“Tiền Trình, ông có yêu tôi hay không, trước kia rất lâu, khi chúng ta còn trẻ, ông có yêu tôi hay không?”
Mộc Tiền Trình bên kia lại im lặng, qua hồi lâu mới mở miệng, “Hiểu Lệ, tôi biết bà vì tôi mà trả giả rất nhiều, nhưng tôi cũng đâu bắt bà phải trả giá vì tôi, tất cả đều là bà tự nguyện. Tôi bị bà làm cảm động, nhưng
cảm động không phải yêu. Tôi cũng muốn vì trách nhiêm mà ở chung với bà, nhưng tôi cũng có trách nhiệm nối dõi tông đường cho nhà họ Mộc. Dao
Dao sinh con cho tôi, tôi cũng đã xét nghiệm rồi, đứa bé là con ruột của tôi….. Tôi yêu Dao Dao, tôi không thể tiếp tục lừa dối bản thân. Chúng
ta ly hôn đi, đối với bà, với tôi, với con gái, đều là chuyện tốt.”
Nghẹn ngào lắc đầu, mẹ Hà trả lời, “Tiền Trình, nhưng tôi nhớ rõ ông đã nói,
ông yêu tôi, ông sẽ chăm sóc tôi cả đời, đối tốt với tôi, làm cho tôi
hạnh phúc…… Ngày chúng ta kết hôn, ông đã nói trước mặt tân khách…… Đó
là lời thề của ông……”
“Là vì bà muốn nghe, tôi mới nói.”
Cuối cùng một chút kỉ niệm cũng sụp đỗ, mẹ Hà che mặt khóc lớn lên: “Cả đời
này của tôi, đều dành hết cho ông, mắt tôi mù mới yêu ông…… Lòng dạ nhà
họ Mộc các người rốt cuộc là như thế nào……”
Mộc Tiền Trình bên
kia lại không kiên nhẫn: “Đừng khóc khóc lề mề rất phiền, nói tóm lại,
nhiều lắm thì tôi có thể cho thêm 10 vạn, chỉ có như vậy, tôi sẽ cho
tiền mặc. Bà cũng đừng tham lam quá……”
Mẹ Hà cười ha ha: “Tiền,
tôi vì tiền mới đến với ông? Khi ông nghèo khổ tay trắng ngay cả tiền đi học cũng không có, ai đã ở bên cạnh ông? Bây giờ cánh cứng cáp rồi, ông liền sãi cánh bay? Mộc Tiền Trình, ông không được chết tử tế!!! Rồi
xem, nhà họ Mộc các người sẽ không có kết cục tốt!”
Mộc Tuyết trực tiếp nhấn phím khóa, ngắt điện thoại.
Mẹ Hà ngồi trên ghế gào khóc, Hoa Báo ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
“Chị Hoa Báo có chuyện muốn nói?” Mộc Tuyết nghiêng đầu hỏi Hoa Báo.
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Hoa Báo mở miệng thật thà hỏi: “Cần chị giúp hai người
đánh hắn ta tới nỗi cần 20 vạn tiền điều trị không?”
Tiếng khóc im bặt, mẹ Hà ngơ ngác ngẩng đầu: “Có được không? Có thể gây phiền phức hay không a……”
Nhún nhún vai, Hoa Báo tỏ vẻ mình không cần giải thích.
Nhưng Hà Thành Canh bên cạnh làm người trong suốt một thời gian dài nói thầm: “Chúng ta phải tới tòa án xin phán quyết ly hôn, tài sản chung của vợ
chồng phải chia đều, không thể để ông ta lấy nhiều hơn.”
Vừa
nghẹn ngào mẹ Hà lắc đầu: “Dì không cần tiền của ông ta, dù nhiều tiền
thế nào cũng không thể bồi đấp lại nhiều năm làm lụng vất vả của dì……”
(D: Bà ngu lắm, bà làm nhiều năm vất vả thì bà lấy, để đó cho thiên hạ
ăn hết à, ngu thặc)
Hà Thành Canh nháy mắt như điên với Mộc Tuyết ý nói mau tới an ủi mẹ Hà đi. Mộc Tuyết bắt đầu vận chuyển đầu óc, suy
nghĩ thử xem địa ốc của Mộc Tiền Trình có những chỗ nào có thể đẻ ra
tiền.
Thời gian dài như vậy, phỏng chừng Mộc Tiền Trình đã di dời gần hết tài sản rồi, nếu không cũng sẽ không cho 20 vạn phí ly hôn.
Nhưng mà, Mộc Tiền Trình có rất nhiều đồ tốt, tốt nhất là chỗ hắn không
coi trọng, nhưng về sau có năng lực phát triển.
