Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 42: Phản kích (2)



Đinh Thiên Tường quả thật có kinh nghiệm phong phú về cuộc sống ở nông thôn, đầu tiên cậu ta lấy ná (nạn thung ý) bắn chim, bắn rớt mấy con, sau đó dùng dao nhỏ làm sạch bên trong rồi đem tới suối rửa, rửa xong thì lấy một ít gia vị ướp thịt chim rồi nướng. Nhan Thu không đành lòng xem càng không nhẫn tâm ăn, yên lặng đi chôn lông và nội tạng của mấy con chim. Lâm Dư Phỉ lại cảm thấy Nhan Thu đang làm ra vẻ thanh cao, đều là thịt, chẳng lẽ ăn thịt gà và ăn điểu chim có khác nhau sao?

Ngụy Minh Nguyệt không kiêng kị gì, chơi thật vui, chỉ là ở trong rừng không có phương tiện để giải quyết, bị muỗi cắn vài vết, lúc não hắn cũng có thể đập trúng hai con ở mông, phong độ của thiếu gia phong lưu phóng khoáng bị tuột không ít.

Thoáng cái trời đã chợp tối, trợ lý và tài xế đã sớm đi chung quanh nhặt một ít củi để đốt, dùng tảng đá vây quanh vòng rồi đốt ở bên trong. Không khí trong núi rất ẩm, vẫn là đốt lửa trước để làm nóng không khí.

Chờ màn đêm buông xuống, sao sáng đầy trời, mọi người đều mệt mỏi. Nhan Thu về lều của mình trước, nhìn sao trời một lát Ngụy Minh Nguyệt cũng xoay người ngủ đi. Mọi người này đều giải tán.

Sau những đợt cháy mãnh liệt, ngọn lửa chậm rãi ảm đạm, phảng phất như chìm vào cảnh trong mơ quỷ dị.

Mọi người trong lều đều đã ngủ say, nhưng có một lều không như vậy, dường như đang nói mớ, hô hấp càng ngày càng dồn dập, biểu cảm càng ngày càng hoảng sợ.

Một bóng đen quỷ dị lướt qua cửa trại.

Lâm Dư Phỉ vừa mới gặp một con ác mộng vô cùng khủng bố, trong mộng ả bị rơi vào một cái ao đầy rắn, những con rắn mềm nhũn trơn nhẵn vây quanh ả, ngọ nguậy trên cơ thể ả, răng năng sắc bén cắn khắp người ả,* hậu môn cũng ( dấu * kia là cái kia hả?) bị rắn độc chui vào, miệng, lỗ tai, lỗ mũi cũng vậy, cả người đau đớn tê tái, khủng bố đến mức ép người ta phát điên. Ả liều mạng kêu cứu, lại kêu không được, cuối cùng cả người run rẩy tỉnh lại.

Bóng đen hiện ra ngoài lều của Lâm Dư Phỉ, vốn thần kinh đã khẩn trương ả nhất thời nhịn không được hét ầm lên. Sau đó rầm một tiếng, lều trại bị mở ra, Ngụy Minh Nguyệt lo lắng tiến vào,“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Trừ Lâm Dư Phỉ và Ngụy Minh Nguyệt, những lều khác đều im lặng, dường như đều đang ngủ.

Lâm Dư Phỉ sửng sốt, cơ hội tốt!

Bị dọa thất kinh ả căn bản không cần hành động, trực tiếp giữ chặt Ngụy Minh Nguyệt, cả người đều dán lên,“Anh Ngụy, lúc nãy hình như em nhìn thấy một cái bóng đen, thật đáng sợ……”

Yêu thương nhung nhớ?

Tốt ~ trong lòng Ngụy Minh Nguyệt rất vui vẻ, có tiện nghi không chiếm là đồ ngu, vì không muốn làm đồ ngu, nếu cô xử nữ nhỏ này đã tự dâng tới miệng vậy hắn sẽ không khách khí.

Không chút do dự đạp rơi giày, Ngụy Minh Nguyệt vào lều, lòng tràn đầy thỏa mãn suy nghĩ, sớm biết như vậy đã mang theo ‘áo mưa’ rồi.

Lâm Dư Phỉ thấy Ngụy Minh Nguyệt như vậy, xác định vững chắc có thể dụ được người này, nhưng trong lòng lại có chút khúc mắc, đơn giản như vậy đã dụ được, ả chiếm bao nhiêu địa vị trong lòng Ngụy Minh Nguyệt chứ? Không được, không thể dễ dàng cho hắn như vậy.

