Kiếp sống cao trung
bắt đầu, cuối cùng Tống Mộc Tuyết vẫn khuất phục dưới nụ cười của chú
năm Tống Nghĩa Đức, đồng ý tới Hạo Vũ học cao trung, cha mẹ ly hôn làm
cho cô hoàn toàn thoát khỏi quỷ tích của kiếp trước.
Có nguồn vốn khủng của nhà đầu từ lớn ở thành phố B, trường học này phát triển nhanh hơn kiếp trước vài năm, kích thước cũng lớn hơn rất nhiều. Lúc trước
Mộc Tuyết mua một nhà cũ ở chợ Nông Mậu, bắt đầu phá vỡ và di dời nơi
khác.
Có Tống Ngôn Mục, tiền bồi thường chỉ nhiều chứ không ít,
còn có thể chọn mặt bằng trước, Mộc Tuyết vui rạo rực hôn hai cái lên
tay Tống Ngôn Mục. Bắt đầu xác nhận Mộc Tuyết thật sự có năng lực biết
trước Tống Ngôn Mục thường thường nói vài câu ngẫu nhiên, ví dụ như nơi
nào giá phòng sẽ tăng vọt, nơi nào sẽ xây công trình lớn, nơi nào sẽ
phát sinh tai họa, nơi nào sẽ được khai phá lớn.
Mộc Tuyết bị
khoảng tiền bồi thường và bất động sản làm vui vẻ, không chút nhận biết
hàm ý trong lời nói của Tống Ngôn Mục, trong lúc đó lơ đãng lộ ra thiên cơ, thậm chí lơ đãng gian làm lộ ra một ít sự thay đổi kiếp trước từ ti vi đến internet đều nói ra hết.
Tống Ngôn Mục đã sắp 18 tuổi,
trong hai năm, anh tự mình kinh doanh và lấy danh nghĩa của người khác
để kinh doanh một vài xí nghiệp, mở siêu thị lớn, làm đóng gói chuyển
giao các loại, tuy rằng lúc đầu ăn rất nhiều thiệt thòi, nhưng từ nhỏ đã thông minh anh cẩn thận từng bước tích lũy kinh nghiệm, bây giờ lại có
những lời này của Mộc Tuyết, những khu đất nào sẽ vô cùng phát triển,
những hạng mục nào sẽ bị gãy giữa đường, một khi anh nghe được manh mối, sẽ nhanh chóng thực hiện.
Trong lúc mơ hồ có chút cảm giác vợ chồng phối hợp, làm việc không mệt mỏi.
Vì thế chuyện làm ăn của Tống thiếu phát triển không ngừng, tài sản nhanh
chóng lớn mạnh. Tống Nghĩa Đức cũng nhịn không được thán phục, quả nhiên là thế giới của người trẻ tuổi. Nhà họ Tống trục xuất đứa cháu có thiên phú này, rốt cuộc có phải chuyện tốt hay không, cũng thật khó nói.
Ngày khai giảng đầu tiên, Lâm Dư Phỉ đứng trên bục giảng tranh cử chức lớp
trưởng, ả dịu dàng xinh đẹp là tiểu long nữ trong lòng rất nhiều nam
sinh, khỏi phải nói, các nam sinh bỏ phiếu toàn bộ.
Các nữ sinh cũng thấy tính cách Lâm Dư Phỉ tốt, phần lớn là ủng hộ.
Mộc Dong ngồi ở cuối lớp, tất cả mọi người đều biết cô ta nhờ vào quan hệ
mới vào được trường này. Dù sao cũng là lớp chọn của khối, mọi người nói chuyện bằng thành tích, đối với mỗi người đều không đậm không nhạt.
Thái độ như vậy, làm cho Mộc Dong vốn quen kêu to gọi lớn vô cùng khó
chịu.
Nhìn Lâm Dư Phỉ trên bục giảng, Mộc Dong xem như nhớ được
người kia là ai, đây không phải là cô bạn tốt mà trước kia Mộc Tuyết
luôn nói sao, sau này lại nghe nói hai người cãi nhau.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Mộc Dong khắc sâu những lời này, vì thế sau giờ học, Mộc Dong lập tức đi lên.
