin con nhỏ kia???

“Xin lỗi, sao hôm nay hai đứa cũng không chịu nghe lời?” Ngô Thiên Tứ nhíu mày, bình thường hai anh em này cũng không hiểu chuyện như vậy sao? Tại sao lúc này lại thấy không thuận mắt, thật phiền não.

Không biết Ngô Thiên Tứ đã bị cảm xúc của Mộc Tuyết ảnh hưởng, hai anh em cắn răng, cuối cùng không cam lòng xoay người xin lỗi Mộc Tuyết: “Thật xin lỗi.”

Bổng nhiên một âm thanh vang lên, mọi người đều nhìn xuống dưới lầu, Tống Ngôn Mục và Lưu Sảng đi vào, Lưu Sảng vừa đi vừa ồn ào: “Chú Ngô à, sao nhà chú ngay cả cửa cũng không đóng vậy.”

Ngô Thiên Tứ dừng lại, đi xuống lầu: “Sao hôm nay Ngôn Mục và tiểu Sảng lại đến đây?”

Tống Ngôn Mục nhìn lên lầu, hết sức kỳ lạ nói: “Con tới đón bạn gái.”

Trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, Ngô Thiên Tứ nhìn Sâm Nhược ôm Mộc Tuyết xuống lầu, cảm thấy nhứt đầu: “Cậu, bạn gái cậu?”

Tống Ngôn Mục tiến lên tiếp nhận Mộc Tuyết, ôm như trước: “Đúng vậy, bạn gái con. Vừa nãy Sâm Nhược có gọi điện thoại, bảo con tới đón người. Ơ? Tiểu Tuyết, trên đầu em sao lại có một cục u?”

Có một cục u…… Lời này…… Mộc Tuyết vừa giả bộ ủy khuất vừa ói, anh không thể nói uyển chuyển hơn sao, tỷ như đầu em sao lại gồ lên? Không đúng, như vậy cũng không được, quên đi.

“Vừa nãy, chị Ngô Mộng dập em vào tường……”

“Chú Ngô, đây là xảy ra chuyện gì?” Khẩu khí Tống Ngôn Mục lạnh vài phần.

Tuy rằng trong lòng không quá coi trọng Tống Ngôn Mục, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Tống, Ngô Thiên Tứ nhứt đầu: “Chỉ là mâu thuẩn giữa con nít thôi, Mộng Mộng đã bị dạy dỗ rồi, Sâm Nhược cũng dập nó vào tường, nó cũng bị thương nặng.” Thái độ Ngô Thiên Tứ hòa ái lại thành khẩn: “Ngôn Mục con đừng để trong lòng, ta đã bảo hai anh em Ngô Tân xin lỗi rồi……”

Mộc Tuyết chớp chớp mắt, cảm xúc cuốn hút mất đi hiệu lực? Cảm xúc của mình truyền ra không thể gián đoạn? Nếu không sẽ mất đi hiệu lực? Hay là nói hôm nay cảm xúc của mình cũng mãnh liệt như buổi tối ngày hôm đó, cho nên hiệu lực mới nhỏ?

“Kêu Ngô Mộng ra xin lỗi đi, vô duyên vô cớ bắt nạt người khác, thật sự không thể nào nói nổi.” Tống Ngôn Mục nhã nhặn cười rộ lên, nhưng lại làm người ta không thể lùi bước.

Trên lầu, người phụ nữ mặc váy xanh mở cửa phòng ra, nước mắt nước mũi: “Ngôn Mục à, chờ Du Hà và chú năm con kết hôn thì chúng ta chính là người một nhà, Mộng Mộng đã bị ủy khuất lớn như vậy, không nên làm khó con bé nữa, Mộng Mộng đáng thương của mẹ, nếu con xảy ra chuyện gì không hay mẹ biết phải làm sao bây giờ, anh hai con quá nhẫn tâm quật thật không phải người mà là đồ súc sinh, là ma quỷ, một chút tính người cũng không có, mẹ phải dẫn con đi khỏi đây, đi khỏi đây a, bằng không bị hại chết cũng không giải được oan ức……”

Mộc Tuyết nhìn chằm chằm kia người phụ nữ kia, ngưng tụ tinh thần lực.

Câm miệng!

Yết hầu người phụ nữ mặc váy xanh như bị người ta bóp chặt, trong lòng bà ta còn có thiệt nhiều lời muốn nói, nhưng đột nhiên lại không muốn nói, hơn nữa trong lòng tràn ngập hèn mọn và coi như kẻ thù, bà ta chậm rãi im lặng, biểu tình càng ngày càng giống với Mộc Tuyết.

Tống Ngôn Mục sâu sắc phát hiện điểm này, anh vội vàng ấn mặt Mộc Tuyết vào ngực mình, không cho người khác phát hiện.