Vì thế Lâm Dư Phỉ buông tay ra, ôm gối đầu dịch qua bên cạnh: “Anh Ngụy em và anh nói chuyện một chút được không?”

Nắm cằm Lâm Dư Phỉ càng lúc càng gần, Ngụy Minh Nguyệt cười giống như người thâm tình,“Được, tâm sự, em có người trong lòng không?”

Ngượng ngùng né tránh, Lâm Dư Phỉ đỏ mặt,“Có, nhưng mà chỉ dám yên lặng thích. Bây giờ em còn quá nhỏ, tình cảm cũng quá đơn thuần. Tình cảm tốt đẹp nói ra miệng mà không có tương lai, không bằng cứ giữ lại ở trong lòng, chờ thời gian lên men.”

Hiểu rồi, còn có chút văn chương đấy. Ngụy Minh Nguyệt gật gật đầu,“Nói như vậy cũng đúng, nhưng độ tuổi đẹp nhất của con người chỉ có vài năm, nếu cái gì cũng giữ lại ở trong lòng, về sau sẽ hối hận. Tôi cho rằng, đời người lúc nào cũng phải vui vẻ, yêu oanh oanh liệt liệt một lần rất tốt.”

Nhu tình như nước nhìn Ngụy Minh Nguyệt, Lâm Dư Phỉ lắc đầu,“Em nguyện ý dùng cả đời để chờ đợi, cũng không dám làm con thiêu thân lao đầu vào lửa. Em sợ đau, sợ bị thương.”

“Thích tôi sao?” Ngụy Minh Nguyệt dựa như đã áp đảo Lâm Dư Phỉ, môi đụng vào nhau,“Tôi sẽ dịu dàng với em, sẽ không đau, cũng sẽ không bị thương.”

“Tim của em sẽ đau, tình yêu của em sẽ bị thương.” Mắt Lâm Dư Phỉ có chút mê ly, ả từ từ thở dài một hơi,“Anh Ngụy, nếu anh thích em, thì quý trọng em một chút. Em…… Em vẫn chưa chuẩn bị tốt chuyện này.”

“Nhưng tôi bị em hấp dẫn, em thông minh xinh đẹp như thế, cao quý thuần khiết như thế, Dư Phỉ, tôi cảm thấy tôi đã yêu em ……” Nỉ non bên tai Lâm Dư Phỉ, bàn tay Ngụy Minh Nguyệt luồn vào quần áo Lâm Dư Phỉ, kỹ xảo phong phú vuốt ve hai con thỏ nhỏ tuyết trắng, từ vòng eo chậm rãi trượt xuống hạ * thể của ả, môi liếm vành tai Lâm Dư Phỉ, “Tối đối với người trong lòng trước giờ luôn hào phóng, em không muốn sao?”

Lâm Dư Phỉ có chút do dự, nhưng lửa nóng tình * triều không biết từ nơi nào mà tới, đập vào mặt, yết hầu của ả vô cùng khô nóng, thân thể của ả trở nên vô cùng mẫn cảm, loại khoái cảm chưa bao giờ thể nghiệm này làm cho ả có chút mắt khống chết.

Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện này, cho ai thì khác gì? Ánh mắt Lâm Dư Phỉ ảm đạm, có thể câu được Ngụy thiếu, không phải chuyện xấu. Nhưng hôm nay, áo mưa không có, thuốc tránh thai cũng không có…… Không được, cho dù ngủ cùng Ngụy thiếu, cũng không thể phát sinh quan hệ vào đêm nay.

Cho nên Lâm Dư Phỉ đẩy một cái,“Anh Ngụy, hôm nay không thích hợp, mọi người đều đang ngủ, để hôm khác được không? Còn có…… Không có…… Không có các biện pháp tránh thai…… Em……”

Giả bộ từ chối, Ngụy Minh Nguyệt tỏ vẻ hắn đã cứng rắn, ít nhất Dư Phỉ phải chăm sóc cậu nhỏ của hắn mới được. Đầu Lâm Dư Phỉ cũng bị tình * dục làm cho choáng váng, ả nắm vật cứng to lớn kia, vươn đầu lưỡi liếm.

Ngoài lều, Trương Hồ đột nhiên tỉnh lại, hắn vãnh tai nghe chung quanh, trừ tiếng gió tiếng nước, còn có tiếng ma sát?

Cảm thấy kỳ quái hắn kéo cửa ra,, phát hiện âm thanh là từ lều Lâm Dư Phỉ truyền đến.