“Dư Phỉ, xin chào, tớ là Mộc Dong.”
Lâm Dư Phỉ nhợt nhạt cười, sơ trung bị bắt nạt cắt tóc ngắn nay đã dài
ngang vai, khuôn mặt trắng nõn hết sức nhu hòa, ả trả lời: “Tớ biết, cậu là em họ của Mộc Tuyết.”
Mắt tròn của Mộc Dong liếc một cái: “Đừng nói đến sao chổi kia, tớ chán ghét chết nó.”
Không dấu vết đến gần Mộc Dong, Lâm Dư Phỉ dịu dàng khuyên nhũ: “Đều là thân
thích, xương gãy vẫn còn dính với gân, không thích thì ít tiếp xúc,
không có chuyện gì.”
“Cái gì thân thích, cậu tớ đã đoạn tuyệt
quan hệ cha con với nó, cậu xem, nó không phải ngày cả trường này cũng
không vào được sao? Chắc chắn là đóng học phí không nổi, hừ, mệt mẹ nó
còn lấy của cậu tớ 20 vạn…..” Mộc Dong oán giận: “Tớ thật là không quen
nhìn hình dáng nó như vậy, không phải chỉ học giỏi sao, thành tích tốt
thì như thế nào, sớm muộn gì cũng bị người ta **….. Aizz Dư Phỉ à, tớ
mời cậu đi ăn kem?”
Khóe mắt hiện lên một tia ánh sáng, Lâm Dư Phỉ cằm tay Mộc Dong: “Được.”
Quả nhiên người nhà họ Mộc đều là lũ ngu xuẩn, trong lòng Lâm Dư Phỉ âm
thầm bật cười, ả chịu đựng tới bây giờ, La Lan Tử đi tới trường Hạo Vũ
học, ngôi trường này sẽ trở thành thiên hạ của ả. Về phần Mộc Dong này,
nếu tự đưa tới cửa, ả sẽ đối đãi ‘thật tốt’.
Tới vùng khác lánh mặt hơn một năm, Ngô Du Hà đã trở lại, là Ngô Thiên Tứ tự mình đi đón.
Ông cụ Ngô mơ hồ đoán được nhà họ Ngô suy tàn, đơn giản buông tay mặc kệ,
ông Ngô không ở đây, phản ứng đầu tiên của Ngô Thiên Tứ chính là đi đón
con gái về.
Lúc trước kia sự kiện cũng không để lại bóng ma trong lòng Ngô Thiên Tứ, với hắn mà nói, chỉ có Lạc Du mới quan trọng nhất.
Du Hà là con gái của Lạc Du, là chứng minh tình yếu của hắn và Lạc Du,
nhất định phải sống bên cạnh hắn. Hắn sẽ đem những hạnh phúc chưa kịp
cho Lạc Du, dành hết cho Ngô Du Hà.
Mà Ngô Du Hà lại bởi vì chuyện lúc trước, đã hiểu được tâm ý của mình.
Cô ta thật sự có xu hướng yêu cha mình, nếu không lúc trước cũng sẽ không thích Tống Nghĩa Đức đã hơn 36 tuổi.
Nhưng thực sự xảy ra quan hệ thể xác với cha, cô ta vẫn cảm thấy xấu hổ và
khó chịu. Ban đầu mẹ chưa kết hôn đã chết, bị mọi người xiêng xỏ mà
chết. Còn cô ta thì sao? Cô ta ở nhà họ Ngô không ngốc đầu lên nổi, khi
chết cũng không biết phải đối mặt với mẹ như thế nào.
Cho nên,
đối với chuyện xảy ra lúc trước, tất cả tội lỗi cô ta đều tính cho Ngô
Sâm Nhược. Cùng với, nhận Ngô Sâm Nhược làm con nuôi, người khinh thường cô ta nhất – Tống Nghĩa Đức.