Đúng rồi! Nhà cũ!
Cũng là nhà cũ, nhà cũ nhà họ Hà sau này được khai phá thành khuôn viên nước phong cách cổ điển, hàng năm người nghỉ phép, kẻ có tiền đến thuê kẻ
nối liền không dứt. Nhà cũ nhà họ Mộc, ngày sau lại là nơi kiếm nhiều
tiền nhất. Nguyên nhân là vì chuyện du lịch nên cần làm đường cao tốc.
Bởi vì ở vùng núi lớn, tiền bồi thường cũng ở mức trung bình, nhưng mấu
chốt là toàn bộ trấn điều bị khai phá thành suối nước nóng, phía sau nhà cũ của nhà họ Mộc còn có thác nước, phía trước có một con suối lớn nước rất ấm, thật ra nếu đào sâu một chút thì chính là suối nước nóng thiên
nhiên.
Đáng tiếc người nhà họ Mộc bây giờ không chút để ý tới,
toàn bộ bọn họ đều bàn đến thị trấn ở, hơn nữa còn vô cùng khinh bỉ
những thân thích sống ở vùng núi này.
Nghĩ đến đây, Mộc Tuyết nở
nụ cười, lúc trước khi xuất ngoại Mộc Tiền Trình còn vì suối nước nóng
này mà đặc biệt trở về một chuyến, tuy rằng không thể kinh doanh, hắn
vẫn lấy phương thức công ty cổ phần mà đầu nhập (đầu tư, hội nhập), nhà
củ và cả ruộng đất còn có con suối bán cho người khai phá, hàng năm công ty đều thu vào hơn một triệu.
“Sao có thể không đòi tiền hả mẹ,
con muốn đọc sách đến trường đều phải tiêu tiền, em họ sau này còn muốn
du học nước ngoài. Chúng ta có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tựa
như người nhà họ Hà làm với mẹ vậy, mẹ cũng dùng sức với Mộc Tiền Trình, đền bù thật tốt những mất mác nữa đời trước của mẹ con chúng ta.” Mắt
Mộc Tuyết sáng lên, đi qua cầm tay mẹ Hà.
Cảm xúc của mẹ Hà dần
dần ổn định, sự tham lam nhợt nhạt thấm nhập vào đầu của bà, bà chậm rãi gật đầu, đúng vậy, dựa vào cái gì không cần, nhất định phải nhiều hơn
thế. Dù sao Mộc Tiền Trình cũng không cần bà, bỏ mặc tất cả để làm gì?
Thấy thế, Mộc Tuyết lại nghĩ, dứt khoát muốn thêm hai cửa hàng đi, bây giờ
phòng giá phòng vẫn còn rất thấp, hắn là có thể moi ra từ miệng Mộc Tiền Trình, hai cửa hàng đó bây giờ không có bất kỳ lợi ích gì, sau này đối
diện nhà củ là một cái nhà trẻ quý tộc, ừ, lần này coi như cân bằng hơn
nhiều.
Trong đêm không trăng làm cho người ta say mê trong vàng son.
Mộc Tiền Trình dùng cơm xong, vừa nhận một hợp đồng xây quảng trường, hắn
mời lãnh đạo đến vui chơi giải trí có thêm gái đẹp, mọi người đều rất
vui vẻ. Sau khi uống rựu cùng các cô gái xinh đẹp, nhớ con trai ở nhà,
vì thế xiêu xiêu vẹo vẹo về nhà.
Vừa mới đi tới dưới lầu nhà
mình, bị một cái bao tải trùm lên đầu. Ba hồn của Mộc Tiền Trình rớt hết hai hồn, gào thét kêu cứu mạng, vừa mới thét xong tiếng thứ nhất, trên
mặt đã trúng một quyền cứng rắn, gãy hai cái răng.
Kế tiếp là Mộc Tiền Trình bị đánh tơi bời, không chút nương tay không chút lưu tình bị đánh tơi bời. Mộc Tiền Trình có thể cảm nhận được chỉ có một người đánh hắn, nhưng người này mạnh hơn cả 10 người.
Chờ người nọ đi, hắn
đã miệng phun máu tươi hôn mê bất tỉnh. Hoàng Dao đợi lâu không thấy
chồng về, xuống lầu tính đi ra ngoài xem, kết quả thấy Mộc Tiền Trình cả người đầy máu nằm bẹp dí trên đất.
Hắn bị gãy ba cái xương sườn, thiếu chút nữa cắm vào nội tạng. Ngón tay cũng bị bẻ gãy năm cái, không tính vết thương của hắn. Bị như vậy, phải nằm viện một tháng. Mộc Tiền
Trình vừa kinh sợ vừa tức giận, không biết mình đắc tội người nào mà lại bị trả thù như vậy, nhưng cảnh sát tìm như thế nào cũng không tìm được
người đã đánh hắn, điều này làm cho hắn có chút e ngại.