“Chú Ngô, chú thật may mắn khi có đứa con là Sâm Nhược, bằng không chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Chú sẽ không coi tôi như một đứa con nít, vốn không có uy hiếp?” Tống Ngôn Mục khẩu khí ôn hòa như đang bàn luận thời tiết hôm nay tốt hay không, lại làm Ngô Thiên Tứ cả người cứng ngắc: “Tôi đi trước, hy vọng ngày mai, Ngô Mộng có thể tìm tôi tự mình giải thích. Nếu không, tôi nghĩ, Ngô Du Hà có chị em ác độc như vậy, nhà họ Tống sẽ coi khinh.”

Nói xong, Tống Ngôn Mục ôm Mộc Tuyết, thản nhiên rời đi. Lưu Sảng ngây ngốc đứng ở đó, không biết là đi theo Tống Ngôn Mục hay là ở lại.

Ngô Sâm Nhược nâng nâng cằm với Lưu Sảng, Lưu Sảng mới cùng chào Ngô Thiên Tứ, sau đó chạy bịch bịch.

Nhìn người mặc váy xanh còn nghiêm mặt đứng đó, Ngô Thiên Tứ nói: “Tương Trúc, Mộng Mộng sao rồi?”

Người tên là Trần Tương Trúc chậm rãi nói: “Không sao, không chết được.”

Ngô Thiên Tứ lập tức dừng bước, hắn không tưởng tượng được ngẩng đầu, Trần Tương Trúc lại vừa xoay người đi về phòng.

Kết quả Ngô Mộng thật đúng là không sao, chỉ có cái trán bị trầy, lỗ tai bị cào rách, có vẻ chật vật, đoán chừng là bị Ngô Sâm Nhược đánh nên có thêm tính nhẫn nại, chống chọi chịu đòn. Trần Tương Trúc từ cảm xúc oán hận đi ra, không biết nên nói cảm giác này như thế nào, nhưng cảm thấy không thích hợp, đặc biệt ánh mắt quái dị của Ngô Thiên Tứ nhìn bà ta.

“Thiên Tứ, cái thằng Ngôn Mục kia, em cảm thấy…… Chúng ta nên coi trọng?” Người phụ nữ mặc váy màu vàng do dự nói: “Dù sao cũng là con cháu nhà họ Tống.”

“Ngọc Thải, em không hiểu. Tống Ngôn Mục tuy rằng là con cháu, nhưng nhà họ Tống không muốn cho nó làm người thừa kế, bất luận là giới chính trị hay là thương mại. Cho nên, dù nó có thể làm, cũng không được tán thành, vô dụng thôi.” Ngô Thiên Tứ thở dài: “Đương nhiên, cũng không thể đắc tội, ngày mai đưa Mộng Mộng đi xin lỗi đi.”

Ngô Mộng vừa nghe, lập tức nước mắt tuông rơi: “Cha, rõ ràng là đứa con gái kia mắng con trước, nó mắng con là con riêng, là đồ đê tiện…… Con mới đánh nó……”

Lắc đầu, Ngô Thiên Tứ vuốt đầu Ngô Mộng: “Nhưng cũng không có cách nào bây giờ nó là bạn gái Tống Ngôn Mục. Chờ bọn chúng chia tay, con đi dạy dỗ cũng không muộn.”

Ngô Mộng yên lặng cắn răng.

Ngô Thiên Tứ nhìn hai người tình Trần Tương Trúc và Bạch Ngọc Thải, không biết tại sao lại nhớ tới vợ cả Phương Thụy Mẫn đi du lịch nước ngoài hơn một năm vẫn không thấy về. Nếu không, cũng đưa Ngô Sâm Nhược ra nước ngoài.

Sau khi chấm dứt trò khôi hài này, Mộc Tuyết bị mang về nhà Tống Ngôn Mục tháo trang sức tắm rửa, trở về hình dáng ban đầu.

Giống như thời gian ma pháp hết hiệu lực, từ công chúa biến trở về cô bé lọ lem, Lưu Sảng vỗ tay một cái: “Tiểu Tuyết, em bây giờ và vữa nãy y như hai người vậy!”

Mộc Tuyết cảm thấy công lực trợn mắt của mình càng ngày càng thâm hậu, động tác càng ngày càng thuần thục.

Đang chuẩn bị đi, đột nhiên Mộc Tuyết nhớ tới một chuyện, vì thế ôm thử tâm tính muốn thử hỏi Tống Ngôn Mục: “Em muốn mua phòng ở chợ Nông Mậu, nhưng em không đủ tuổi, chuyện này, anh có thể giúp em không?” Nói xong Mộc Tuyết lại bổ sung: “Em có tiền.”

Tống Ngôn Mục tự hỏi: “Cho anh vài hôm, anh sẽ cho em một câu trả lời thuyết phục.” Nói xong, Tống Ngôn Mục không biết từ đâu lấy một cái di động màu hồng nhạt ra ném cho Mộc Tuyết, dặn dò: “Tiểu Tuyết, trong này chỉ có số của ba người bọn anh, nếu có chuyện gì lập tức gọi điện.”