Tống Nghĩa Đức cô ta không động
nổi, nhưng Tống Nghĩa Đức không phải có cháu sao, nếu động vào Tống Ngôn Mục sẽ rất phiền phúc, hắn không phải có một bạn gái nhỏ tên Mộc Tuyết
sao? Tất cả, Ngô Du Hà sẽ không bỏ qua.
Từ lúc ở bên ngoài, Ngô
Du Hà đã nhờ người điều tra chuyện của Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết.
Chuyện của Tống Ngôn Mục không tra được gì, nhưng chuyện của Mộc Tuyết
thì có rất nhiều. Trường học, gia đình, người thân, tường tận kế lại
viết thành một sấp đưa cho cô ta.
Cầm ảnh chụp, Ngô Du Hà mặc váy da bó sát người mở cửa xe thể thao, đứng ngoài cửa trường trung học.
Nhìn học sinh đi ra, mắt sắc Ngô Du Hà vừa nhìn đã thấy được Lâm Dư Phỉ.
Nữ sinh đi bên cạnh Lâm Dư Phỉ nhìn rất quen mắt, Ngô Du Hà nhanh chóng lấy ảnh chụp ra xem: “Mộc Dong……? Em họ?”
Vốn dĩ tính tìm Lâm Dư Phỉ nói chuyện thật tốt, Ngô Du Hà nở nụ cười, một
mũi tên trúng hai con nhạn, ông trời quả nhiên là đang giúp cô ta.
“Lâm Dư Phỉ, Mộc Dong, xin chào, tôi là Ngô Du Hà.”
Cô gái xinh đẹp và xe thể thao đỏ chói cao cấp đã cướp đi gần hết ánh mắt
của mọi người, Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong tôi nhìn cô cô nhìn tôi, cũng
không biết tại sao cô ta lại nói chuyện với mình.
“Tôi là chị của Ngô Sâm Nhược, hôm nay đến muốn
mời các cô ăn một bữa cơm, cơm Tây lãng mạn, có muốn đi không?” Ngô Du
Hà tràn đầy tự tin, cô ta biết hai đứa con gái này đều là người ham hư
vinh, không chống lại đucợ tiền tài và dụ hoặc.
Nhắc tới Ngô Sâm
Nhược, biểu tình Lâm Dư Phỉ không tốt lắm, người phụ nữ trước mắt không
dễ chọc, bằng bản năng ả có thể cảm nhận được.
“Cô ghét Mộc Tuyết không? Muốn dạy dỗ cô ta không? Nếu muốn thì đi theo
tôi.” Ngô Du Hà đi thẳng vào vấn đề, một câu đã đúng trọng tâm.
Lời cự tuyệt đã tới miệng, Lâm Dư Phỉ giương miệng, chậm rãi khép môi.
Hôm nay là ngày may mắn Lâm Dư Phỉ này, không phải sao?
Cái này kêu là tới lúc thay đổi, đến lúc may mắn!
Đại sảnh nhà hàng Tây, khúc dương cầm du dương chảy xuôi.
Mộc Dong không có thói quen dùng dao nĩa, dao nĩa và dĩa chạm vào nhau tạo
ra tiếng vang, cuối cùng trực tiếp lấy tay xé thịt bò. Lâm Dư Phỉ cẩn
thận quan sát Ngô Du Hà và phương pháp của người dùng cơm chung quanh,
mặc dù hơi gượng gạo, nhưng cũng không sai.
Ngô Du Hà ăn xong, mới mở miệng: “Các cô không biết tình trạng hiện tại của Mộc Tuyết đúng chứ.”
Hai người lắc đầu.
“Mộc Tuyết học trường Hạo Vũ, bạn trai cô ta là cháu của thị trưởng. Người
ta ấy hả, so với các cô thì tốt hơn nhiều.” Ngô Du Hà ác độc mở
miệng,“Các người một người là bạn tốt của cô ta, một người là em họ của
cô ta, đáng tiếc nha, người ta phú quý phát đạt, đã sớm ném các người ra sau đầu.”
Mộc Dong nghẹn họng nhìn trân trối, cái gì? Cháu của thị trưởng??
“Tống Ngôn Mục?” So sánh, Lâm Dư Phỉ bình tĩnh hơn nhiều.