Đánh
người xong, Hoa Báo không nói với mẹ Hà, mà là nói với Mộc Tuyết. Mộc
Tuyết nghe xong mừng rỡ lăn lộn trên giường, lần trước ở nhà họ Mộc gia
cô đã muốn đánh, nhưng lại lo lắng một mình mẹ Hà chạy ra ngoài sẽ xảy
ra chuyện, cho nên chọi cho Mộc Tiền Trình một cái ghế dựa. Lần này thì
tốt rồi, Hoa Báo đã làm xong chuyện cô muốn làm!
Trong khoảng
thời gian này Mộc Tuyết chủ yếu đang luyện leo lên, trói rồi thoát và
ném phi tiêu. Về phần vì tại sao lại học phi tiêu, đó là bởi vì trong
không gian của cô có thêm một gốc cây thần kỳ.
Nguyên nhân là Hoa Báo.
Tiếp xúc với Hoa Báo không lâu, trong không gian của Mộc Tuyết có thêm một
gốc cây bụi gai. Trên cành cây màu xanh đậm mọc đầy gai giống nhưng cây
đinh sắt, phân ra bốn lọn đinh sắt, thoạt nhìn rất dữ tợn. Trong quá
trình cành trưởng thành, sau khi trưởng thành thì biến thành màu đen và
rơi xuống.
Mà thứ đó, có thể sử dụng làm ám khí, hơn nữa có xông
dụng gây tê hiệu quả. Mộc Tuyết từng tự mình đâm một cái, sau đó lập tức cả người bủn rủn vô lực ngã xuống đất. Bất đắc dĩ vào không gian xin
Mộc Sương giúp đỡ, kết quả là uống vài ngụm nước, mới bài trừ sạch sẽ
độc tố.
Nghĩ đến gai độc như vậy rất có tác dụng, Mộc Tuyết vì có thể thuần thục sử dụng, vì thế mới nói với Tống Ngôn Mục là muốn học sử dụng phi tiêu.
Tống Ngôn Mục tự nhiên là xin gì được đó, hơn nữa sau khi biết chuyện nhà của Mộc Tuyết, cách một tuần thì đưa cho cô một gói ảnh to.
“Cha của em không chỉ có một tình nhân, khi tình
nhân của ông ta có thai thì sẽ đi siêu âm xem là nam hay nữ, nếu là nữ
thì lập tức phá bỏ. Lúc trước mẹ em không chịu siêu âm, thật ra đã cứu
em một mạng.” Khẩu khí của Tống Ngôn Mục lộ ra chán ghét, nhà họ Tống có truyền thống tốt đẹp là con nối dòng ngang hàng, bất luận nam nữ đều
được quý trọng. Bằng không cô ba của anh cũng sẽ không có thế lực lớn
như vậy, ở nước ngoài tung hoành trong hắc bạch lưỡng đạo nhiều năm.
Mộc Tuyết tỉ mỉ nhìn túi tư liệu, không nhìn thì không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng, thì ra Mộc Tiền Trình mua bất động sản ở nhiều tỉnh, còn đem phần lớn đi đâu tư chứng khoán, còn có ông ta có rất nhiều tình
nhân, từ nhân viên công ty đến thành phần tri thức và gái quán bar, thật sự là đầy đủ cái gì cũng có.
“Nếu muốn ra tòa ly hôn, anh có thể giúp em.”
Mộc Tuyết suy nghĩ, nói: “Tạm thời không cần, chờ mẹ em tự mình thương nghị (thương lượng, nghị luận) với ông ta, thừa cơ hội này rèn luyện mẹ thật tốt. Bà từng bỏ rất tất cả tình cảm, nên để cho bà tự tay cắt đứt.”
“Thật sự không cần?” Tống Ngôn Mục dường như không quá vui.
“Nếu có thể, vậy anh có thể làm cho Mộc Tiền Trình từ nay về sau không mua
được đât không? Sau này ông ta có thể vì bán phóng mà đại phát tài nha,
nếu có thể chặt đứt tài lộ này của ông ta, vậy em rất cảm ơn.” Thấy bộ
dáng Tống Ngôn Mục giống như dù ra sao cũng phải giúp, Mộc Tuyết dứt
khoát há miệng sư tử. Thật ra tài phú hiện tại của Mộc Tiền Trình tích
lũy cũng không quá nhiều, chân chính bùng nổ lớn là từ sang nắm, thành
phố và phía Tây bắt đầu mở cuộc khai phá lớn, hắn mới kiếm được một đống hời lớn.