“Dư Phỉ, em thật giỏi, a…… Ngậm sâu một chút, đúng, liếm từ dưới lên, thật thông minh, đúng chính là như vậy, tiếp tục ngậm sâu một chút……”

Âm thanh khàn khàn do động tình của Ngụy Minh Nguyệt từ lều của Lâm Dư Phỉ truyền ra, hình như còn có vài tiếng rên kiều mỵ của Lâm Dư Phỉ □.

“Lần sau tôi nhất định phải hung hăng □ (tự nghĩ đuê ^^), quá tuyệt vời, em quả thật là cái báu vật, trời sinh có thể làm cho đàn ông thần hồn điên đảo…… A, bảo bối…… Tôi sẽ cho em rất nhiều tiền, em theo tôi nửa năm này đi…… Ngoan, kêu một tiếng cho tôi nghe một chút?”

“Ưm, anh, đừng xoa, a…… Anh, tha cho em đi……”

Cả người Trương Hồ giống như bị thiên thạch rớt trúng, sắc mặt trắng bệch choáng váng đầu óc, hắn không biết bây giờ mình nên phản ứng như thế nào, đành phải ngơ ngác đứng ngoài cửa lều của Lâm Dư Phỉ, đến khi kịch chiến bên trong chấm dứt.

Ngụy Minh Nguyệt chỉnh chu quần áo xong, hôn lên khuông mặt ửng hồng của Lâm Dư Phỉ, cảm thấy mỹ mãn đi ra. Tuy rằng cô gái nhỏ này lần đầu tiên dùng miệng, không ngờ thiên phú lại cao như vậy. Aizz, đây là ai vậy, ồ… Là Trương Hồ.

Làm một động tác với Trương Hồ, Ngụy Minh Nguyệt vỗ vỗ □ cậu em nhỏ (chân giửa ^^), nháy mắt ra hiệu dùng khẩu hình nói,“Cô ấy quả nhiên không tệ.”

Sau đó Ngụy Minh Nguyệt trở về lều của mình, lúc này Trương Hồ mới phản ứng lại, mặt đỏ gân phồng lặng lẽ chạy về.

Chỉ chốc lát sau, Ngụy Minh Nguyệt nhắn tin tới, Tống Ngôn Mục mở di động ra.

“Cô gái nhỏ rất thông minh, không cho anh đi vào. Nhưng mà kỹ thuật miệng không tệ. Trương Hồ nghe lén, hình như rất kích động. Còn ghi âm lại.”

Mộc Tuyết ở một bên ngó dáo dác,“Sao hả sao hả?”

Nhìn tin nhắn, Mộc Tuyết cười, cô vừa mới dùng dị năng làm cho mọi người gặp ác mộng. Ngụy Minh Nguyệt đã sớm nói với trợ lý và tài xế của mình, chỉ cần không nghe hắn kêu cứu thì không được ra khỏi lều. Nhan Thu là cháu của bạn Hoa Báo, tóm lại là người một nhà có thể tin được, cô ấy đã sớm nói với Đinh Thiên Tường, tối nay không chừng Ngụy Minh Nguyệt sẽ nói chuyện yêu đương, bọn họ có nghe được động tĩnh gì cũng đừng lên tiếng. Về phần Trương Hồ, khi nào thì hắn tỉnh lại thì lập tức nhìn lều của hắn.

Kế tiếp, thì nhìn xem tình thế phát triển như thế nào. À đúng rồi, còn phải cho Trương Hồ một lều thuốc mạnh mới được, làm cho hắn nghĩ mình thực thích Lâm Dư Phỉ mới được nha. Trong lòng Mộc Tuyết tính toán, dù sao kiếp trước các người cũng ở chung một chỗ, kiếp này phải tiếp tục duy trì nha.

Tống Ngôn Mục thấy Mộc Tuyết cười vui vẻ, tâm trạng không hiểu sao cũng tốt lên. Trong khoảng thời gian này anh cũng đang điều tra nhà họ Ngô rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, có bao nhiêu bối cảnh lớn. Sau khi điều tra mới phát hiện, tuy rằng họ hàng gần của nhà họ Ngô có bối cảnh không lớn, nhưng rắc rối khó gỡ, ở thành phố bên kia cũng có nhiều đường lui, nếu muốn lật đổ hoàn toàn, một mình anh vẫn chưa thể làm được trong giai đoạn này.

Nhưng như vậy thì sao? Người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Ngô, là Ngô Sâm Nhược nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.