“Đúng, cô biết sao?” Ngô Du Hà có chút hoảng sợ, nhưng mà theo như phản ứng
của ả và vỡ diện hồi nguyên đán, nay lại thêm vẻ mặt âm ngoan của lập
Lâm Dư Phỉ, cô ta nháy mắt hiểu được.
“Tôi nghe được cô thích Sâm Nhược em trai của tôi, nhưng mà bây giờ hình như không đúng.” Nhếch môi cười, Ngô Du Hà mê hoặc mở miệng,“Thích Tống Ngôn Mục? Đúng vậy, Mộc
Tuyết trước kia chỉ là một đứa con gái bình thường, tại sao càng ngày
càng xinh đẹp, càng ngày càng ưu tú đây? Đó là bởi vì quen biết Tống
Ngôn Mục. Chàng trai có tiền có thế, chịu bỏ tâm tư, bất kỳ cô gái nào
gặp được, cũng sẽ biến thành công chúa ……”
Dường như nhớ tới tới cái gì, Mộc Dong một bên bu đầu lại, “Tống?”
“Tôi nói Mộc Tuyết tại sao sửa họ Tống, thì ra là không biết xấu hổ ôm đùi
người ta! Thật đê tiện, còn chưa có kết hôn đâu đã theo họ người ta, chờ sau này người ta chơi chán, chẵng lẽ lại sửa họ lại?” Giống như đã biết cái đó bẩn thỉu, Mộc Dong cố làm ra vẻ, che mũi,“Tôi thật sự ước gì
loại rác rưởi này biến mất khỏi thế giới.”
Vừa mới dùng tay lấy đồ ăn, mặt đầy dầu mở.
Lâm Dư Phỉ và Ngô Du Hà đều im lặng không nói gì.
Lấy chi phiếu ra, Ngô Du Hà đưa cho Lâm Dư Phỉ,“Chị đây tài trợ cho cô, đọc sách thật tốt, mua quần áo xinh đẹp, cũng không thể bại bởi Mộc Tuyết.
Tôi cảm thấy, cô so với cô ta mạnh hơn nhiều, so với cô ta càng xứng
Tống Ngôn Mục hơn.” (D: một đám điếm…..)
Lâm Dư Phỉ không chút
chần chờ nhận chi phiếu, “Cám ơn chị. Nhưng mà, Tống Ngôn Mục không có
ấn tượng tốt với em, em tiếp cận không được.”
“Có muốn hay không?” Ngô Du Hà hỏi.
Trong lòng, Lâm Dư Phỉ đương nhiên hy vọng có thể bắt lấy một nguwoif giàu có như Tống Ngôn Mục, nhưng…… Tống Ngôn Mục không ngu ngốc.
Thấy Lâm Dư Phỉ chần chờ, Ngô Du Hà đưa mắt qua Mộc Dong,“Cô có muốn không?”
Mộc Dong gật đầu như trống bỏi,“Muốn muốn muốn!”
Nghiêng đầu đánh giá Mộc Dong, Ngô Du Hà suy nghĩ,“Đầu tiên cô nên giảm cân,
tiếp theo, tôi cho cô tiền đi phẫu thuật thẩm mĩ, nâng mũi, độn cằm, làm trán cao và đầy đặn hơn. Ừ, nói như vậy rất nhiều hấp dẫn.”
Ngây ngốc gật đầu, lòng Mộc Dong tràn đầy hình ảnh mình biến thành tuyệt thế đại mỹ nữ, đi vào hào môn.
“Chỉ tạo cơ hội cho Mộc Dong là không đủ, chị, nếu Mộc Tuyết chưa từng sai,
Tống Ngôn Mục rất khả năng sẽ không buông tay. Trừ phi làm cho Tống Ngôn Mục ghét bỏ cô ta.”
Liếc mắt một cái thấy Mộc Dong không thông
minh, Lâm Dư Phỉ không cần đoán cũng biết, Mộc Dong nhiều lắm chỉ có tác dụng quấy nhiễu Tống Ngôn Mục, nếu muốn đụng tới Mộc Tuyết, phải xuống
tay từ chỗ Mộc Tuyết.