Nói đến đây, Tống Ngôn Mục nở nụ cười: “Chuyện này thì
có thể. Lúc trước chú năm tranh chấp một trận, không nhận sự giúp đỡ của nhà họ tống, mới bất đắc dĩ hợp tác với nhà họ Ngô. Nhưng sau năm mới,
mấy nhà đầu tư của thành phố B đều đến đây, đang nói chuyện hợp tác với
chú năm. Chuyện lần này làm cho nhà họ Ngô mất hết mặt mũi, trong lòng
chú năm cũng biết rõ, sau này nếu thương nhân bản địa muốn lấy được hạng mục hoặc đất tốt cũng không quá dễ dàng.”
Kiếp trước, Mộc Tuyết
nhớ rõ đa số thương nhân bản địa đều đại phát tài, kiếp này vì hiệu ứng
bươm bướm, có rất nhiều chuyện bị lệch khỏi quỹ đạo.
Mộc Tuyết
đương nhiên không biết, bởi vì sự xuất hiện của cô, cô tới nhà họ Ngô
thí nghiệm dị năng, nhà họ Ngô vốn đang tràn ngập nguy cơ và mâu thuẫn
lại càng thêm gay gắt, làm cho hình tượng của nhà họ Ngô bị đống băng
hoàn toàn, vốn dĩ Tống Nghĩa Đức chỉ là miễn cưỡng hớp tác với nhà họ
Ngô, thêm những chuyện này, nên sẽ cắt đứt rất nhiều thứ với nhà họ Ngô. Hơn nữa bởi vì sự tồn tại của cô, trên người Tống Ngôn Mục cũng đã xảy
ra rất nhiều biến hóa, biến hóa nho nhỏ lại ảnh hưởng đến ông cụ Ngô,
một ý niệm nho nhỏ của ông cụ Ngô, sẽ tạo thành rất nhiều chuyện lệch
khỏi quỷ đạo. Tỷ như ông cụ Ngô lui bước với chuyện của Tống Nghĩa Đức,
tỷ như từ thủ đô tới đầu tư bệnh viện, còn có rất nhiều chi tiết khác,
cũng vì thế mà làm thay đổi vô số quỹ tích.
Nói ngắn gọn, ngày khổ của Mộc Tiền Trình và nhà họ Mộc, sắp đến rồi.
Chuyện mẹ Hà và Mộc Tiền Trình ly hôn vô cùng nhấp nhô.
Mộc Tuyết đề suất yêu cầu này, Mộc Tiền Trình thật do dự, tuy rằng nhà cũ
không đáng tiền, hai cái cửa hàng mặt tiền kia cũng ở chỗ vắng vẻ, nhưng nghĩ tới mình đang bị bắt buộc bỏ ra, Mộc Tiền Trình tức giận đến đau
ngực. Sau khi ba chị em Mộc Quế Mộc Đào Mộc Lê Tam biết, lại vỗ ngực dậm chân mắng Mộc Tuyết là Bạch nhãn lang. Đặc biệt là Mộc Đào, vẫn ồn ào
kêu mẹ Hà bồi thường tiền thuốc men, nhảy dựng nới với Mộc Tiền Trình
chỉ cho mẹ Hà vài ngàn phí ly hôn, tay Lý Tiểu Tuyền con trai bà ta bị
phỏng, tinh thần đã bị kinh hách, ít nhất cũng phải đền bảy tám vạn mới
được.
Về phần mẹ Hà, bà vẫn đang giãy giụa, lý trí nói bà phải ly hôn, nếu khoogn thì nữa đời còn lại sẽ bị chôn vùi, nhưng tình cảm lại
thấy nếu ly hôn thì sẽ rất tiện nghi cho nhóm tiểu tam này, luôn cảm
thấy phải ép Mộc Tiền Trình tức chết mới hả giận. Rối rắm như vậy làm
cho bà vẫn cắn chết không buông những điều kiện đó, tiền không thể
thiếu, cửa hàng mặt tiền không thể thiếu, nhà cũ không thể thiếu, Mộc
Tiền Trình là người sai, nên bỏ ra mới tốt!
Nhưng mà Mộc Tiền
Trình cũng không quan tâm, thậm chí lựa chọn phương thức giống y như
kiếp trước, chính là đưa từng tình nhân một tới nháo thị uy với mẹ Hà.
Những tình nhân kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp, còn mẹ Hà cho tới bây
giờ cũng không dám mua một cái áo đầm xinh đẹp, vênh váo tự đắc châm
chọc mẹ Hà không biết đủ.
Mẹ Hà tức tới nỗi cả người phát run,
nhiều lần không nhịn được xém chút đánh nhau với mấy con tiện nhân này.