“Sâm Nhược có di động?” Mộc Tuyết không chút khách khí nhận lấy.

“Lúc trước ngại phiền toái, bây giờ có.” Tống Ngôn Mục xoa xoa đầu Mộc Tuyết: “Hôm nay biểu hiện rất tốt, nhưng mà rõ ràng Trần Tương Trúc so với Ngô Thiên Tứ nhiễm ít hơn đúng không?”

Mộc Tuyết gật đầu.

“Anh biết rồi, em về nghĩ ngơi cho tốt đi. Còn có, Sâm Nhược nói với anh chuyện người ngồi cùng bàn với em, anh sẽ chuyển lớp cho em, em tới lớp Sâm Nhược học đi.”

Khẩu khí chân thật đáng tin, làm cho Mộc Tuyết nghẹn hơn nữa ngày. Nhưng mà cô cũng không phản đối, dù sao cô ở lớp 2 nhân duyên quá tệ, đổi hoàn cảnh ngược lại càng thoải mái. Về phần Lâm Dư Phỉ, đó là hải đăng báo thù, trốn không thoát.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Mộc Tuyết vô cùng vui sướng. Mộc Dong nằm viện không về nhà, Hà Thành Canh đứng ở phe Mộc Tuyết, mẹ Hà không còn suốt ngày quay quanh Mộc Tiền Trình, nói đúng ra là bắt đầu mua bán một ít này nọ.

Ở trong lớp, Mộc Tuyết đầu tiên là xin đổi chỗ, không ngồi chung với Lâm Dư Phỉ nữa. Lần trước chuyện học phí mọi người điều nói các cô đấu quyết liệt, vì thế Mộc Tuyết ngay cả mặt mũi cũng không cho, trực tiếp dựng thẳng mục đích với Lâm Dư Phỉ. Bạn cùng bàn mới là một chàng trai đeo mắt kính, cả ngày trừ làm bài chính là làm bài, ngẫu nhiên còn có thể thảo luận cùng Mộc Tuyết. Người này Mộc Tuyết…… Thật vừa lòng.

Nháy mắt đã tới thi thử cuối kỳ, Mộc Tuyết lần này tỏa sáng, nhảy lên vị trí thứ 11. Tuy rằng này thứ tự không phải là rất cao, nhưng dường như làm mù mắt chó của Lâm Dư Phỉ đứng thứ tám.

Cầm phiếu điểm về nhà, Mộc Tuyết đã bị mẹ cuồng hôn. Mộc Tuyết lại hối hận kiếp trước, quả thực là ngu ngốc, Lâm Dư Phỉ nói cô thành tích không tốt cũng không sao, ả không thích thành tích tốt, vì thế mình lập tức không dám học tập. Quả thực là tự cắt đường lui đến không gì sánh kịp.

Thành tích Mộc Dong bình thường, luôn luôn ở giửa lớp, Hà Thành Canh thành tích vẫn luôn vượt bậc, nhưng Mộc Tiền Trình không cho hắn học trường tốt. Bởi vì hộ khẩu Mộc Tiền Trình không phải trong thành phố, học phí tốn hơn vài ngàn, nếu thành tích của Mộc Dong lớn hơn vài điểm, khẳng định đã đưa đến trường sơ trung Mộc Tuyết đang học.

Về phần Mộc Tuyết từng là thành tích kém cỏi nhất vì sao lại được học trường đó, đó là bởi vì luc học tiểu học lên sơ trung, Mộc Tuyết vì muốn học chung với Lâm Dư Phỉ mà cố gắng, kết quả nhân phẩm và chỉ số thông minh đều bùng nổ lớn.

Nhưng mà ngày lành chưa được bao lâu, Mộc Dong về nhà.

Lần này Mộc Dong xem như được ăn dạy dỗ, rốt cục hiểu được chị họ thật sự không dễ chọc, vì thế hơi chút thu liễm, đương nhiên, chi có chút xíu mà thôi.

“Chị họ, chị xem, đây là di động cậu mua cho em, ai nha, cậu quả nhiên càng thích em.” Mộc Dong đắc ý dào dạt đùa điện thoại của mình.

Mộc Tuyết liếc mắt một cái, tiếp tục làm việc của mình.

Nghĩ tới mình bị hâm mộ ghen tị hận Mộc Dong vui vẻ, thích ý lăn vài cái trên sô pha, sau đó gọi điện thoại cho bạn học: “Vân vân a, tớ Dong Dong, ừ đây là di động mới của tớ, cậu cho, ha ha đương nhiên, cậu tớ thương tớ nhất mà……”

Tiếng nhạc chuông cổ điển truyền đến, Mộc Dong ngẩng đầu lên nhìn đông nhìn tây, lại thấy Mộc Tuyết lấy từ túi sách một cái di động màu hồng nhạt, tiếp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.