Cấu kết với nhau làm việc xấu chỉ cần một
ánh mắt, Ngô Du Hà và Lâm Dư Phỉ đều ngọt ngào cười rộ lên, hai người
bọn họ mới là người kề vai chiến đấu, Mộc Dong chỉ là quân cờ.
Che dấu ác ý dưới bộ dạng xinh đẹp, nhanh chóng gắn kết, lên men.!!!
Lễ khai giảng của trường Hạo Vũ, khí thế vô cùng thoáng
mát, quả nhiên không hổ là trường học quý tộc, lễ khai giảng có thể thả
một khinh khí cầu che mát cả bầu trời.
Không thể nhìn nỗi tình
huống này Mộc Tuyết vẻ mặt nhàm chán ngồi trong đám học sinh mới, La Lan Tử ngồi phía sau cô, cũng nhàm chán cuốn tóc Mộc Tuyết chơi đùa.
“Phía dưới, mời học sinh lớp 12 lên biểu diễn, Hội trưởng Hội học sinh bạn
học Tống Ngôn Mục phát biểu vài từ chúc phúc học sinh mới.”
“Mau mau hoàn hồn, bạn trai cậu lên sân khấu!”
La Lan Tử nháy mắt giống như gà đá đang sung, níu tóc Mộc Tuyết kéo một cái.
Bởi vì nhóm học sinh mới ngồi gần phía trước, hai người quậy ra động tác
nhỏ, trên đài Tống Ngôn Mục cũng thấy rõ, anh nhịn không được hướng về
phía Mộc Tuyết mà cười cười.
Nhóm học sinh mới im lặng một giây, hét rầm lên.
“Vương tử điện hạ!!!” Có mấy nữ sinh trung trường cấp hai với Mộc Tuyết ra sức vung tay, đây là Vương Tử Thiên Nga Trắng.
Giơ tay ý bảo mọi người im lặng, Tống Ngôn Mục bắt đầu diễn thuyết.
Dưới đài, nữ sinh trước sau Mộc Tuyết bắt đầu khe khẽ nói nhỏ,“Đây là bạn
trai của Mộc Tuyết lớp chúng ta? Tống Ngôn Mục là bạn trai Mộc Tuyết?
Hai người bọn họ đang nói giỡn đúng không?”
“Nghe nói nữ sinh theo đuổi Tống Ngôn Mục có thể bao vây chặt kín trường Hạo Vũ, các cô ấy chắc chắn là đang nói bậy.”
“Ừ sao hả sao hả, tôi cũng hy vọng khi đó là bạn trai tôi, ai nha người ta đỏ mặt rồi.”
Cánh tay Mộc Tuyết quải quải La Lan Tử, ý bảo cô ấy nghe chung quanh nghị luận.
La Lan Tử luôn luôn thích khoe khoan, nghe vậy hừ một tiếng,“Tiểu Tuyết,
cậu cũng họ Tống rồi, còn không chịu thừa nhận thân phận? Nếu không
tuyên bố quyền sở hữu, đến lúc đó ong bướm một đàn bay lên, đoạt mất anh Ngôn Mục của cậu, nhìn cậu làm sao mà khóc.”
Tiếng nghị luận chung quanh bỗng dưng im bặt.
“Tuyên bố quyền sở hữu, cảm giác giống như quá khoa trương…” Mộc Tuyết cười
gượng, người như Tống Ngôn Mục, rất thích tuyên bố quyền sở hữu người
khác, để cho người khác giữ lấy anh… Nghĩ như thế nào cũng không có khả
năng.
La Lan Tử buồn bực bạn tốt không tranh,“Có phải cậu không
tin tưởng không? Tiểu Tuyết à, lấy tính cách của anh Ngôn Mục, cậu cho
là, nếu cậu không quan trọng với anh ấy, anh ấy sẽ đối tốt với cậu như
vậy sao?”
Anh ấy đương nhiên cảm thấy tớ quan trọng, nhưng chỉ vì dị năng của tớ mà thôi, anh ấy cảm thấy dị năng của tớ rất quan trọng.