Nhìn đi, làm vợ bé còn có thể dương dương tự đắc như vậy, thật không
biết cha mẹ bọn họ nuôi dạy như thế nào.
Đương nhiên, kiếp này căn bản không cần mẹ Hà ra tay…… Hoa Báo đã lần lượt xử bọn họ tới nỗi quỳ xuống xin tha.
Lần này mẹ Hà hoàn toàn bạo phát, trực tiếp lướt qua trình tự thủ tục dài
dòng của tòa án, đưa đơn kiện lên tòa án. Mộc Tuyết lập tức tìm Tống
Ngôn Mục, lấy chứng cớ. Không nói đến Tống Ngôn Mục ngầm lặng lẽ câu
thông với tòa án, tòa án cũng xử công bằng, tài sản chia đôi mỗi người
một nữa, huống chi Mộc Tiền Trình là bên sai, con riêng cũng đã có thì
con nói gì nữa!
Nhưng mà Mộc Tuyết đoán đúng, Mộc Tiền Trình đã
sớm di dời tài sản. Rất nhiều bất động sản đều là người nhà họ Mộc đứng
tên, tài chính đã sớm chuyển tới chỗ người nhà họ Mộc, trên người chỉ có mấy chục vạn, còn có một ít cửa hàng mặt tiền mà hắn cho rằng không có
giá trị.
Mẹ Hà xem như đã nhìn thấu Mộc Tiền Trình, thanh xuân và tình yêu của bà, cứ nhue vậy mà mất đi.
Mà Mộc Tuyết tính toán một chút, rất tốt, thứ cô muốn, Mộc Tiền Trình đều
không nhả ra. Bên tòa án lại phán hết cho mẹ Hà, làm cho Mộc Tiền Trình
tức anh ách. Dù hắn đã di dời phần lớn tài sản, phán quyết như vậy chính là hung hăng đánh vào tự tôn và mặt mũi của hắn.
Vì thế cuối
cùng, trong một buổi chiều trời xanh nắng ấm, người nhà họ Mộc trừ hai
ông bà già đều đến đầy đủ, Hà Hiểu Lệ và Mộc Tuyết cộng thêm Hoa Báo một tấc không rời cũng đang đi vào sở sự vụ của luật sư, bắt đầu phân chia
tài sản.
Hoàng Dao cũng mang theo đứa bé đến đây, trên mặt cô ta
đều là vui mừng, con gái nhà họ Mộc đều vây quanh cô ta gọi chị dâu,
điều này làm cho cô ta có một cảm giác vinh quang vô cùng. Mộc Dong và
Lý Tiểu Tuyền rất thân thiết kêu đứa bé kia là em trai, thái độ kia,
giọng điệu kia, rõ rành rạnh là đang muốn thị uy với Mộc Tuyết.
Thấy cả nhà bọn họ đắc ý như vậy, Mộc Tuyết vô cùng không khách khí dùng cảm xúc nhuộm đẫm với đứa bé kia, cảm giác chán ghét làm cho đứa bé kia
khóc la um sùm, dỗ như thế nào cũng không được, tình cảnh trở nên lúng
túng vô cùng.
Trong tiếng khóc chói tai của đứa bé, nhà họ Mộc đã hoàn thành chuyện chuyển giao tài sản. Nguyên bản Mộc Tiền Trình nghĩ
căn nhà cũ mình có thể quán lý vài năm, lại phát hiện Mộc Tuyết đã có
giấy chứng minh nhân dân đủ 18 tuổi, có thể trực tiếp tiếp nhận, nhất
thời đen mặt.
“Luật sư, nó căn bản không đủ mười tám tuổi!”
Tống Ngôn Mục bên này cũng tìm luật sư cho Mộc Tuyết, cách ăn mặc của luật
sư kia lộ sự tinh anh tài giỏi, mắt lạnh thoạt nhìn không dễ tiếp cận,
nghe xong lời này thì vén môi: “Ông và Mộc Tuyết, ôi không, hiện tại đổi tên là Tống Tuyết đã cắt đứt quan hệ cha con. Nếu cục công an có thể
cho phát thẻ căn cước cho Tống Tuyết, chứng tỏ cô ấy là người trưởng
thành. Nếu có ý kiến, tìm cục công an và cục dân chính đi. Hơn nữa, cho
dù Tống Tuyết vị thành niên, ông cũng không phải người giám hộ của cô
ấy, quản nhiều như vậy làm gì!”
Đúng vậy, Mộc Tiền Trình cực độ
bất mãn với Mộc Tuyết nên mới yêu cầu cắt đứa quan hệ cha con với Mộc
Tuyết, mới có thể đồng ý với yêu cầu của cô. Hắn cho rằng đây là trừng
phạt đau đớn đối với Mộc Tuyết, không phải người nhà họ Mộc, về sau hắn
có thể quang minh chính đại bỏ mặc, phần mộ tổ tiên nhà họ Mộc cũng sẽ
không cho cô vào, để cho cô từ bụng người nào ra, chết cũng sẽ tới nhà
họ Hà!
Kết quả bây giờ bị nghẹn, mới ra viện vẫn chưa lanh lẹ Mộc Tiền Trình không dám cãi nhau với luật sư, chỉ có thể yên lặng tức
nghẹn đi về.
Mẹ Hà đương nhiên biết con gái không đủ mười tám
tuổi, nhưng có thể lấy được nhà thì không có gì không tốt, cho nên làm
chứng cứ giả: “Tôi là người sinh con gái ra tôi mới có quyền lên tiếng,
tiểu Tuyết năm nay đã hơn mười tám tuổi.”
Chỉ có Mộc Tuyết phát hiện không ổn: “Em không phải nên lấy họ Hà sao? Sao lại là họ……”
Mắt luật sư hiện lên ánh sáng quỷ dị: “Em rất thích nhà họ Hà?”
Mộc Tuyết yên lặng nuốt lời nói về, không thích, nhưng cũng không thể lấy
họ Tống, tôi và nhà họ Tống có mấy phân quan hệ chứ?
Biết tại chỗ này không thích hợp để nói
chuyện này, Mộc Tuyết quay đầu huýt sáo, nghe âm điệu bài hát này là [
thật vui vẻ ], trực tiếp làm cho người nhà họ Mộc tức chết.
Mộc
Dong nắm tay Lý Tiểu Tuyền, đối với Mộc Tuyết hai chị em này vừa e ngại
vừa hận, nghĩ rằng dù sao các người cũng không phải là người nhà họ Mộc, xem thử các người có thể sống tốt hay không! Trở về nhà họ Hà ăn khang
uống khổ đi!
Đối với chuyện Tống Ngôn Mục độc đoán sửa họ của
mình, Mộc Tuyết rất tức giận, trực tiếp tìm anh đánh nhau, kỷ thuật đánh nhau của cô rất tiến bộ, sớm muốn tìm một người trạc tuổi luyện thử một chút.
Kết quả, Mộc Tuyết trực tiếp bị Tống Ngôn Mục ném xuống đất đè ép không một kẽ hở.
“Sao hả, không muốn làm người nhà họ Tống? Bao nhiêu người bể đầu chảy máu
cũng không thể vào đấy.” Tống Ngôn Mục rõ ràng nói cho Mộc Tuyết, em
không có quyền ghét bỏ, mau quỳ xuống tạ ơn cũng không quá đáng.
Còn muốn dựa vào Tống Ngôn Mục xử lý Mộc Tiền Trình Mộc Tuyết rối rắm một
lúc lâu, tứ chi đầu hàng, ngoan ngoãn bị đặt ở dưới thân: “Vậy gọi là
Tống Mộc Tuyết đi, em nghe Mộc Tuyết cũng thành thói quen rồi, ha ha.”
Nghĩ nghĩ, có chút cảm giác với cụm Tống Mộc này, làm cho Tống Ngôn Mục rất
vừa lòng. Người anh nhìn trúng, tự nhiên là của anh, bất luận có thích
hay không thích, mình cũng sẽ đối xử thật tốt với Mộc Tuyết cả đời.
Dù sao cũng là thiếu niên, dù trong lòng Tống Ngôn Mục có thành thục có
nào, cũng không có ý thức được mình rốt cuộc vì cái gì mà lại đối tốt
với Mộc Tuyết, còn muốn đối tốt cả đời.
Ánh sáng màu vàng xuyên
qua khe hở trên cây ngô đồng, Ngô Sâm Nhược ngồi trên ghế ở công viên,
trong tay đang cầm một quyển sách. Một cô gái tóc vàng dáng người yểu
điệu đi tới, ngồi bên người cậu, giống như tán tỉnh, kề đôi môi đỏ tươi
sát tai Ngô Sâm Nhược.
“Nikon, nhị tiểu thư nói, cô ấy rất vừa
lòng. Mời anh người giỏi nhất học kỳ này, khi nghỉ hè đi theo cô ấy tới
Châu Âu một chuyến.”
Ngô Sâm Nhược ôm chầm cô gái tóc vàng mắt
xanh, viết một chữ trên lòng bàn tay cô ta, sau đó hôn một cái trên trán cô ta, tiếp tục đọc sách.