Mộc Tuyết cười gượng không nói tiếp, người mù mới không nhìn ra Tống
Ngôn Mục là người có tiềm lực, nhưng mà, thứ anh ấy thích là năng lực
của tớ, trong lòng tớ rất rõ. Tống đại thiếu gia chưa từng nói ‘anh yêu
em’, hoặc là những lời thổ lộ.!!
Nhưng cô sẽ không nói những lời này với La Lan Tử. Nếu Mộc Tuyết có chỗ không rõ, thì chính là, vì cái gì Tống Ngôn Mục nhất định phải chấp nhất cho
cô thân phận bạn gái. Nhưng mà cô không quan tâm vấn đề này, mặc kệ Tống Ngôn Mục làm như thế nào, cô chỉ cần hồi báo thật tốt là được. (D: Mị
muốn ngược anh Mục xíu, ghen tuông các kiểu đồ, ahihi)
Buổi lễ
khai giảng kết thúc, lời đồn đãi liền nhanh chóng truyền ra. Ai nha nha, thần tượng có bạn gái, là Tống Mộc Tuyết lớp 10, bộ dạng rất đáng yêu,
tuy rằng không đẹp bằng bạn tốt La Lan Tử của cô ấy… A trật đề tài, nghe nói người ta đã gặp người lớn, Tống Mộc Tuyết trước kia họ Mộc, là sửa
lại họ nha! Ai nha nha thật ngọt ngào thật hạnh phúc thật hâm mộ quá đi ~
Ngay cả các giáo viên cũng nghe thấy, không khỏi cảm thán Tống Đại Thiếu có
mắt lâu dài, còn chưa học đại học, đã tự định bà xã, còn sửa họ, niên
đại cái gì chứ, nhưng mà thật sự là có năng lực mà.
Tống Ngôn Mục lúc nào cũng ưu tú trong tất cả các phương diện, chưa bao giờ là đối
tượng bị trách móc của giáo viên, hơn nữa bối cảnh của chú anh, chỉ cần
Tống Ngôn Mục quyết định, kia nhất định là quyết định anh minh.
Cho nên trong tuần lễ đầu tiên, Mộc Tuyết mặc kệ đi đến đâu cũng trở thành
đối tượng bị vây xem, các nữ sinh có người đỏ mắt ghen tị, có hâm mộ
thương tâm, còn có quyết đoán chạy tới tỏ vẻ phải làm bạn nhờ cô xin chữ kí của Tống Ngôn Mục dùm, kiểu gì cũng có.
Tống Ngôn Mục cũng
mặc kệ, mỗi ngày buổi sáng để cho anh Khâu lái xe đưa anh và Mộc Tuyết
tới trường, buổi trưa buổi chiều đúng giờ tới phòng Mộc Tuyết dẫn cô đi
ăn cơm [ La Lan Tử và Lưu Sảng ăn chùa ], duy chỉ có buổi tối mới không ở cùng nhau, bởi vì Tống Ngôn Mục học 12 nên học tới 10 giờ 30 tối, Mộc
Tuyết mới lớp 10 nên buổi tối chỉ học tới 9 giờ 30.
Điều này làm cho Mộc Tuyết nháy mắt trở thành đề tài tám chuyện số một của trường Hạo Vũ.
Có thể định kỳ từ chỗ Ngô Du Hà lấy được tin tức của Mộc Tuyết, Lâm Dư Phỉ cười lạnh đốt báo cáo.
“Mộc Dong vừa mới phẩu thuật thẫm mỹ, chờ khôi phục hoàn toàn đoán chừng mất một học kỳ, chúng ta tạm thời không lo lắng tác dụng của cô ta.” Ngô Du Hà gõ ngón tay được sơn màu cam lên mặt kiếng,“Dư Phỉ, phiền lòng chị
dùng cô để tạo đề tài sao?”
Lâm Dư Phỉ từ chối cho ý kiến,“Em cái gì cũng không biết, không phải sao?”
Vì thế lời đồn đãi dần dần rầm rộ hơn.