Gió thổi qua trán thiếu niên, một mảnh lá cây lượn vòng bay qua, rơi trên
sách, trên đó viết một dòng chữ màu đen –[ Kỹ thuật đánh nhau khéo léo
của gián điệp ].
Từ sau khi Ngô Sâm Nhược xuất ngoại, điện thoại
di động mới của cậu gọi lúc được lúc không, Mộc Tuyết đành phải lựa chọn nhắn msn, ngẫu nhiên nói một chút tiến độ huấn luyện của mình, nói
chuyện xảy ra với nhà họ Mộc, cùng với chuyện Tống Ngôn Mục tự chủ
trương sửa lại họ của cô, linh tinh.
Nhưng mà Ngô Sâm Nhược rất bận rộn, ngẫu nhiên trả lời một câu, ừ, hoặc là được. Điều này làm cho Mộc Tuyết rất lo lắng.
Lưu Sảng buồn bực, bởi vì tuy rằng cậu không gọi điện thọai, nhưng cách một thời gian ngắn Ngô Sâm Nhược sẽ cho gọi điện thoại cho cậu, nói một
chút dặc sắc của nước Mĩ cho cậu nghe.
Chỉ có Tống Ngôn Mục âm
thầm, bởi vì anh biết Ngô Sâm Nhược đang nhận huấn luyện của nhà họ
Tống. Nhà họ Tống ở nước ngoài có một hệ thống tình báo, có cùng tiếp
nhận một ít nhiệm vụ đặc thù trong nước.
Ngày sau anh trở về nhà
họ Tống, nhất định phải có cánh tay của mình. Ngô Sâm Nhược, là người
anh nhìn trúng. Mộc Tuyết, cũng là người anh nhìn trúng. Lưu Sảng cũng
vậy.
Mộc Tuyết nếu không thích cũng không có biện pháp, dù sao
năng lực của mình có hạn, bây giờ còn ở đầu tháng ba, còn giảy giụa
trong áp lực việc học đấy. Tin tưởng chờ sau khi Ngô Sâm Nhược thích ứng cuộc sống của nước Mĩ, sẽ chủ động liên hệ với cô. Cây Lam Diệp trong
không gian của cô cũng không vì hai người ít liên lạc mà héo rũ, nhưng
cũng phải tăng cường liên lạc nha.
Thời gian vô thức trôi qua,
trong nháy mắt, đã tới nghỉ hè. Vốn tưởng rằng Ngô Sâm Nhược sẽ trở về,
Mộc Tuyết lại thất vọng rồi, nghỉ hè cậu nói là tham gia trại hè ở Châu
Âu, sau đó thì học cao trung, hẳn là này hai ba năm cũng không về nước.
Mà Tống Ngôn Mục đã vài lần dẫn Mộc Tuyết tới nhà Tống Nghĩa Đức, ngẫu
nhiên cũng sẽ mời mẹ Hà đi chung. Mẹ Hà bất đắc dĩ ngầm đồng ý Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục qua lại, chỉ là thường xuyên làm công tác tư tưởng cho Mộc Tuyết, kêu cô không thể tùy tiện nhận tiền tài và lễ vật của người
khác, nói cô phải sống có tôn nghiêm, linh tinh.
Kỳ quái là, mẹ
Hà bình thường chỉ coi phim truyền hình, không coi tin tức cũng không
coi báo chí, gần một năm, cũng không biết thân phận Tống Nghĩa Đức, chỉ
coi nhà họ Tống là kẻ có tiền bình thường.
Thoáng một cái, kì thi đã tới.
Trong chuyện học tập, Mộc Tuyết rất nghiêm túc, không chút lơi lỏng. Thành
tích trong kỳ thi rất tốt, mẹ Hà quả thực vui muốn nở hoa, đúng thứ hai
toàn trường, đứng thứ tám toàn thành phố! Thành tích này, có thể tùy
tiện chọn trường học trong thành phố nha!
La Lan Tử bình thường
thành tích không tốt, đến đầu tháng ba hăng hái một năm, thế nhưng cũng
lên 600 điểm, điều này làm cho các giáo viên mở rộng tầm mắt. Thành tích Lưu Sảng bình thường, nhưng trong nhà có một người chú hùng mạnh, muốn
sửa thành tích cũng không thành vấn đề.
Em họ Hà Thành Canh không phụ sự mong đợi của mọi người, thành tích cũng được hơn 600 điểm, hắn
tính trung học đến học ở trường cô, bởi vì đây là trường trọng điểm của
thành phố, trường trước kia hắn học chỉ là trường trọng điểm của tỉnh.
Mộc Tuyết hỏi thăm về Lâm Dư Phỉ, kết quả thành tích không khác nhiều so
với kiếp trước, ở lại trường trung học nhị đẵng học chắc là không thành
vấn đề.
Cho nên lần này tử Mộc Tuyết do dự, nếu cô cũng ở lại
trường trọng điểm của thành phố học cao trung, tỉnh trọng điểm đê biển
trung học đọc sách, như vậy có thể dành ra hai năm thu thập Lâm Dư Phỉ.
Đừng thấy tháng ba này sóng êm gió lặng, đó là bởi vì mọi người đều bận
bịu cuộc thi. Chính mình không chỉ bởi vì cuộc thi, còn vì chuyện loại
trừ cực phẩm nhà họ Mộc, đương nhiên, thằng nhãi Tống Ngôn Mục chiếm
dụng đa số thời gian của cô cũng là một nguyên nhân trọng yếu, còn có La Lan Tử không ngừng ép buộc đã làm cho Lâm Dư Phỉ ứng phó không nổi, Mộc Tuyết cảm thấy mình không thể gấp gáp.
Nhưng Tống Ngôn Mục chỉ
mặt gọi tên nói “Bạn gái” Tống Mộc Tuyết phải học cấp ba ở trường Hạo
Vũ, bởi vì anh đã học lớp 12 rồi, cần người chăm sóc.
Chiếu cố em gái anh! Mộc Tuyết cơ hồ muốn phát điên, anh cũng không phải không mời
nổi bảo mẫu, trước kia không có ai chăm sóc không phải anh vẫn sống vô
cùng tốt sao!
Bạn học Tống Mộc Tuyết không chút ý thức được mình đã bị nhét vào trò chơi nuôi từ bé, lâm vào giãy dụa thật sâu.
Một chỗ khác, Mộc Dong vô cùng ghen tị.
Ả thi không tốt, bởi vì sơ trung ả đều chơi đùa, vội vàng ái muội với các nam sinh, ganh đua với các nữ sinh, đầu tháng ba lại vội vàng tham gia
chuyện ly hôn của Hà Hiểu Lệ và cậu, trừ lần đó ra còn vội vàng yêu
đương, tóm lại chính là không có thời gian học tập.
Từ khi bị Mộc Tuyết hung hăng đánh một trận, lập tức cuốn gói ra đi. Mộc Tiền Trình
thuê cho ả một căn phòng cạnh trường, cái này làm ả chơi đùa quá trớn,
thường xuyên hẹn trai gái đến cuồng hoan uống rượu hút thuốc đánh bạc.
Khi chơi đùa quên hết tất cả, bây giờ cầm phiếu điểm thì như rơi xuống địa ngục.
Thành tích này, chỉ có thể vào trường giáo dục thường xuyên.
Mộc Quế và Mộc Cương Thiết thấy như vậy, muốn trách cứ ả lại không biết nói cái gì, hai người suốt ngày đều than thở. Lại nghe nói Mộc Tuyết thi
tốt như vậy, đứng thứ tám toàn thành phố, còn lên đài truyền hình, trong lòng bọn họ chua lét, đặc biệt Mộc Quế còn tìm thầy tướng số, nói mệnh
số Mộc Tuyết và nhà họ Mộc tương khắc, sẽ cướp đi số mệnh nhà họ Mộc,
lại chỉ lên trời mắng nhiết nguyền rủa Mộc Tuyết không được chết tử tế.
Bọn họ cho rằng khẳng định là Mộc Tuyết đoạt vận khí của con gái, mới có thể có thành tích tốt như vậy, cô thì tốt, con gái mình thì kém.
Cho nên ngàn sai vạn sai, đều là Mộc Tuyết.
Ở trong một gia đình không bình thường, được hun đúc tam quan khác người, Mộc Dong khẳng định, chắc chắn là vì Mộc Tuyết, tất cả lỗi lầm đều là
Mộc Tuyết mà ra.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Mộc Quế chỉ có thể nước mắt nước mũi lệ cầu xin em trai giúp đỡ. Một năm này, Mộc Tiền
Trình đều vội vàng tu kiến đất lúc trước mua được, không có thời gian đi tiếp hạng mục mới, ít giao thiệp với cán bộ cấp cao. Nghe Mộc Quế nói
như vậy, hắn nhịn không được lại nghĩ tới Mộc Tuyết làm cho hắn nghiến
răng nghiến lợi, nghĩ đến Mộc Tuyết thì nghĩ đến Phạm Kiếm Xuân. Vì thế
hắn nhạy bén, tặng tiền tặng quà cho Phạm Kiếm Xuân, cảm thấy mỹ mãn
Phạm Kiếm Xuân dẫn hắn tới chỗ anh họ. Như thế, rốt cuộc đưa Mộc Dong
vào trường trọng điểm, còn là học trong lớp chọn.