Ban đầu, trong trường Hạo Vũ có lời đồn đãi nói Mộc Tuyết thích nhất là
cướp bạn trai của bạn tốt, sau lại chậm rãi kể lại, nói cô ngay từ đầu
đã đoạt Ngô Sâm Nhược, sau đó lại giành Tống Ngôn Mục với bạn tốt. Cùng
với La Lan Tử mang theo người bắt nạt cô gái kia hơn một năm, mới chân
chính cướp Tống Ngôn Mục vào tay. Sau đó Mộc Tuyết không biết xấu hổ sửa họ, còn đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha mình, từ đó về sau vọng
tưởng đến nhà họ Tống làm con dâu nuôi từ bé. Nói ngắn lại nhà họ Tống
căn bản là chướng mắt cô, là chính cô nịnh nọt tự mình đa tình mà thôi!
Mặc dù La Lan Tử và Lưu Sảng cảm thấy bịa đặt nhàm chán như vậy thật không
có ý nghĩa, nhưng có người ghen tị với Mộc Tuyết, từ từ có người bắt đầu nói nhảm sau lưng, sau đó phát triển thành chỉ cần Mộc Tuyết chưa ở
chung với Tống Ngôn Mục, đã có người cố ý lấy đâm chọt Mộc Tuyết.
Tỷ như hiện tại.
“Cô gái này chắc là người không được quý trọng rồi, có uy tín danh dự của
gia tộc, ai sẽ cần một người phụ nữ như vậy đây? Đúng không A Ngữ?” Cô
gái tóc ngắn cầm lon cô ca, đứng ở bên cạnh Mộc Tuyết, nói chuyện với cô gái phía sau.
“Đương nhiên rồi, A Thấm, nghe nói khi Hán Vũ Đế kim ốc tàng kiều, đối với Trần A Kiều vô cùng sủng ái, nhưng sau đó lại thôi…”
La Lan Tử liếc hai nữ sinh bình thường lại tự cho mình xinh đẹp phía sau:
“Tiểu Tuyết, hai con meo hoang kêu tiếng thật khó nghe nha.”
“Này cô nói ai vậy!” Nữ sinh tóc ngắn tên A Thấm lật lọng hỏi, tựa như đnag
chờ bọn cô cãi lại: “La Lan Tử, cô chỉ là một học sinh mới lớp 10, mời
nhớ rõ thân phận của mình, cô cho đây là trường trung học cô đã học sao? Chỗ này không có ai có thể tùy tiện cho cô bắt nạt, cô giữ mình đừng để bị người ta sĩ nhục!”
La Lan Tử cười lạnh, Mộc Tuyết cầm tay Lan Tử.
“A Thấm, A Ngữ, đúng không?” Mộc Tuyết thong thả, mỉm cười tựa như một đóa hắc liên nở rộ, nhìn như mảnh mai, lại có dày đặc khí tức hắc ám,“Thích anh Ngôn Mục? Thích thì phải theo đuổi nha. Bất luận tôi dùng thủ đoạn
gì, có nhiều bản lĩnh, Tống Ngôn Mục bây giờ là bạn trai của tôi, sẽ rất tốt với tôi. Còn các người, hâm mộ ghen tị hận là không có bản lĩnh,
đuổi không kịp, phải nhận thua. Nếu không các ngươi cũng chỉ có thể làm
con cóc ngồi nhìn Thiên Nga, Thiên Nga thích ai, các người không thể xen vào.”
Cười hì hì nói xong, nghĩ nghĩ, Mộc Tuyết lại bổ sung,
nói: “Tôi sẽ nói với anh Ngôn Mục, yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ khắc
sâu nhớ kỹ các người có bao nhiêu mất dạy, các đàn chị.”
A Thấm
và A Ngữ nhìn nhau một cái, sắc mặt đều khó coi mười phần, muốn dạy dỗ
Mộc Tuyết lại ngại Tống Ngôn Mục, cuối cùng hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đây là một tín hiệu nguy hiểm, Mộc Tuyết nhìn bóng dáng hai người bọn họ đi xa, nheo mắt.